VẠN TỘC CHI KIẾP

Tô Vũ đang thôn phệ ý chí lực, mà Cục lông nhỏ nhìn mảnh vỡ thần văn được bảo tồn, ánh mắt sáng rực, mặc dù không phải quá thơm nhưng hình như cũng có thể ăn a!

Sau một khắc, nó nhảy tới trên một cái quầy.

Cũng không thấy có động tĩnh gì, trong nháy mắt nó đã dung nhập vào trong quầy, tiếp theo, mảnh vỡ của một viên thần văn được phong tồn biến mất.

Tô Vũ phì cười, hỏi lần nữa: "Làm việc thì có ăn, giao dịch công bằng, bằng không thì nhất đao lưỡng đoạn, ngươi tiếp tục bị nhốt, thế nào?"

"Vậy đi!"

Giọng Cục lông nhỏ truyền đến, nó sớm muốn rời đi, lần trước đã muốn đi lắm rồi, chỉ là Tô Vũ không chịu mang nó theo mà thôi.

Dứt khoát như thế khiến Tô Vũ cũng không quá an tâm.

Thứ này không dễ hạn chế!

Được rồi, quản nó làm chi!

Nếu nó thật muốn bỏ chạy, chính mình thông báo cho các vị cường giả, Hồng Đàm có thể bắt trở lại thì bọn họ cũng được, dù sao nó chỉ ăn thần văn chứ không giết người, mặc dù ăn thần văn cũng hết sức đáng sợ nhưng tính nguy hại kỳ thật không lớn.

Tô Vũ nhìn nó đang ăn thần văn, cũng không xen vào nữa, quay người đi ra ngoài, đi tới phòng Loại bỏ.

Văn binh của hắn cần phải tăng cường thêm nữa!

Trước khi đi, hấp thụ nhiều lực lượng tinh huyết thì sớm có thể tiến vào huyền giai, Tô Vũ chỉ là vẫn luôn một mực áp chế mà thôi.

...

Sau một tiếng.

Phòng Loại bỏ và phòng Mảnh vỡ đều gặp tai họa.

Văn binh càng thêm cường đại!

Thần khiếu vừa mới hấp thu ý chí lực tinh thuần, cũng mở ra thêm được một cái, bộ công pháp thứ ba đã hoàn thành việc khai khiếu, 108 thần khiếu đã mở xong toàn bộ!

"Phiền toái rồi, phải vẽ ra thần văn dạng không gian mới được, bằng không thì rất nhiều thứ sẽ khó mang theo."

Nhìn Hồng Đàm kia kìa, ông ra cửa hết sức tiêu sái, đều là hai tay trống không.

Nhìn Bạch Phong đi, anh ra cửa hết sức tội nghiệp, vẫn phải mang trên lưng một cái bọc, bởi vì Bạch Phong không có thần văn không gian.

Ngoại trừ thần văn không gian, tốt nhất còn có thể làm ra thần văn loại hình Ngự Thú, Thuần Thú hệ thì mới có thần văn như thế, thu vật cưỡi vào trong thần văn, giấu vào biển ý chí, đây mới thật sự là Thuần Thú hệ.

Mà Tô Vũ... Thủy Nhân cùng Ảnh Tử, đều đang treo ở trên người đây.

Mấy tên Toan Nghê này tạm thời còn lưu lại trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, Cục lông nhỏ cũng ném ở bên kia tự mình hấp thu thần văn, tên kia ăn quá no, còn chưa thể tiêu hóa xong.

"Thần văn không gian phải thực sự làm ra một cái, hai ngày tới xem nhiều sách một chút, dù cho chỉ là nhất giai thì cũng có thể thả vào không ít thứ."

Tô Vũ cần một thần văn để thả vào một chút tư liệu, thậm chí là tinh huyết.

Bằng không thì trên thân mang quá nhiều máu huyết, cường giả sẽ có thể nhìn ra được.

Mặt khác, hắn cần dự trữ thêm nhiều tinh huyết, hắn chuẩn bị xong, chờ hai ngày tới tiến vào Vạn Thạch cửu trọng, thân thể đạt đến trạng thái mạnh nhất, có lẽ có khả năng thôn phệ một chút tinh huyết Lăng Vân cảnh!

Lăng Vân nhất nhị trọng là được, phải là loại lực bộc phát mạnh mẽ, lực sát thương mạnh nhất!

"Thiên Long tộc kỳ thật cũng không tệ, bất quá tinh huyết của nó quá mắc..."

Chủng tộc trong mười vị trí đầu, đến bây giờ Tô Vũ cũng chỉ thôn phệ tinh huyết của Thiên Long tộc.

Phá Sơn ngưu kỳ thật cũng được, nói ra thì cái này hắn khá thân quen.

Chủng tộc Bách Cường, thân thể mạnh mẽ, am hiểu tấn công, phá sơn nhất kích, dĩ nhiên cũng không tầm thường.

Thầm nghĩ mấy chuyện này, ánh mắt Tô Vũ khẽ động, ngẩng đầu nhìn lên, phía trước Lưu Hồng cười như không cười mà quan sát hắn, "Tô Vũ, vài ngày không gặp rồi."

"Lưu lão sư!"

Tô Vũ cười, "Lão sư gần đây tiến vào Lăng Vân cảnh, làm sao cảm giác ngài lại khiêm tốn hơn rồi?"

Lưu Hồng giống như đã kín tiếng hơn rất nhiều.

Sau khi gã tiến vào Lăng Vân thì ít khi lộ diện, không nhảy nhót khắp nơi như trước đó nữa.

Lưu Hồng cũng không thèm để ý, mở miệng nói: "Vừa tấn cấp, tu luyện thêm là chuyện tốt. Thần khiếu đều chưa mở, còn nhiều việc phải làm lắm, Tô Vũ, ngươi tiến bộ cũng không chậm, sắp Đằng Không rồi à?"

"Còn sớm."

Lưu Hồng gật gật đầu, nhìn thoáng qua Tô Vũ, bỗng nhiên gã truyền âm: "Đồ tốt cũng không ít nhỉ, Lâm Diệu thế mà mở ra thần khiếu! Hợp Khiếu pháp hình như cũng có phiên bản đặc thù! Đưa ta mấy quyển đi, thế nào?"

"Ha ha!"

Ánh mắt Tô Vũ rét run, ngươi thực sự có can đảm đòi!

Bất quá gã đúng là tinh mắt cực kỳ, Lâm Diệu cứ như vậy đã bị gã nhìn ra.

"Đừng cự tuyệt, ta cho ngươi biết một điều, cam đoan ngươi sẽ nguyện ý đưa cho ta."

Tô Vũ cũng trực tiếp truyền âm: "Nói nghe chút!"

Truyền âm phải là Đằng Không mới làm được, bất quá Tô Vũ có ý chí lực mạnh mẽ, đã sớm có thể truyền âm, hắn lười truyền mà thôi, cứ như thể làm tặc không bằng.

Lưu Hồng truyền âm, ngoài miệng lại nói: "Tô Vũ, làm người đừng quá phách lối..."

Bí mật truyền âm thì gã lại nói: "Cho ta Hợp Khiếu pháp, Thần khiếu pháp, đáp ứng thì ta sẽ nói!"

"Thích nói hay không thì tùy!"

"Đừng vội vã cự tuyệt thế!" Lưu Hồng lại truyền âm: "Trước tiên nói chuyện thứ nhất, bây giờ ngươi ở Vạn Tộc giáo rất nổi danh, xếp hạng cao trên tất sát bảng, giết ngươi sẽ được ban thưởng 1 vạn 5 ngàn điểm cống hiến, bắt sống sẽ ban thưởng 3 vạn điểm!"

Tô Vũ nhíu mày, "Làm sao lão sư biết được?"

"Ta có bằng hữu truyền tin!"

Lưu Hồng cười híp mắt nhìn Tô Vũ, tỏ ra lơ đễnh, âm thầm truyền âm: "Vạn Tộc giáo, ngươi cho rằng đều là đồ điên à? Cũng có một đám đầu đường xó chợ, không lý tưởng hệt như cỏ đầu tường, bên nào có thể kiếm tiền thì chạy về bên đó, muốn biết một chút tin tức còn không dễ dàng sao!"

Tô Vũ phì cười, bắt sống 3 vạn điểm, đánh giết 1 vạn 5 ngàn điểm, nói ra mà chính hắn đều muốn tự giết mình.

Mà Lưu Hồng lại tiếp tục truyền âm: "Muốn hợp tác một chút không? Ngươi giả chết, ta lấy ngươi đi tranh công, kiếm hơn 1 vạn điểm công huân trở về..."

"Thế này cũng được ư?"

"Dĩ nhiên cũng phải đưa chút đồ mang tính tiêu chí, tỉ như văn binh của ngươi, dẫu sao cũng không đáng nhiều tiền như vậy."

"Được rồi, ta không có hứng thú."

Tô Vũ không thèm để ý, trước kia thì có lẽ hắn thật đúng là sẽ động tâm, hố Vạn Tộc giáo một khoản lớn, hiện tại thì thôi đi, hắn không có thời gian này, mà giá cả lại quá ít.

Ánh mắt Lưu Hồng lóe sáng, ngoài miệng tiếp tục mắng chửi, Tô Vũ cũng nghiêm túc tỏ vẻ làm cho gã ghê tởm.

Sau lưng, Lưu Hồng lại thầm truyền âm: "Đây là tin thứ nhất, tin thứ hai, gia tộc của Địch Phong, ngươi biết không? Địch gia cũng là đại gia tộc, dĩ nhiên không tính quá mạnh, trong nhà cũng có vài vị Lăng Vân cảnh, trước đó mấy vị Lăng Vân kia một mực ồn ào muốn tìm ngươi tính sổ, hôm nay lại bỗng nhiên im hơi lặng tiếng..."

"Có ý gì?"

Tô Vũ bất động thanh sắc, Lưu Hồng lại truyền âm: "Ta cũng tò mò, ngày ngày đều nghe bọn hắn ồn ào, buổi sáng hôm nay bỗng nhiên bị người ta gọi đi tới chỗ Tôn Các lão. Mấy giờ sau trở về thì sau đó liền không mắng nữa, giống như đã chấp nhận khoản thua thiệt này."

Dứt lời, gã cười nói: "Dưới tình huống bình thường, loại gia tộc này sẽ không chịu lặng lẽ, nếu không phải là Tôn các lão cho đủ đền bù tổn thất hoặc do ngươi quá mạnh nên bọn hắn không thể không im lặng, hoặc là... chúng chuẩn bị hạ độc thủ! Kêu nữa thì cũng không có ý nghĩa, ngươi đoán xem là lí do nào?"

"Nếu là đền bù tổn thất, nói thật, Đơn thần văn nhất hệ hiện tại nghèo lách cách vang, đền bù tổn thất không nổi. Nếu bảo vì ngươi mạnh khiến bọn hắn không thể chửi rủa thì còn chưa tới mức độ kia, cho nên ta nghĩ, có phải là tình huống thứ ba hay không?"

Tô Vũ nhìn gã, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi không phải người của Đơn thần văn nhất hệ!"

Hắn hoài nghi cái tên này thật sự không phải là người Đơn thần văn nhất hệ!

Bỗng nhiên tìm mình nói cái này, đây coi như là phản bội đúng không?

Phản bội thẳng thắn như vậy?

Ngay cả khi mình không nhất định cho gã công pháp?

Lưu Hồng là kẻ có tư tưởng ích kỷ, chỗ tốt chưa nắm tới tay mà gã đã phản bội Đơn thần văn nhất hệ rồi?

"Chúng ta là cùng một bọn mà!"

Lưu Hồng tủm tỉm cười, cười vô cùng xán lạn!

Tô Vũ híp mắt nhìn gã, cùng một bọn con mẹ ngươi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi