VẠN TỘC CHI KIẾP

Ánh mắt Chu Thiên Đạo dị dạng: "Khó nói, hắn nói là ở trong Tinh Lạc sơn, trước đó ta dò xét một lần, khả năng là thật sự có, trong núi có một nơi tương đối thần bí, ta không thể dò xét được rõ ràng."

Ông là ai chứ?

Nhật Nguyệt cửu trọng!

Thế mà có một nơi ông không thể dò xét rõ ràng, nếu không phải vì không muốn đánh rắn động cỏ thì ông đã muốn vào xem rồi.

Chẳng lẽ nơi này thật sự có di tích?

Hai người trò chuyện, sau một khắc, lại thêm một người tới!

19 vị!

Chu Thiên Đạo nhìn thoáng qua, kỳ quái nói: "Cái tên này nom hơi quen mắt, lão Hầu, ngươi biết không?”

Hầu thự trưởng quan sát một hồi, nửa ngày sau mới ngập ngừng lên tiếng: "Ta có hơi ấn tượng. Người này... Hơn ba mươi năm trước, ta đi trao đổi với Đại Hạ phủ đã từng gặp qua. Đây hẳn là người có quan hệ với Trần Vĩnh!"

"Ai cơ?"

"Trần Vĩnh!"

Hầu thự trưởng gật đầu khẳng định: "Không sai, ta nhớ năm đó khi Trần Vĩnh mới vừa vào Lăng Vân không lâu, y cũng tham dự lần trao đổi ấy. Không đúng lắm, năm đó hình như cái tên này cũng là thiên tài, thế nhưng nghe nói là khi thăm dò Tinh Vũ phủ đệ thì đã chết rồi mà!"

"Bạn của Trần Vĩnh ư?"

Chu Thiên Đạo líu lưỡi: "Nhìn đi, đây chính là Đại Hạ phủ! Đệch mợ! Một đám gian trá! Từng tên Sơn Hải xuất hiện, bình thường thì chẳng thấy mống nào! Đại Minh phủ ta ít hơn phân nửa Sơn Hải so với người ta. Nếu đánh nhau, ta sẽ bị Hạ gia ngược thảm a!"

Không nhìn thì không biết, vừa thấy liền giật mình.

Sơn Hải thật là nhiều!

"19 vị..."

Hầu thự trưởng cũng thấy nhức đầu, “Rốt cuộc là Tô Vũ chuẩn bị thủ tiêu mấy người? Phủ chủ, hay là chúng ta từ bỏ đi, thu nhận tiểu tử này, ta cảm thấy hết sức phiền toái!"

Thật sự là vô cùng phiền toái!

Nhìn đi, Tô Vũ đã dẫn dụ ra bao nhiêu người rồi.

Những người kia là đồ ngớ ngẩn sao?

Tô Vũ nói có di tích các ngươi liền tin!

Được rồi, y cũng hơi tin tưởng, tiểu tử Tô Vũ tiến bộ quá kinh người, nháy mắt đã có thể giết Đằng Không thất bát trọng, nói hắn không có di tích thì sẽ chẳng ai tin.

"19 người, còn nữa không?"

Hầu thự trưởng cũng rất bất đắc dĩ, nhiều lắm rồi, còn ai nữa không?

Nói xong, y lại thầm nhủ: "Đừng chọc tới Nhật Nguyệt, sẽ phiền phức lớn!"

Y cũng chỉ là Nhật Nguyệt thôi!

Dĩ nhiên Chu Thiên Đạo đủ mạnh, nhưng nếu chọc tới Nhật Nguyệt thì sẽ không tiện hạ thủ.

Hầu thự trưởng khẽ cau mày: "Xong rồi, lại thêm một người, đây không phải là Triệu Minh Nguyệt sao? Đừng nói mang cả tên bên Long Võ vệ kia tới luôn nhé, đó mới thật là phiền toái!"

Triệu Minh Nguyệt!

Chu Thiên Đạo không muốn nói gì nữa, tới đi, tiếp tục đến đi, tới bao nhiêu tính bấy nhiêu.

Sau một khắc, vẻ mặt Hầu thự trưởng hơi dị dạng: "Phủ chủ, ta muốn kinh ngạc tán thán một thoáng, có phải là xảy ra phiền toái lớn rồi không?"

Ánh mắt Chu Thiên Đạo cũng trở nên dị dạng, "Đúng, ta hoài nghi không cần ta ra tay nữa rồi, tên nhóc Tô Vũ này, đây là hắn gọi tới à?"

Nhật Nguyệt cảnh!

Vị Nhật Nguyệt cảnh đầu tiên xuất hiện!

Chu Thiên Đạo cùng Hầu thự trưởng đều biết đối phương, trong lòng thầm hồ nghi, vị này là do người nào gọi tới?

Tự mình tới ư?

Không thể nào!

Xa như vậy mà chạy đến, không mất bốn năm ngày là không được.

Bốn năm ngày mà có thể nắm được tin tức thì cũng không có nhiều người!

Hầu thự trưởng thở dài: "Vị này vì sao lại tới cũng khó mà nói! Phủ chủ, hắn sẽ không cảm ứng được đại trận của chúng ta chứ?"

"Vô nghĩa, đó là do lão tử làm, hắn đến Nhật Nguyệt cửu trọng đi rồi nói!"

Thôi được rồi!

Hầu thự trưởng không cần phải nhiều lời nữa, tiếp tục chờ đợi.

21 vị cường giả!

20 vị Sơn Hải, 1 vị Nhật Nguyệt cảnh.

Mà trong số Sơn Hải lại còn có một vị nửa bước Nhật Nguyệt.

Kêu đám người bên đó tới Chư Thiên chiến trường đánh một trận chiến quy mô lớn cũng đủ, muốn đánh vào một tiểu tộc cũng không khó khăn tí nào.

Bây giờ, bởi vì Tô Vũ mà toàn bộ đều tụ tập tới.

Không, cộng thêm cả hai người bọn họ, tổng cộng là 3 vị Nhật Nguyệt cảnh!

Còn có người là Nhật Nguyệt cửu trọng nữa kìa, sợ chưa?

...

Trong núi.

Đám Tô Vũ tiếp tục tiến lên, bỗng nhiên có người quát: "Ở đâu tới?"

Tinh Lạc sơn cũng không phải là không một bóng người.

Nơi đây có thổ phỉ, có Vạn Tộc giáo chúng, lúc trước Thiên Nghệ thần giáo bị diệt, ở đây liền có không ít gia hỏa Thiên Nghệ thần giáo tự lập làm vương, chiếm núi làm vua, cướp bóc các thương đội của hai đại phủ.

Dám chiếm núi làm vua, thực lực hiển nhiên sẽ không quá yếu.

Mà Tô Vũ nhìn cũng chưa nhìn, phi đao phóng ra!

Phốc phốc!

Đầu rơi xuống!

Một tên lâu la Vạn Thạch cảnh!

Hẳn là tên lính canh, Tô Vũ không hỏi nhiều mà trực tiếp giết.

Bên cạnh, Kỷ Tiểu Mộng chứng kiến một màn này thì giật mình hỏi: "Ngươi không hỏi hắn là ai, giết hắn cũng không sợ giết nhầm người, lạm sát kẻ vô tội sao?"

Tô Vũ nhìn về nơi xa, tùy ý đáp: "Ở Tinh Lạc sơn không có người tốt, người bình thường sẽ không cản đường tra hỏi, cản đường cứ giết cho xong việc, chỉ đơn giản như vậy, cản đường sẽ không có kẻ vô tội!"

Chỉ đơn giản như vậy!

Người bình thường ai lại đi cản đường vào lúc hơn nửa đêm?

Giờ phút này, trời vẫn đang tối đen đây.

"Vậy nếu là người ta có việc đi ngang qua thì sao?"

Kỷ Tiểu Mộng hỏi một câu.

Tô Vũ không để ý tới nàng, tiếp tục tiến lên, mà ở bên cạnh, Lý Mẫn Du chợt cất tiếng: "Kỷ sư muội, việc này rất dễ phân biệt, sinh tồn ở dã ngoại là có quy củ, thật sự cần nhờ giúp đỡ thì sẽ tự giới thiệu thân phận ở một khoảng cách xa, đây là quy củ cũng là cách sinh tồn, không báo gia môn và thân phận mà lại cản đường, chín mươi chín phần trăm là thổ phỉ hoặc là kẻ địch, nên giết thì cứ giết."

"Ồ!"

Kỷ Tiểu Mộng gật đầu, cười hì hì: "Tạ ơn sư tỷ, lần đầu ta ra cửa, không hiểu lắm."

"Không sao, về sau sẽ biết thôi."

Lý Mẫn Du nói một câu, nhìn thoáng qua Tô Vũ phía trước, ánh mắt nàng hơi khác thường, niên đệ này trông trẻ tuổi mà ánh mắt cũng không kém.

"Tô Vũ, ngươi đã từng lịch luyện ở dã ngoại à?"

Nàng hỏi một câu, Tô Vũ tùy ý đáp: "Không tính là thế, trước khi ta nhập học, lão sư ta mang ta đi qua mấy nơi, xem nhiều chuyện, cũng giết chút thổ phỉ."

Lão sư mà hắn nhắc tới là Liễu Văn Ngạn.

Sau khi Tô Vũ phác họa thần văn, Bạch Phong mới vừa rời đi, Liễu Văn Ngạn đã dẫn hắn đi nhìn rất nhiều thứ.

Tới Hạ thị thương hội xem thi thể yêu thú, đi làm nhiệm vụ với Tập Phong đường, đi giết thổ phỉ, đi qua vùng hoang dã, dĩ nhiên, đều không đi quá sâu, chẳng qua là thăm dò sơ bộ thôi.

Liễu Văn Ngạn không dạy hắn võ đạo hay thần kỹ gì, nhưng khi đó ông đã dẫn hắn đi quan sát rất nhiều sự vật, sự việc, mở mang đầu óc cho Tô vũ.

Có lẽ theo ý Liễu Văn Ngạn, điều này còn quan trọng hơn những thứ khác.

Đoạn thời gian kia, Tô Vũ đi sớm về trễ, hiểu biết thêm không ít thứ.

"Bạch Phong lão sư à?"

"Không phải."

Tô Vũ không nói nhiều, tiếp tục bước đi, bỗng nhiên, ánh mắt hắn khẽ động.

Phía trước dường như hơi quen mắt.

Đó là một ngọn núi to lớn!

Ngày đó trong mảnh vỡ kí ức hắn đã từng thấy, lúc Thiên Nghệ giáo chủ bay ra, hắn dường như cũng nhìn thấy ngọn núi này.

Lóe lên một cái rồi biến mất!

Thế nhưng, hẳn là ngọn núi này.

Vậy thì là ở gần đây!

Có mỏm núi, có hẻm núi, có hoa cỏ đặc thù mà ngày đó hắn thấy, vậy đó chính là địa điểm bảo khố.

Lòng Tô Vũ hơi hơi rung động, khi hắn tìm được thì đại khái chính là lúc đại chiến sinh tử bùng nổ!

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía mấy người Hạ Thanh.

Đúng lúc ấy, Hạ Thanh cũng vừa vặn đang nhìn hắn, thấy ánh mắt Tô Vũ, bỗng nhiên tim nàng đập nhanh, làm sao vậy?

Tô Vũ kiềm nén biểu tình, chỉ đơn giản dặn dò: "Thanh công chúa, có vẻ sắp tới rồi, tất cả mọi người cẩn thận một chút, đến lúc đó, ta lo lắng có người đi theo chúng ta và sẽ ra tay, hãy chú ý an toàn!"

Trong hư không bất chợt chấn động một cái, Cự Sơn xuất hiện, nhìn về phía Tô Vũ, thấp giọng nói: "Cẩn thận một chút, lân cận có điểm không thích hợp, khả năng là có Sơn Hải cảnh đến rồi!"

"Yên tâm!"

Tô Vũ không nhiều lời, lộ ra một nụ cười nhạt.

Vở kịch hay bắt đầu rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi