VẠN TỘC CHI KIẾP

Vu Hồng, lão Trịnh, Lý Các lão vẫn chưa ra tay.

Ba người bọn họ đang đợi.

Quả nhiên, trong nháy mắt, phía sau có một vệt bóng mờ bắn tới!

Là giám sát sứ của Hạ gia đến!

Nét mặt Vu Hồng hư ảo, bà thầm truyền âm: "Là Hồ Hạo, hắn nhất định phải chết, bằng không, chúng ta rất khó giấu giếm được hắn!"

Bà nhận ra người tới!

Một người cháu trai của Hồ tổng quản, Sơn Hải thất trọng, thực lực mạnh mẽ.

Hai bên cũng coi là quen biết, nếu đối phương sống sót, hôm nay mặc kệ giết Tô Vũ, hay là cấu kết với Vạn Tộc giáo, hoặc là chiếm lấy di tích, thì tất cả đều sẽ bại lộ.

"Lão Trịnh, ngươi và ta hợp lại giết hắn. Lão Lý đi bắt Tô Vũ!"

Vu Hồng hạ lệnh, nói xong bà cũng chẳng nhiều lời, phá không phóng tới.

Người còn chưa xuất hiện, một viên thần văn đã bùng nổ!

Hồ Hạo vừa đuổi đến nơi, y cũng chính là vị trung niên Sơn Hải ngày đó đã hộ vệ Tô Vũ ở trên đường, y biến sắc, quát lớn: "Khốn giới? Ngươi là ai!"

Hư không ở bốn phương tám hướng vào lúc này đã ngưng kết!

Hai bóng người xuất hiện bên ngoài hư không.

Mà Hồ Hạo thì đã bị Khốn giới vây ở trong đó.

Hai người Vu Hồng đều không nói lời nào, cũng không lên tiếng, điểm thần bí của Văn Minh sư Sơn Hải cảnh đã triển lộ không thể nghi ngờ.

Khốn giới xuất hiện, sau một khắc, Vu Hồng khẽ quát một tiếng, từng viên thần văn hiện ra, bà ta là Sơn Hải thất trọng nên không phải kẻ yếu.

Bà ta có 8 thần văn!

Tại Đơn thần văn nhất hệ, bà xem như là người thuộc nhóm có nhiều thần văn nhất.

Núi đao biển lửa hiển hiện.

Cương phong thổi qua!

Lão Trịnh cũng gầm nhẹ một tiếng, ông ta không có nhiều thần văn như thế mà chỉ có một viên Chủ Thần văn, lúc này Chủ Thần văn hóa thành con mãnh thú to lớn, thực lực cường hãn vô cùng tiến vào Khốn giới, lao thẳng tới chỗ Hồ Hạo.

Mãnh thú to lớn có thực lực không hề thua kém Sơn Hải thất trọng.

"Thú Thần văn!"

Hồ Hạo biến sắc, "Khốn giới, núi đao, biển lửa, Thú Thần văn... Đáng chết, đồ hỗn trướng, là các ngươi!"

Y đã đoán được thân phận của những kẻ đang tấn công mình.

Mặc dù còn chưa xác định, nhưng y đã đoán được.

Trong lòng Hồ Hạo thầm mắng một tiếng, Tô Vũ khốn kiếp, lần trước nói lần này hắn cần đi xa, nếu chỉ mỗi y tới thì chưa chắc đã đủ, khi đó y không tin, y tốt xấu gì cũng là Sơn Hải thất trọng thì sợ gì.

Nhưng mà hiện tại... y nhịn không được thầm mắng một tiếng!

Đệt!

Tiểu tử này thật là giỏi, thật sự đã bức bọn gia hỏa Đơn thần văn điên rồi, đây là muốn tạo phản a!

Việc này một khi bị tra được thì đám người bọn chúng chết chắc.

Vu Hồng không thèm để ý, âm trầm nói: "Vạn Tộc giáo muốn giết người, không ai có thể sống sót!"

Ngươi nhận ra thì thế nào?

Ngươi sẽ không có cơ hội đi báo tin!

...

Đại chiến trong nháy mắt đã bùng nổ.

Mà Tô Vũ và cả mấy người Lý Mẫn Du đều không tỏ ra quá kinh ngạc.

Giống như họ đều biết, đều đang đợi giây phút này.

Hai vị hộ đạo Lăng Vân cực kỳ khẩn trương, bao quanh mấy người, sắc mặt biến đổi bất định.

...

"Cẩn thận!"

Lão Sơn Linh dưới mặt đất nhịn không được, trong nháy mắt đã nổi lên, đánh tới phía bên trên, lão Thiên Mã hiển nhiên không phải đối thủ của Huyết La Sát.

Lúc bấy giờ, bộ lông màu vàng óng của lão đã nhuốm máu.

"Đáng chết, trở về..."

Lão Thiên Mã rống to!

Phía dưới không có ai phòng ngự!

Một tiếng rống giận, lão cấp tốc quát: "Rút lui, nơi này đã bị bày ra đại trận, mau bỏ đi, thông tri cho Long Võ vệ đến giúp!"

Đệt!

Nhiều lắm!

Bọn hắn đã cảm nhận được ở bên ngoài vị Giám Sát sứ kia đã bị người ta ngăn cản, không chỉ bị ngăn cản mà còn rất nguy hiểm, có thể là sắp tiêu đời!

7 vị Sơn Hải!

Thế mà đều bị nhằm vào, kẻ trước mắt đây là Sơn Hải thất trọng, lão Thiên Mã không phải là đối thủ, lão Sơn Linh đến giúp nên mới buông lỏng một chút.

Nhưng mà vào lúc này, lão Thiên Mã lại dâng lên sợ hãi, "Hắc Báo, Phi Lang, ngăn người tới!"

Lại thêm một vị Sơn Hải!

Lý Các lão!

Sơn Hải tứ trọng cảnh!

Bộ mặt Lý Các lão hư ảo, ông đi ra từ trong hư không, thần văn cụ hiện, băng tuyết buông xuống, bông tuyết kia đổ xuống từng mảnh lại từng mảnh!

Phốc phốc!

Hắc Báo và Phi Lang dồn dập bạo hống một tiếng, cả hai cũng bị bông tuyết này cắt cho thân thể tràn đầy huyết dịch, hai người vội vã khôi phục chân thân. Hắc Báo gầm thét đánh về hướng Lý Các lão, Phi Lang cũng gầm nhẹ một tiếng, một thanh văn binh hiện ra, vạn kiếm bùng nổ!

Giao đấu!

...

Tô Vũ vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ lạnh nhạt, dù cho Lý Các lão đang ở trước mắt, hai vị Lăng Vân không ngừng lùi lại thì hắn cũng không quá để ý.

Ánh mắt khẽ nheo lại, Tô Vũ không để ý tới bọn họ.

Hắn đi đến trước khe núi, đánh ra từng đạo thần văn gợn sóng với vách tường, cắt đứt tay phải, huyết dịch nhỏ giọt. Ngay lập tức, vách đá kia bắt đầu rung động!

Nó mang tới cho người ta cảm giác Tô Vũ đang rất tỉnh táo, hắn muốn tiến vào di tích để tị nạn.

Mà có vẻ như Tô Vũ cũng tràn đầy lòng tin với di tích.

Bên ngoài, giọng Vu Hồng hư huyễn bất định, bà ta quát lớn: "Ngăn hắn lại, không được để hắn đi vào!"

Lý Các lão khẽ quát một tiếng, bông tuyết hóa thành mưa đá ầm ầm đập xuống, đập cho hai vị Lăng Vân không ngừng đổ máu, Hắc Báo bạo hống hét to: "Tô Vũ, phải bao lâu mới có thể mở ra?"

"Ba phút!"

Tô Vũ quát: "Chư vị tiền bối hãy ngăn cản ba phút, sau ba phút thì tự do rút lui, mục tiêu của bọn chúng là di tích, sau khi ta đi vào, chúng không có cách nào tiến vào được nữa thì sẽ từ bỏ, chư vị hãy mau rút lui đi cầu viện, Đại Hạ phủ sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!"

"Được!"

Mấy người lão Thiên Mã hét lớn một tiếng, phấn chấn tiếp chiến.

Nếu Tô Vũ tiến vào di tích, mục tiêu của đám gia hỏa chết tiệt kia liền thất bại.

Thất bại rồi, chẳng lẽ bọn chúng còn muốn liều mạng đánh một trận?

Giờ phút này, Tô Vũ đang nhanh chóng mở ra "Di tích", dĩ nhiên, vách đá chấn động, chẳng qua là vì ý chí lực của Tô Vũ đang chấn động mà thôi, hắn làm sao có thể mở ra di tích gì đó, nhưng mà bọn gia hỏa xung quanh vốn cũng đâu biết tình huống thật.

Còn nữa không?

Hắn đang đợi!

Chỉ mỗi mấy vị này thôi à?

Tính toán một thoáng, Đơn thần văn nhất hệ chỉ có ba vị, Vu Hồng, vị của Đại Thương phủ và Lý Các lão... Hiện tại đấu với Hắc Báo hẳn là Lý Các lão a.

Còn nữa không?

Nhất định là còn!

Đều phải moi ra hết, một mẻ hốt gọn!

Hai vị mà Hạ Hổ Vưu cử tới kia còn chưa động thủ nữa mà.

Tô Vũ thầm nghĩ ngợi, hư không bỗng chấn động, nơi xa, đại chiến trong nháy mắt bùng nổ!

"Hạ Văn, Hạ Võ, là các ngươi sao?"

Giờ khắc này, bên kia có bốn đại cường giả mới xuất hiện cũng giao thủ ngay trong nháy mắt, hai vị Hộ Đạo giả của Hạ Hổ Vưu cũng chính là Hạ Văn và Hạ Võ, lão đại Hạ Văn giận dữ hét: "Đồ hỗn trướng, ra là các ngươi!"

Hạ Võ gầm thét: "Các ngươi điên rồi, muốn chết sao! Cửu Thiên học phủ muốn bị diệt phủ à? Thang Vân Phi, Khâu Vân Hoa, các ngươi lại dám công kích chúng ta!"

Người quen!

Tô Vũ nghe được tên của hai người nọ thì thầm cười.

Thật sự là người quen!

Lúc trước khi vây công Liễu Văn Ngạn, Cửu Thiên học phủ cũng tới không ít người, trong đó có hai người này, Thang Vân Phi và Khâu Vân Hoa. Sư huynh của Thang Vân Phi năm xưa còn là hảo hữu của Ngũ Đại, cái tên này ngày đó vì muốn quan sát thần văn mà chỉ hận không thể một đao giết chết Liễu Văn Ngạn.

Mà phủ trưởng của Cửu Thiên học phủ, Kim Vũ Huy còn là một trong lãnh tụ của Đơn thần văn nhất hệ, tối thiểu thì ở Đại Hạ phủ này chính là như thế.

Thực lực không hề kém hơn Chu Minh Nhân!

Quả nhiên, hai gia hỏa đó đã tới rồi.

Cửu Thiên học phủ...

Tô Vũ thầm hừ lạnh một tiếng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi