VẠN TỘC CHI KIẾP

Mà giờ khắc này, đoàn người Tô Vũ đã cách Thiên Thủy thành lộ trình không đến 1 giờ.

Việc tập kích cũng thưa dần.

Huyết Nguyệt và Độc Nhãn không còn xuất hiện.

Tô Vũ không biết rõ nội tình, hắn chỉ biết là Huyết Nguyệt đã gặp được hai vị Sơn Hải cảnh, một vị thất trọng, một vị lục trọng.

Thất trọng thì hắn đoán được.

Lục trọng... hẳn là vị Đại Thương phủ kia nhỉ?

Lá gan thật lớn!

Đơn thần văn nhất hệ... Lá gan lớn muốn chọc trời, thật đúng là dám tụ hợp với đám kia!

"Chắc là đủ rồi nhỉ?"

Vu Hồng nói còn có một vị đang chờ, đại khái hẳn là Lý Các lão.

Ba vị Các lão đều đã đến đầy đủ hết.

Vạn Tộc giáo bên này, ngoại trừ Huyết Nguyệt thì cũng có 3 vị Sơn Hải.

Tổng cộng là 6 vị!

Vân Hổ, Man Ngưu, Hồ tộc cũng có 3 vị.

Hết thảy là 9 vị Sơn Hải!

Hắn đã biết có 9 vị Sơn Hải là địch nhân rồi.

Tô Vũ liếm môi một cái, hắn cần tăng tốc lên, đừng kéo dài quá lâu khiến đám gia hỏa này hoài nghi, 9 vị Sơn Hải... số lượng thật là nhiều!

Vu Hồng đúng là rất coi trọng mình.

"Lần này giết chết 9 vị Sơn Hải, ta cũng nên dương danh thiên hạ!"

Điều kiện tiên quyết là mình phải sống sót!

"Tăng tốc!"

Tô Vũ quát: "Tốc độ nhanh một chút, tránh đêm dài lắm mộng!"

Tốc độ Toan Nghê tăng vọt, Toản Sơn ngưu cũng mang theo mấy người cấp tốc bắt kịp.

Lúc bấy giờ, mặt trời trên đầu chói chang, Tô Vũ vừa tiến lên, vừa quát: "Phía trước hãy đi vòng qua Thiên Thủy thành, trực tiếp tới Nam Nguyên!"

Không ai phản đối, mọi người chỉ lo dồn dập đuổi kịp.

Đoạn đường này nguy hiểm cũng đã giảm bớt.

Trên lưng Toản Sơn ngưu, Hạ Thanh nhìn Kỷ Tiểu Mộng và Lý Mẫn Du, ánh mắt hơi khác thường, tình cảnh nguy hiểm như vậy mà hai tên này vẫn kiên quyết không đi?

Rốt cuộc họ đang nghĩ gì thế?

...

Mặt trời treo cao, vó ngựa lao nhanh!

Sau khi tới gần Thiên Thủy thành, đoàn người cơ hồ không gặp phải tập kích nữa.

Ngay tại lúc Tô Vũ muốn đi đường vòng qua Thiên Thủy thành, phía trước, một đội quân sĩ đột nhiên xuất hiện.

Đám Chu Hạo đều cảnh giác vạn phần, lo lắng là do Vạn Tộc giáo cải trang, mà Tô Vũ thì đã thấy được người quen.

Lý Vân Phong!

Ngày xưa, vị cường giả đó đã hộ tống Tô Vũ và bạn học tới học phủ, Phó thống lĩnh Thành Vệ quân của Thiên Thủy thành, Đằng Không thất trọng.

Tô Vũ thấy đối phương, đối phương cũng nhìn thấy Tô Vũ.

Cách một khoảng xa mà Lý Vân Phong đã cảm nhận được.

Mạnh mẽ!

Rung động!

Nhất là yêu thú dưới thân Tô Vũ, khí thế mạnh mẽ khiến cho ngựa đạp mây mà y đang cưỡi cũng chấn động theo.

Toan Nghê!

Chủng tộc Bách Cường!

Không những như thế, đó còn là Toan Nghê Đằng Không cảnh, hơn nữa còn là Đằng Không đỉnh phong.

Y nhận ra Tô Vũ!

Mới mấy tháng trước thôi y còn đi theo Triệu Lập hộ tống Tô Vũ tới Đại Hạ phủ, dĩ nhiên, ngày đó nhân vật chính không phải Tô Vũ, ngày đó Lý Vân Phong là vì hộ tống Hồ Tông Kỳ.

Thiên tài của Thiên Thủy thành!

Ngày đó Tô Vũ ở trong mắt y chẳng qua là một học viên nho nhỏ của Nam Nguyên thành không đáng chú ý mà thôi.

Bây giờ mới bao nhiêu tháng?

Chỉ mấy tháng, y không nghĩ mình lại gặp lại Tô Vũ dưới trường hợp này.

Lý Vân Phong giục ngựa tới gần, nhìn Tô Vũ trên lưng Toan Nghê, y có thể cảm nhận được sát khí cuộn trào.

"Tô Vũ?"

"Lý thống lĩnh!" Tô Vũ chắp tay chào hỏi: "Lý thống lĩnh đang xử lý yêu loạn à?"

"Đúng thế!"

Lý Vân Phong gật đầu nhìn về phía hắn rồi lại nhìn những học viên kia, trong lòng y hơi rung động, chỉ sợ đây đều là thiên tài của Đại Hạ Văn Minh học phủ.

Bao gồm cả một vài yêu tộc kỳ quái. Đó là vạn tộc học viên sao?

"Tô Vũ, ngươi đây là?"

"Trở về Nam Nguyên!"

Tô Vũ đáp lời: "Nam Nguyên cũng có yêu loạn, thành chủ cầu viện nên ta nhận nhiệm vụ tới Nam Nguyên thành hỗ trợ!"

"Cần chúng ta giúp gì không?"

"Khách khí rồi!"

Tô Vũ chắp tay, mỉm cười đáp: "Không cần làm phiền Lý thống lĩnh, đúng rồi, ven đường chúng ta chém giết không ít yêu tộc, ta chỉ mang đi một phần thi thể yêu tộc Đằng Không cảnh, hầu hết Thiên Quân cùng Vạn Thạch cảnh đều không quản. Nếu Lý thống lĩnh không chê thì có thể mang theo mọi người đi lấy về, coi như ta mời mọi người uống rượu!"

Tô Vũ nhìn về phía đám quân sĩ sau lưng y, đoạn nói: "Phụ thân ta cũng là quân nhân, ta gặp chư vị thì không khỏi nghĩ đến phụ thân ta, những thi thể yêu tộc kia để phí phạm thì cũng rất đáng tiếc, chúng ta hiển nhiên là không đem đi được."

Lý Vân Phong không nói gì, chỉ có rung động từ tận đáy lòng.

Chém giết không ít Đằng Không!

Y đã nghe qua một chút tin đồn, giờ phút này, nhịn không được bèn hỏi: "Tô Vũ, ngươi tiến vào Đằng Không rồi sao?"

"Vẫn chưa."

Lời này càng khiến người ta rung động!

Tiến vào Đằng Không rồi thì còn đỡ, không tiến vào mà đã chém giết rất nhiều Đằng Không, thế lại càng đáng sợ.

"Vậy thì... Đa tạ!"

Lý Vân Phong không cự tuyệt, y nói lời cảm tạ rồi lại hỏi: "Cần vào Thiên Thủy thành nghỉ ngơi một đêm không?"

"Không cần, ta phải đi về gấp!"

Tô Vũ phất tay, "Lý thống lĩnh, ta không làm phiền nữa, đi trước một bước!"

"Xin cứ tự nhiên!"

Lý Vân Phong chắp tay ôm quyền, chờ đám người bọn họ nhanh chóng rời đi, y mới thán phục một tiếng, cảm khái không thôi.

Đây là đứa trẻ mà mấy tháng trước y đưa tới Đại Hạ Văn Minh học phủ sao?

Bây giờ, ở trước mặt hắn, chính y cảm giác tự ti mặc cảm vô cùng.

Y là Đằng Không thất trọng, tại Thiên Thủy thành cũng xem như thiên tài!

Y có chút xúc động, mang theo đội ngũ của mình tiếp tục tiến lên, không bao lâu sau liền thấy được khu chiến trường, máu tanh và trên trăm xác yêu thú hoang dã to lớn ở dã ngoại.

Những quân sĩ đi theo phía sau cũng kinh ngạc tán thán liên tục.

Đều là người từng lên chiến trường, họ vừa nhìn liền biết ở đây đa phần đều là do cùng một người giết.

Một đao mất mạng!

Thi thể đều hoàn chỉnh không thiếu sót!

Nhìn thi thể phân bố, rất có thể đây là trong nháy mắt đã bị giết chết.

Có quân sĩ nhịn không được, tò mò hỏi: "Thống lĩnh, đây là do học viên kia giết à?"

"Đúng thế!"

Lý Vân Phong gật đầu, thở dài: "Nhớ kỹ, đó là Tô Vũ, quê ở Nam Nguyên, là thiên tài đỉnh cấp của Đại Hạ phủ, bây giờ Phệ Hồn quyết cùng《 Song Ngô hợp khiếu pháp 》mà trong quân chuẩn bị mở rộng đều là do vị thiên tài đó nghiên cứu ra."

Lời này vừa nói ra, những người khác mới biết rõ đối phương là ai.

Thiên tài!

Thiên tài chân chính!

"Đại Hạ phủ thật có phúc!"

Có quân sĩ cảm khái: "Thế mà lại xuất hiện thiên tài bậc này, đáng tiếc chúng ta lớn tuổi rồi, người hai mươi tuổi tu luyện Phệ Hồn quyết cùng Hợp Khiếu pháp thì cũng sẽ trở thành nhân vật hàng đầu!"

"Phụ thân hắn... Tô Vũ... Không phải là con trai của Tô Long ở Nam Nguyên đấy chứ?"

Có người còn quen biết Tô Long!

Lý Vân Phong gật đầu, "Đúng, chính là vị ở Trấn Ma quân năm xưa, lão Trần, hắn cùng thời kỳ với ngươi sao?"

Y nhìn về phía một vị Bách phu trưởng Vạn Thạch cảnh trong đội, vị trung niên kia liền đáp: "Xem như thế đi, ta tới trước hắn một chút, Tô Long... Cái tên này ghê gớm thật, sinh ra đứa con thiên tài như vậy! Tin tức này mà truyền đến Trấn Ma quân, đại khái những lão huynh đệ kia sẽ vui vẻ chết mất!"

Lại có người khác cũng quen biết Tô Long vui vẻ bổ sung: "Tô Long có vận khí quá tốt rồi! Chính hắn thì không ra sao, nhưng lão huynh đệ cùng thời hắn thì rất không chịu thua kém, con của hắn cũng không hề thua kém ai. Ta tại ngũ sau Tô Long 5 năm, lúc ta xuất ngũ thì huynh đệ ở khóa ấy đều có được vài vị thiên phu trưởng! Cũng hơn mười năm rồi, chỉ sợ đều đã thành Vạn phu trưởng!"

Trấn Ma quân, Thiên phu trưởng thông thường đều là Đằng Không, Vạn phu trưởng thì sẽ là Lăng Vân cảnh.

Lời này vừa nói ra, Lý Vân Phong cũng thán phục một tiếng, "Đám Tô Long kia thì không được nhưng ngày sau nếu Tô Vũ tiến vào Trấn Ma quân, dùng thực lực cùng thiên phú của hắn thì chẳng bao lâu liền có hi vọng trở thành tướng chủ một quân!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi