VẠN TỘC CHI KIẾP

Kim Vũ Huy cười khẽ, bỗng nhiên lớn giọng gây chia rẽ: "Tô Vũ cấu kết yêu tộc, tàn sát đồng minh nhân tộc là Sơn Hải của Vân Hổ nhất tộc, tàn sát rất nhiều học viên, tội không thể tha, các vị Hạ gia, các ngươi muốn bảo hộ Tô Vũ sao?"

Hồ Hạo bị Vu Hồng cùng Trịnh Các lão đánh cho không ngừng thổ huyết nghe vậy liền nổi giận mắng: "Kim Vũ Huy, ngươi là đồ rắm! Đám Vân Hổ đã phản bội rồi."

"Con mắt nào của ngươi thấy bọn hắn phản bội?"

Kim Vũ Huy lạnh lùng nói: "Ta chỉ thấy được, bọn hắn đánh giết cường giả Ma Hạt giáo, là anh hùng giết Vạn Tộc giáo. Đại Yêu của Tô Vũ lại giết lão, Hồ Hạo, mắt thấy mới là thật, mắt ngươi mù sao?"

"..."

Hồ Hạo vô cùng phẫn nộ!

Biết rõ tên kia đang nói bậy, nhưng ông lại không cách nào phản bác.

Lão Vân Hổ còn chưa xuống tay với Tô Vũ.

Đây là vạn tộc, nếu như là nhân tộc tỉ như Kim Vũ Huy chẳng hạn, nếu ông ta không ra tay với nhân tộc thì ai có thể làm gì ông ta?

Dù cho biết tâm tư Kim Vũ Huy thối nát tới cỡ nào thì không có bằng chứng vẫn là không có bằng chứng.

"Kim phủ trưởng."

Bên kia, Hạ Văn quát: "Nếu ngươi muốn truy nã phản đồ, còn không mau tới giết hai người này!"

Ngươi không phải muốn truy nã phản đồ sao?

Giết bọn hắn đi!

Kim Vũ Huy hờ hững đáp: "Thế cục không rõ, ta phải đề phòng có người trốn thoát đi, chờ thêm một chút đã!"

Chờ kết cục!

Lúc này, hào quang từ ông ta tỏa ra vạn trượng, trấn áp toàn trường.

Đám Vu Hồng trong lòng càng thêm hưng phấn.

Có Kim Vũ Huy trấn tại đây, mặc dù không ra tay, nhưng trên uy thế liền đè ép đối phương một đầu.

Chắc thắng!

Vào thời khắc mấu chốt thì Kim Vũ Huy tất nhiên sẽ ra tay.

Một lát sau, đám Chu Bình Thăng đã giết hết những cường giả tán giáo, Chu Bình Thăng không tiếp tục ẩn giấu nữa, lớn tiếng báo cáo: "Kim phủ trưởng, chúng ta đã xử lý hết giáo chúng Vạn Tộc giáo rồi!"

"Ghi công, trở lại Đại Hạ phủ sẽ ban thưởng!"

Kim Vũ Huy thản nhiên ra lệnh: "Tô Vũ sai sử Đại Yêu đồ sát đồng minh, tình huống không rõ, đi, truy nã Tô Vũ, đưa về Đại Hạ phủ xử lý, chớ có đả thương tính mạng hắn!"

Ông ta nói cực kỳ đường hoàng!

Không nên giết Tô Vũ, ta chẳng qua là không rõ tình huống, chỉ thấy Tô Vũ tàn sát học viên nên hiện tại để cho người ta tới truy nã ngươi mà thôi!

Nơi xa, Tô Vũ cười lạnh một tiếng, "Hạng người ruồi nhặng bay quanh! Kim Vũ Huy, nếu ngươi trực tiếp ra tay, ta còn nhìn ngươi cao thêm mấy phần, tốt xấu gì cũng có một chút dáng vẻ của phủ trưởng, có khí độ của nửa bước Nhật Nguyệt, hiện tại... buồn nôn quá!"

Kim Vũ Huy không biến sắc chút nào, một tên dưỡng tính không quan trọng mà thôi, dù hắn có là thiên tài đi nữa thì ông ta cũng sẽ không quá để ý.

Tùy ngươi mắng thế nào cũng được.

Không quan trọng!

Rất nhanh thôi, ngươi sẽ phải chết.

"Nếu Tô Vũ phản kháng, giết chết bất luận tội!"

Kim Vũ Huy nhẹ giọng bổ sung một câu, lúc này Chu Bình Thăng đem theo 6 vị Lăng Vân cảnh, cũng không nói nhảm, dồn dập bay về hướng Tô Vũ bên kia.

Mấy người xung quanh hắn đều là Lăng Vân cảnh mà các đại học phủ điều ra.

Mà bấy giờ, âm thầm có người muốn ra tay cứu viện, Tô Vũ không biết tình huống, cũng mặc kệ những chuyện khác, hắn không muốn Chu Thiên Đạo hiện thân vào lúc này, hắn gầm lên: "Tới thật đúng lúc, ta sẽ giết sạch đám rác rưởi các ngươi, để xem Kim Vũ Huy có ra tay hay không!"

Thế cục hiện giờ chính là thứ hắn mong muốn.

Điều duy nhất không ngờ tới, đó là Kim Vũ Huy không trực tiếp ra tay, điểm này không phù hợp với tính toán của Tô Vũ.

Đây là cá lớn!

Đủ rồi!

Câu được Kim Vũ Huy còn nặng hơn so với đám Vu Hồng nhiều.

...

Bên ngoài.

Chu Thiên Đạo nghe lời Tô Vũ nói thì không khỏi sửng sốt, ý của Tô Vũ thì ông đã nghe hiểu.

Hắn muốn tự mình giải quyết ư?

Đừng náo chứ!

Tiểu tử ngươi mới dưỡng tính, 7 vị Lăng Vân, trong đó có 3 vị là Lăng Vân thất trọng, còn lại đều là sơ kỳ và trung kỳ.

Ngươi còn muốn chờ?

Không sợ tự nộp mạng mình lên cho bọn chúng à?

Chiến đấu đến lúc này, ông đã đủ lý do để xử lý hết đám Vu Hồng kia, duy chỉ có Kim Vũ Huy là không tiện hạ thủ, nhưng theo ý Chu Thiên Đạo thì cũng không xê xích gì nhiều, có thể thu lưới được rồi.

...

Tô Vũ không quản bất luận một ai.

Lúc này hắn bay lên trời, bay thẳng trùng thiên.

Hôm nay, ta giết Lăng Vân cho các ngươi xem rõ!

Ta có thể tự tay giết Lăng Vân, uy hiếp thế này, các ngươi vẫn có thể nhịn được sao?

Hắn càng mạnh thì uy hiếp đối với Đơn thần văn nhất hệ càng lớn.

Hiện tại hắn còn có thể giết Lăng Vân, người nào có thể nhịn được?

Nửa bước Nhật Nguyệt cũng không được!

Nhật Nguyệt cũng nhịn không được!

Yêu nghiệt dạng này mà bây giờ còn chần chừ không giết thì phải chờ tới khi nào?

Mà Tô Vũ là đang lấy chính mình làm tiền đặt cược.

Đương nhiên, hắn cũng phải đủ tín nhiệm Chu Thiên Đạo, tín nhiệm Chu gia, nếu Chu gia cũng sợ, hôm nay hắn sẽ triệt để xong đời, hắn không có năng lực đối phó với nửa bước Nhật Nguyệt.

Trường đao nơi tay, khí thế của Tô Vũ càng ngày càng mạnh!

Mơ hồ trong đó, cũng có thể so với Đằng Không cửu trọng.

Chu Bình Thăng khẽ nhíu mày, dù cho có thể so với Đằng Không cửu trọng thì lại như thế nào?

Ngươi cảm thấy ngươi có khả năng giết chúng ta ư?

Khoảng cách song phương càng ngày càng gần!

Khí thế Tô Vũ đại thịnh, sau một khắc, một cỗ khí tức Lăng Vân bùng nổ!

"Giết!"

Hắn quát to một tiếng, công kích xen lẫn nguyên khí cường hãn, chấn động bốn phương!

Thân thể Tô Vũ như gió, gào thét phóng qua!

Trường đao hiện ra, Lôi Đình nổi lên bốn phía, chém ra một đao!

"Phế vật!"

Bịch một tiếng!

Tô Vũ phá không mà tới, hắn thở hổn hển, thân thể của hắn bị nguyên khí quá mạnh khiến cho nổ bắn, huyết dịch chảy ra.

Trong hư không, 7 vị Lăng Vân cảnh đang vây quanh hắn, một người trong đó nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt... Bịch một tiếng, thân thể tên này nổ tung!

Chết!

Bốn phương bỗng nhiên khựng lại đột ngột tựa như có kẻ bấm nút cho dừng thời gian.

Dù cho trước đó đã chết hai vị Lăng Vân thì cũng không phát sinh tình huống như vậy.

"Giết... Lăng Vân?"

Dưỡng tính một đao giết chết một vị Lăng Vân, không, không phải dưỡng tính, là lực bộc phát Lăng Vân cảnh!

"Thiên phú tinh huyết!"

Giờ khắc này, có người nghĩ đến bốn chữ đó, kinh hãi tột đỉnh.

Vu Hồng cũng cực kỳ chấn động, ngay cả Kim Vũ Huy bên ngoài cũng sững người, hai mắt ông ta nheo lại, "Thiên phú tinh huyết Lăng Vân cảnh?"

Làm sao có thể!

...

Ở trong thôn trang, Chu Thiên Đạo bất giác nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía Hầu thự trưởng, "Ngươi từng thấy qua thiên phú tinh huyết Lăng Vân cảnh chưa?"

"Chưa từng."

Hầu thự trưởng cũng trợn mắt há hốc mồm!

Mẹ nó!

Nếu như vì việc này mà khi Tô Vũ tới Đại Minh phủ, Đại Hạ phủ lại tấn công vào Đại Minh phủ thì sao?

Dưỡng tính giết Lăng Vân a!

Nếu như có đủ mấy vạn thiên phú tinh huyết như thế, chẳng phải là... chẳng phải là một nhánh quân đội, có thể xem như một nhánh đại quân một vạn Lăng Vân cảnh sao? Thế này… thế này thì có thể giết Nhật Nguyệt rồi!

Mẹ nó.

Đội quân này có thể giết Nhật Nguyệt, ai còn có thể chịu nổi?

Đương nhiên, bọn hắn cũng đã nhìn ra, năng lực gánh vác phải rất lớn, Tô Vũ là Vạn Thạch cửu trọng mà còn vất vả kiềm chế như vậy, nhưng mà Đằng Không cảnh thì khẳng định có khả năng chống đỡ!

Có Lăng Vân cảnh, vậy có Sơn Hải cảnh không?

Còn có Nhật Nguyệt cảnh không?

Chết tiệt!

Ánh mắt Hầu thự trưởng sáng như tuyết, y nhìn Chu Thiên Đạo, sốt ruột thúc giục: "Phủ chủ, nhất định phải nhận hắn về, gả con gái cho hắn, gả hết!"

Không phải nói đa thần văn nhất hệ chỉ nghiên cứu ra Vạn Thạch tinh huyết thôi sao?

Vì sao lại có Lăng Vân tinh huyết?

Nếu Đại Hạ phủ biết việc này thì chắc chắn có chết cũng sẽ không thả cho Tô Vũ rời đi!

Nghiên cứu của hệ bọn họ đủ để cải biến cả một trận đại chiến, thậm chí có thể sáng tạo nên thần thoại Đằng Không giết Nhật Nguyệt, dĩ nhiên, Đằng Không phải đủ nhiều, tinh huyết cũng phải dồi dào.

Vạn tên Đằng Không đều thành Lăng Vân, có thể giết Nhật Nguyệt sao?

Có lẽ là có thể!

Thật đáng sợ!

Đa thần văn nhất hệ tạo ra thiên phú tinh huyết thì mọi người đều biết, nhưng không có một ai hay họ đã nghiên cứu đến mức độ kinh người như này!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi