VẠN TỘC CHI KIẾP

Quán rượu Hạ thị.

Tô Vũ dựng cổ áo bào lên, thần văn chế tạo một kết giới mông lung che phủ gương mặt, hắn không biết rõ vì sao lại muốn lựa chọn trao đổi ở đây, cũng không biết tối nay rốt cuộc là người nào tới.

Nơi này người đến người đi, không quá phù hợp với địa điểm thích hợp để thảo luận trong lòng Tô Vũ.

Bước vào quán rượu, thấy khách nhân vào cửa, người phục vụ đang chuẩn bị tới đón, vị trung niên một mực chờ ở bên bỗng nhiên đi tới, khẽ cười hỏi: "Là Tô tiên sinh sao?"

"Là ta."

"Mời, đại nhân đã ở trên lầu!"

Trung niên giơ tay ra hiệu, mời Tô Vũ lên lầu, lòng Tô Vũ hơi run lên, là Sơn Hải!

Đúng vậy, Sơn Hải cảnh!

Thủy Nhân cùng Ảnh Tử truyền đến một chút tín hiệu cho hắn, chính hắn cũng cảm nhận được, ngọc cảm ứng xuất hiện biến hóa, đây là cường giả Sơn Hải cảnh!

Vậy thì vị đại nhân trong miệng người này sẽ là Sơn Hải đỉnh phong hay là Nhật Nguyệt?

Người nào tới vậy?

Tô Vũ bất động thanh sắc, đi theo vị trung niên dẫn đường, hắn cũng không quá lo lắng, nơi đây là quán rượu của Hạ thị, nếu xuống tay với hắn ở đây thì ai cũng không có lá gan này, trừ phi là kẻ đó muốn chết.

Tại Đại Hạ phủ, xuống tay với Tô Vũ ở trong quán rượu lớn nhất của Hạ thị, cho dù là giáo chủ của Nguyên Thủy thần giáo thì cũng sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy. Dám ra tay thì tuyệt đối sẽ không có đường lui.

...

Lầu ba.

Trong một gian phòng rất lớn, Chu Thiên Đạo uống trà, mở ra cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, ông khẽ nhẩm hát, tâm tình không tệ.

Chờ khi nghe được tiếng bước chân, ông bèn nở nụ cười, mở miệng nói: "Vào đi!"

Cửa mở.

Tô Vũ dưới sự dẫn đường của trung niên, bước vào trong phòng.

Thấy Chu Thiên Đạo lần đầu, Tô Vũ hơi có cảm giác nhìn quen mắt, nhưng lại không thể nhận ra, các vị Phủ chủ của đại phủ có ít hình ảnh lưu truyền, nếu như là ở Đại Minh phủ thì Tô Vũ khả năng sẽ nhận ra được, nhưng đây là Đại Hạ phủ, ghi chép liên quan tới Chu Thiên Đạo cũng không nhiều.

Mặc dù như thế, hắn cũng biết, đây là đại nhân vật.

"Đại nhân, ta xuống trước..."

Trung niên nói xong, Chu Thiên Đạo cười gật đầu, nhìn về phía Tô Vũ rồi nói: "Tô Vũ, đừng ngại, bảo hai tiểu gia hỏa trên người ngươi đi theo hắn trước đi, chúng ta tâm sự riêng, mang theo hai tiểu gia hỏa này thì hơi thiếu tự tại."

Tô Vũ hơi chấn động một chút, gật đầu, sau một khắc, Ảnh Tử cùng Thủy Nhân dồn dập hiện ra, hai vị Đại Yêu cụ hiện thân thể, tức thì đều hơi rung động, sau đó cả hai khom người với Chu Thiên Đạo, tỏ vẻ tôn trọng.

Cũng không nhiều lời, cả hai cấp tốc dung nhập vào trong bóng của vị trung niên Sơn Hải, biến mất không thấy gì nữa.

Trung niên cười khẽ, lui lại rồi đóng kín cửa.

"Vị đại nhân này..."

Tô Vũ vừa mở miệng, Chu Thiên Đạo liền cười nói: "Trước đừng trò chuyện, tới đây ngồi đi, xem cảnh đêm ở Đại Hạ phủ một lát!"

Tô Vũ đi tới, ngồi xuống đối diện ông.

Trên bàn cơm, giờ phút này đã bày đầy thức ăn.

Chu Thiên Đạo cười nói: "Tên mập mạp Hạ gia đúng là quá xấu xa, chỉ có chút thịt yêu thú mà y liền dám thu 100 điểm công huân, hố chết người không đền mạng!"

Tô Vũ mỉm cười, gật đầu hùa theo: "Đại nhân nói cực phải!"

Hạ Hầu gia vốn là rất đen.

Chu Thiên Đạo bật cười: "Tiểu tử, lá gan không nhỏ, ngay cả Hạ mập mạp mà ngươi cũng dám oán thầm."

Tô Vũ bất ngờ, ta không nói ngươi mà ngươi cũng có thể cảm nhận được à?

Chu Thiên Đạo cười ha hả: "Tiểu tử ngươi ấy, cảm giác tán đồng mới rồi quá chân thực, vừa nhìn liền biết, không phải hư ảo. Ngươi cảm thấy ta nói không sai, Hạ mập mạp chính là lòng dạ hiểm độc, đúng không?"

Tô Vũ cười, gật gật đầu: "Hạ Hầu gia đen thì đen, thế nhưng ngài ấy làm việc cũng tính công bằng, tối thiểu là khiến cho người ta không có lời nào để cãi."

"Cũng đúng, đây chính là bản lĩnh của y."

Dứt lời, ông nhìn về phía Tô Vũ, chợt tủm tỉm cười hỏi: "Ngươi bị lừa mất công pháp, có suy nghĩ gì không?"

"Việc nhỏ thôi."

Tô Vũ không cho là quan trọng, "Hợp Khiếu pháp tuy không tệ, bất quá chẳng qua chỉ là tinh lực của một tuần lễ, triệt tiêu 300 ngàn công huân cũng chẳng sao, ta còn có thu nhập về sau, hẳn là cũng sẽ không ít."

"Vậy ngươi biết y chỉ trao quyền cho Đại Minh phủ truyền bá mà thu về bao nhiêu không?"

"1 triệu điểm công huân à?"

Đây là con số Tô Vũ phán đoán, mà Chu Thiên Đạo rất mau đã đánh phá tưởng tượng của hắn, "1 triệu điểm chỉ là bản cấp thấp! 3 triệu điểm mới là bản cao cấp!"

Tô Vũ không phản bác được!

Thật xấu xa!

Hắn uống chén trà an ủi một chút, Hạ mập mạp kia, khụ khụ, vị Hạ Hầu gia kia sắp đen thành cục sắt rồi.

Nhân cảnh có tới tận 36 phủ!

"Dĩ nhiên, trao quyền cũng chính là vĩnh cửu, nếu nói là đắt thì kỳ thật cũng không đến mức ấy."

Chu Thiên Đạo cười khẽ: "Đại Minh phủ vẫn có thể xuất ra chút tiền, không nghèo như Đại Hạ phủ đâu, đánh trận đã nhiều năm như vậy, đại khái đều sắp thâm hụt phủ khố, nếu không phải Hạ mập mạp hãm hại lừa gạt kiếm ít tiền, đại khái quân phí cũng đều không trả nổi."

Tô Vũ không tiếp lời, chuyện này hắn không rõ ràng, nói suông cũng chẳng có ý nghĩa.

Chu Thiên Đạo mỉm cười nhìn về phía Tô Vũ, rồi hỏi: "Ngươi biết ta là ai không?"

"Ta không rõ, bất quá đại nhân khẳng định là cao tầng của Đại Minh phủ."

"Láu cá."

Chu Thiên Đạo cười ha hả: "Ta họ Chu, dòng chính Chu gia, có thể đoán được sao?"

Tô Vũ hít sâu một hơi, đứng dậy, khom người thi lễ, "Tham kiến Phủ chủ đại nhân!"

Hắn đoán được!

Chu gia dòng chính, Nhật Nguyệt cảnh thì chỉ có một người, chính là Đại Minh phủ Phủ chủ Chu Thiên Đạo!

Thật sự chuyện này đã vượt quá dự liệu của hắn.

Một khắc bước vào cửa, hắn kỳ thật mơ hồ đã có suy đoán, chẳng qua là hiện tại mới xác định đây thật sự là Chu Thiên Đạo, chứ không phải nhánh phụ của Chu gia.

Hắn hơi bất ngờ, cũng có chút rung động.

Hắn không ngờ tới người đến lại là Đại Minh phủ Phủ chủ!

Vị này là một trong những người có địa vị cao nhất dưới vô địch!

So với Nhật Nguyệt thông thường thì thân phận đương nhiên cao hơn nhiều!

Chu Thiên Đạo cười khẽ: "Thành ý của Đại Minh phủ, ngươi đã thấy được! Điều kiện thì đợi chút nữa tùy ngươi đưa ra! Thế nhưng, ta muốn hỏi một câu, ngươi có thể mang đến cho ta cái gì? Đừng để ta bồi dưỡng ngươi xong thì ngươi lại chạy về Đại Hạ phủ, làm giá áo cho người, ta đây không phải sẽ thua thiệt lớn à?"

Tô Vũ gật đầu, trầm giọng nói: "Thực lực bản thân ta thì tạm thời không nói! Tương lai cũng không xác định, cũng chẳng cần bàn tới! Ta trước tiên chỉ nói một điểm, Hợp Khiếu pháp có ba bản, trước đó ta trao quyền hai bản cho Hạ gia, bản cao nhất Hạ gia đã sao lưu, thế nhưng không có trao quyền nên còn trong tay ta, nó có thể hoàn toàn triệt tiêu lực đẩy của Vạn Thạch cảnh!"

Ánh mắt Chu Thiên Đạo lóe lên một cái, khá lắm!

Thật sự là có kìa!

"Mở bao nhiêu khiếu?"

"36 khiếu!"

"Bao nhiêu khiếu trùng hợp với Chiến Thần quyết?"

"18 khiếu!"

"Vậy tức là mở thêm 18 khiếu?"

"Đúng vậy!"

Chu Thiên Đạo hít sâu một hơi, "Ngươi nguyện ý trao quyền cho Chu gia sao?"

"Phải xem thái độ của đại nhân!" Tô Vũ trầm giọng nói: "Truyền ra ngoài, ta sợ sẽ có người muốn mạng ta!"

"Sẽ không!"

Chu Thiên Đạo thản nhiên nói: "Chúng ta không phải Hạ gia! Kẻ khác dám đắc tội người của Hạ gia không phải vì bọn họ không sợ Hạ gia, mà là họ biết Hạ gia sẽ kiêng kị, sẽ khoan dung, thế nhưng... Nếu đắc tội Chu gia ta, suy tính một chút đi, dù cho vô địch thì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, chọc giận Chu gia ta liệu sẽ có kết cục tốt hay không?"

Thực lực của Chu gia không bằng Hạ gia, thế nhưng kẻ ‘đi chân trần’ thì vẫn là kẻ đáng sợ nhất.

Tô Vũ gật đầu, tiếp tục nói: "Mặt khác, ta từng giao dịch một bộ cơ sở văn quyết với Hạ gia, khai 36 Thần khiếu, cũng không trao quyền cho Hạ gia truyền bá!"

"..."

Chu Thiên Đạo hít sâu một hơi, "Xem ra điều kiện của ta không dùng được rồi! Chu gia ta cũng là gia tộc Văn Minh sư, có một bộ cơ sở văn quyết khai 24 thần khiếu, ta vốn chuẩn bị xem nó như điều kiện, không nghĩ tới ngươi lại khiến ta bất ngờ!"

Chu gia, Đại Minh vương, cường giả trên Văn Minh sư đạo.

Ông dĩ nhiên có cơ sở văn quyết!

Kết quả thế mà còn không bằng Tô Vũ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi