VẠN TỘC CHI KIẾP

Hạ Thanh thở dài: "Ta vốn chỉ nghĩ thôi, hắn thân thiện với vạn tộc, kỳ thật vẫn đáng giá lôi kéo, nhưng mà khi hắn nói đến Đại Yêu bị hắn thu phục, vẻ miệt thị, xem thường ấy là thật sự phát ra từ trong xương cốt! Hắn sở dĩ nói như vậy với chúng ta đại khái đều chỉ là vì làm bật sự khác biệt của hắn, muốn được Vạn phủ trưởng ủng hộ mà thôi!"

Nàng cũng có chút thất vọng, Tô Vũ, có khả năng hắn cũng không phải là thật lòng cảm thấy đám yêu tộc này có thể kết giao.

Bạch Sách gật đầu, "Lẽ thường thôi, đa thần văn nhất hệ... từ Ngũ Đại đã có thể thấy được, sát lục vạn tộc, trên tay đa thần văn nhất hệ nhiễm máu tanh nhiều hơn hẳn các phái hệ khác!"

Ở thời kỳ của Ngũ Đại, bởi vì muốn tu luyện, bởi vì hao phí tài nguyên nhiều, sát lục dâng trào, đó là sự thật.

Tối thiểu là nhiều hơn so với Đơn thần văn nhất hệ!

Đa thần văn nhất hệ là một đám phần tử bạo lực.

Tô Vũ trước đó tỏ ra thân thiện mới là điều không bình thường, bây giờ xem ra, hắn đều chỉ là vì lôi kéo Hạ Thanh hỗ trợ, bằng không hắn cũng chẳng cần làm thế.

"Tay Hồng Đàm cũng nhuốm máu tanh, ta nghe nói, ông ta sát lục vô số, trong trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, vạn tộc đã chết đi không có một vạn thì cũng có tám ngàn..."

Mấy kẻ này ngươi một lời ta một câu, tiếp đó liếc nhau, kỳ thật đều đã có quyết định, chỉ là tìm cho mình cái cớ thôi.

Đơn thần văn nhất hệ, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo!

Huống chi, Đại Chu phủ mới là then chốt, mới là hạch tâm.

Đám người Hồng Đàm có thái độ với vạn tộc kỳ thật không khác Hạ Long Võ lắm, chỉ một chữ - giết!

Tiểu tộc lẫn vào, giết tiểu tộc.

Đại tộc lẫn vào, giết đại tộc.

Nhìn Đơn thần văn nhất hệ xem, họ quật khởi năm mươi năm, kỳ thật sát lục không nhiều, tối thiểu thì thái độ đối ngoại tiêu cực hơn một chút, đối nội, vậy liền không đánh nhắc đến.

Mà bị xem như ngoại tộc, trong lòng những tên này đều hiểu rõ.

Đa thần văn hệ dẫu thân thiện nhưng khả năng đều là ngụy trang, chẳng qua là thực lực của họ bây giờ suy yếu, không thể không làm thế.

Hạ Thanh yên lặng một hồi mới lên tiếng: "Các vị có quyết định rồi?"

Mấy tên này liếc nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.

Đã có quyết định!

Hạ Thanh nhìn lướt qua một vòng, cộng thêm nàng thì tổng cộng có 5 vị!

"Đến lúc đó lại tìm hai ba gia hỏa thân cận với nhân tộc, đừng tiết lộ gì cả, những tên kia vì nịnh nọt nhân tộc, gặp Vạn Tộc giáo thì sẽ nhất định toàn lực ứng phó..."

Hạ Thanh hít sâu một hơi, nơi này đã bị vài vị Sơn Hải bao phủ, nàng cũng không sợ người khác nghe được.

Sau đó nàng cấp tốc nói: "Chúng ta không xuống tay với Tô Vũ, chỉ nhìn trò vui, diễn kịch, xem trò hay, để Tô Vũ lầm tưởng chúng ta cũng là đồng minh. Đây chính là trợ giúp lớn nhất với Đơn thần văn nhất hệ rồi!"

Bạch Sách trầm ngâm nói: "Đơn thần văn nhất hệ sẽ ra tay sao?"

Hạ Thanh hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Nhất định!"

Bạch Sách gật đầu, nhất định họ sẽ ra tay, không giết Tô Vũ, họ sẽ không ngóc đầu lên được, không có khả năng một mực tránh né Tô Vũ.

Dù cho bí quá hoá liều thì họ cũng sẽ thử.

"Vậy là xong rồi!"

Bạch Sách lại nói: “Bên phía học phủ liệu có nhúng tay vào không? Chúng ta đều có thể nhìn ra, học phủ thì sao? Đại Hạ phủ thì thế nào?"

Tô Vũ kỳ thật cũng lo lắng, bằng không hắn sẽ không mang theo Sơn Hải Đại Yêu, còn lôi kéo Hạ Thanh.

Điểm này, mấy người không nhắc lại.

Hạ Thanh trầm ngâm đáp: "Chuyện ấy không liên quan đến chúng ta, phải xem Đơn thần văn nhất hệ tự vận hành thế nào! Nếu họ không có năng lực, không thể làm gì thì có quan hệ gì tới chúng ta đâu? Có năng lực thì họ tự nhiên sẽ làm được, họ sẽ khiến học phủ cùng Đại Hạ phủ đều không nhúng tay vào, hoặc là chính họ sẽ không có cơ hội ra tay!"

Đơn thần văn nhất hệ không ra tay, vậy cũng chẳng sao, cứ coi như vây xem náo nhiệt là được, thuận tiện cho Tô Vũ chút ân tình.

"Di tích kia..." Bạch Sách rầu rĩ mở miệng: "Thật sự không thể nhúng tay vào à?"

Hạ Thanh không cho là đúng, "Nếu Tô Vũ chết, chúng ta chen vào một tay thì có sao? Đơn thần văn nhất hệ dám tố giác chúng ta à? Chúng ta chỉ moi một lần, moi một lần liền đi, còn lại đều sẽ là của bọn hắn, chẳng lẽ bọn hắn sẽ đuổi giết chúng ta?"

Cả đám đồng thời gật đầu, đều hơi mong chờ.

Nhân tộc di tích!

Cơ sở tạo nên vô địch!

Đây mới là bảo vật thật sự!

Hạ Thanh cũng không nói thêm gì, rất nhanh, trong tay nàng xuất hiện một khối truyền âm phù, nàng chốt hạ: "Nếu các vị đều không có ý kiến, ta sẽ báo cho đối phương!"

Cả bọn liếc nhau, lại lần nữa gật đầu!

Đồng ý!

Hạ Thanh nhẹ nhàng thở hắt ra, rất nhanh, truyền âm phù lóe sáng.

...

Cùng lúc đó.

Trên thân Chu Bình Thăng, một khối truyền âm phù lóe lên một cái, hắn nhíu mày, đây là truyền từ vạn tộc học viện bên kia!

Hắn đã bảo rồi, nếu không phải chuyện trọng yếu thì đừng có liên lạc với mình!

Cầm truyền âm phù nhìn một hồi, ánh mắt Chu Bình Thăng bỗng trợn ngược.

Hung quang bùng nổ!

Thật to gan!

Lúc này, tên kia thế mà lại muốn ra ngoài!

"Di tích..."

Tô Vũ muốn đi tìm di tích để cấp tốc tăng lên thực lực bản thân?

“Chuyện ở Nam Nguyên là do hắn bày ra?"

Chu Bình Thăng cũng bất ngờ, hắn không nghĩ tới đối phương đều đã chuẩn bị xong, lại còn định mang theo một vị Sơn Hải Đại Yêu, hắn thầm nghĩ mà thấy sợ.

May mắn là hắn đã được thông báo trước!

Bằng không, nếu hắn khinh thường Tô Vũ, chỉ đuổi theo một mình thì chẳng phải là sẽ chết chắc!

"Súc sinh này, đại khái cũng cảm thấy ta sẽ một mình đuổi theo! Muốn mượn cơ hội giết ta ư?"

Hắn không thể không nghĩ như vậy!

Chỉ có hắn hận thù Tô Vũ sâu nhất!

Sơn Hải không ra tay, Tô Vũ thật sự ra ngoài thì khả năng hắn theo sau là lớn nhất, đến lúc đó một vị Sơn Hải Đại Yêu bùng nổ, hắn nhất định sẽ phải chết.

"Không chỉ mang theo một vị Sơn Hải Đại Yêu, còn liên hệ Hạ Thanh, đây là muốn dùng hai vị Sơn Hải làm căn cơ, quả nhiên cũng là kẻ sợ chết!"

Tô Vũ ra cửa một lần mang theo hai vị Sơn Hải, Hạ Hổ Vưu ra cửa cũng chỉ như vậy.

Cái tên này cũng thật là tự coi trọng bản thân.

Đương nhiên, làm thế là đúng.

Tô Vũ cũng biết hắn đã đắc tội Đơn thần văn nhất hệ nhiều thế nào.

"May mắn là ta sớm phát hiện."

Chu Bình Thăng có chút nghĩ mà sợ, nếu vài vị Lăng Vân đi theo thì chính là bánh bao thịt đánh chó!

Trong mắt hắn lấp lánh hung quang!

Địch Phong chết rồi, Bách Cường bảng không ai dám đánh, giấc mơ làm Quán trưởng của hắn vỡ nát, đồ đệ đắc ý nhất vong mạng, mình lại bị hố một số lớn công huân... Nửa năm qua sau khi Tô Vũ xuất hiện, hắn liền liên tục gặp trắc trở!

Trong phe phái, địa vị của hắn cũng giảm mạnh!

Bây giờ sư phụ bế quan, địa vị lại càng đáng lo, kém chút thì hắn đã trở thành người tàng hình!

Đều là tại Tô Vũ!

Súc sinh này nhất định phải chết!

"Hai vị Sơn Hải? Ha ha!"

Hắn khẽ trào phúng!

Tô Vũ, ngươi quá non nớt, thế mà lại đi tin tưởng vạn tộc sẽ giúp ngươi, thế mà lại tin tưởng Hạ Thanh sẽ giúp ngươi, ngươi thật sự còn quá ngây thơ!

Độc nhất là lòng dạ đàn bà!

Hạ Thanh nói thế nào cũng là công chúa của Vân Hổ nhất tộc, nàng sẽ vì ngươi bỏ xuống lợi ích của Vân Hổ tộc ư?

Nghĩ quá đẹp!

Kết giao với Tô Vũ ngươi chẳng lẽ còn có thể sánh bằng kết giao với Đơn thần văn nhất hệ?

"Tô Vũ à Tô Vũ... Lần này ngươi nhất định phải chết!"

Chu Bình Thăng cười lớn, hắn cấp tốc đứng dậy, hắn phải đến tìm đám Tôn Các lão. Tô Vũ mang theo một vị Sơn Hải Đại Yêu sẽ rất khó đối phó, một mình Chu Bình Thăng hắn hiển nhiên không đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi