VẠN TỘC CHI KIẾP

Bắc Phong thành.

Cách Đại Hạ phủ không xa, giờ phút này, trên tường thành của Bắc Phong thành có hai nhân ảnh đang ẩn núp, một nam một nữ.

Nữ nhân chính là Vu Hồng.

Mà nam lão giả chính là vị đến từ Đại Thương phủ.

Ngóng nhìn về phía Đại Hạ phủ, lão giả cảm khái: "Không nghĩ tới a, ai! Một tên dưỡng tính nhỏ bé thế mà dẫn tới phong ba lớn như vậy!"

Một vị dưỡng tính lại khiến cho Đơn thần văn nhất hệ của Đại Hạ Văn Minh học phủ thậm chí không cần thể diện mà trực tiếp tới thỉnh cầu lão trợ giúp.

Vu Hồng cau mày: "Lão Trịnh, hắn không phải một tên dưỡng tính đơn giản, hắn đã giết Đằng Không, thế thì vẫn coi là dưỡng tính sao? Nếu hắn quật khởi thì sẽ trở thành Liễu Văn Ngạn năm mươi năm trước, không, hắn còn đáng sợ hơn cả Liễu Văn Ngạn, dù sao năm ấy Liễu Văn Ngạn cũng không tiến giai Đằng Không, mà Tô Vũ thì cơ hồ sẽ chẳng có khó khăn gì!"

"Giết hắn không chỉ là bởi vì hắn khiến cho chúng ta mất hết mặt mũi, mà còn vì không thể cho phép đa thần văn nhất hệ lại xuất hiện thêm một vị lãnh tụ! Chuyện của Tô Vũ truyền bá ra ngoài, bây giờ, các đa thần văn nhất hệ ở các đại phủ đều có một ít dị động, cảm giác hi vọng của chúng đến rồi!"

Trước kia, Liễu Văn Ngạn từng cho bọn hắn chút hi vọng.

Bây giờ, người một lần nữa cho họ hi vọng không phải Hồng Đàm, không phải Liễu Văn Ngạn, mà là Tô Vũ.

Một vị tuyệt thế thiên tài quật khởi!

Đa thần văn nhất hệ của Đại Hạ phủ xuất hiện một vị thiên tài hữu dũng hữu mưu, đủ để lãnh đạo tất thảy.

Khiến cho Đơn thần văn nhất hệ của Đại Hạ phủ nếm nhiều cay đắng!

Chỉ một tia lửa cũng có thể tạo thành đám cháy!

Giết Tô Vũ dĩ nhiên là có tư tâm, có cừu hận, có oán giận, thế nhưng có một chút nguyên nhân cũng cực kỳ trọng yếu, đó là không thể để cho cái tên này quật khởi, trở thành trụ cột tinh thần của đa thần văn nhất hệ. Bằng không, tương lai chắc chắn còn sẽ có gợn sóng rung chuyển.

Đây là dưỡng tính ư?

Đến Đằng Không thì phải làm sao bây giờ?

Đến Lăng Vân Sơn Hải lại sẽ ra sao?

Không thể suy nghĩ nữa, tưởng tượng tiếp thì chính là phiền toái, mà nếu Tô Vũ quật khởi thì cũng sẽ làm cho đa thần văn nhất hệ yên lặng nhiều năm dấy lên lửa cháy từ đống tro tàn.

Vu Hồng nói xong, lại bảo: "Lão Trịnh, hết thảy cũng là vì nhân tộc! Đa thần văn nhất hệ không thể quật khởi, không thể trở thành chủ lưu, bằng không nhân tộc chắc chắn tổn thất nặng nề. Hai tộc Thần Ma bao quát luôn cả Tiên tộc không thường xen vào chuyện này đều từng nói, đa thần văn nhất hệ vì tấn cấp, sát lục quá nhiều, là đang dấy lên chiến tranh của vạn giới..."

Bà ngưng trọng nói: "Áp chế đa thần văn nhất hệ không phải quyết định của cá nhân ai, chúng ta đều chỉ là vì giúp cho Nhân cảnh thêm nhiều thời gian phát triển, chứ không phải hiện tại để đa thần văn nhất hệ quật khởi, tái diễn bi kịch, khiến Vô địch ngã xuống..."

Bà nói cực kỳ đường hoàng!

Mà lão Trịnh bên cạnh cũng khẽ gật đầu.

Đây là điều bọn họ đang cố tự nhủ với bản thân.

Có người chẳng qua là muốn lấy cớ, có người lại thật cho rằng như vậy, đa thần văn nhất hệ quật khởi mang ý nghĩa sẽ chọc giận các cường tộc, dù cho trong lòng mọi người mơ hồ đều hiểu, những cường tộc ấy dường như có phần kiêng kị đa thần văn nhất hệ quật khởi. Nhưng so với việc rất có thể cấp tốc bùng nổ chiến tranh, điểm này đã bị vô số người trực tiếp đè xuống.

Uống rượu độc giải khát, điều này mọi người đều biết.

Biết thì lại như thế nào?

Không ai muốn bùng nổ chiến tranh bao phủ khắp vạn giới vào lúc này!

Thái bình hơn ba trăm năm, hi sinh đa thần văn nhất hệ để tiếp tục thái bình không tốt sao?

Đối với Thần Ma chủng tộc mà nói, trăm năm thậm chí là ngàn năm cũng không tính là gì, dù bùng nổ chiến tranh thì trăm năm sau, ngàn năm sau, chẳng lẽ không được sao?

Cớ gì lại cứ chủ động châm ngòi nổ vào lúc này?

Lão Trịnh gật đầu, mở miệng nói: "Hắn mang theo một vị Sơn Hải à?"

"Sơn Hải tam trọng!"

"Cũng có chút vốn liếng." Lão Trịnh cười nói: "Bất quá những tên vạn tộc kia... 5 vị Sơn Hải, 3 vị Lăng Vân, đây là phiền toái không nhỏ."

"Yên tâm, bọn chúng sẽ không xuất lực quá nhiều."

Vu Hồng thản nhiên nói: "Dĩ nhiên, có mấy tên sẽ ngăn cản, lão gia hỏa của Thiên mã tộc tất nhiên sẽ ra tay, còn có Sơn Linh tộc... Chúng nó đại khái sẽ ra tay."

Lão Trịnh khẽ gật đầu, nhìn về phía Đại Hạ phủ, bỗng nhiên lão hỏi: "Tô Vũ kế thừa di tích, ngươi nói xem rốt cuộc là di tích của Vô địch hay là Nhật Nguyệt?"

Vu Hồng hơi chấn động một chút, quay đầu nhìn về phía lão.

Lão Trịnh bình tĩnh nói: "Hắn chắc chắn kế thừa di tích, điểm này thì người sáng suốt đều có thể nhìn ra! Lần này đại khái cũng là vì di tích mới ra ngoài, ngươi không nói thì ta cũng biết. Vu Các lão, không thể để mỗi mình Đơn thần văn hệ Đại Hạ phủ thu lợi được a?"

"Ngươi muốn cái gì?"

"Nếu di tích nằm trong cảnh nội Đại Hạ phủ, chúng ta đại khái cũng khó thu hoạch được cái gì, ta có yêu cầu không cao, trong di tích nếu có Nhật Nguyệt thần đàm, Đại Thương phủ ta cũng muốn mấy cái danh ngạch..."

Vu Hồng lạnh lùng nhìn lão, "Ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?"

"Vu Các lão hiểu lầm rồi!"

Lão Trịnh cười nói: "Đều là người nhà, huống chi, ở cảnh nội Đại Hạ phủ cũng rất mạo hiểm, nguy hiểm đến tính mạng, chẳng lẽ cũng bởi vì một câu người nhà mà các ngươi không muốn trả giá bất cứ thứ gì?"

Vu Hồng yên lặng một hồi mới mở miệng nói: "Ai cũng muốn tấn cấp Nhật Nguyệt, cho dù có Nhật Nguyệt thần đàm thì cũng chưa chắc có thể đi vào được mấy người. Như vậy đi, nếu có thể tiến vào từ 3 người trở lên thì sẽ cho các ngươi một danh ngạch, thế nào?"

"Được!"

Lão Trịnh lộ ra nụ cười, vừa lòng thỏa ý.

Như vậy là đủ rồi!

Vu Hồng hừ lạnh một tiếng, biết ngay các ngươi có lòng tham.

Không nói chuyện này nữa, bà cấp tốc bảo: "Nghĩ biện pháp phân tán bọn hắn ra, tốt nhất tách tên Thiên Mã nhất tộc kia đi, đánh giết Tô Vũ, dụ vị Sơn Hải sau lưng hắn lộ diện, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa thể phát hiện bất kỳ tung tích nào..."

Sơn Hải nếu ẩn giấu hành tung thì họ cũng rất khó phát hiện.

Lại có thêm kỹ năng đặc thù, trừ phi tự mình hiện thân thì chỉ có Nhật Nguyệt, Vô địch mới tra ra.

Mà giờ khắc này, bọn hắn cần làm là khuấy đục nước!

Khuấy đục ao nước bẩn này lên!

Lão Trịnh gật đầu, hỏi: "Vạn Tộc giáo ở Đại Hạ phủ còn dám xuất động với phạm vi lớn sao?"

"Chung quy sẽ có kẻ gan lớn, mong muốn kiếm bộn phát tài!"

Vu Hồng cười khẽ: "Huống chi, tin tức không chỉ truyền trong Đại Hạ phủ, hai ngày trước, vài đại phủ xung quanh cũng có Vạn Tộc giáo thu được nhiệm vụ, 5 vạn điểm cống hiến, 5 vạn điểm công huân..."

Vu Hồng lạnh lùng nói: "Lấy được nhiều công huân như thế, Sơn Hải đều có cơ hội tiến thêm một bước, kẻ cần muốn đối phó chẳng qua chỉ là Tô Vũ, Hồng Đàm bế quan rồi, điểm này vô cùng xác thực. Không có Hồng Đàm, ngươi cảm thấy những người khác sẽ sợ sao?"

"Đám Triệu Minh Nguyệt bên kia..."

"Yên tâm!"

Vu Hồng cấp tốc nói: "Bọn hắn lần trước dung hợp thần văn không hoàn thiện, thương thế đều chưa khỏi hẳn."

"Vạn phủ trưởng và Hạ gia thì sao?"

"Vạn phủ trưởng sẽ không ra khỏi học phủ, mà Hạ gia... Hạ Hầu gia ra khỏi phủ thành ư? Sẽ không đâu!"

Lão Trịnh chưa yên lòng lắm: "Vẫn phải cẩn thận một chút, chúng ta có ý đồ tới di tích của Tô Vũ, những người khác đại khái cũng sẽ nắm chắc..."

Vu Hồng gật đầu, khẽ cười nói: "Yên tâm đi! Chúng ta đã an bài tốt!"

"Thế thì không còn gì tốt hơn!"

Hai người hàn huyên vài câu, thân ảnh biến mất trong hư không.

Họ hy vọng có thể tìm ra vị Sơn Hải bảo vệ Tô Vũ, hoặc là phát hiện thêm càng nhiều át chủ bài. Tô Vũ thật sự mang theo một vị Sơn Hải cảnh ư?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi