VẠN TỘC CHI KIẾP

"Giết! Giết đám Hồ Hạo!"

Lời Kim Vũ Huy vừa nói ra, Vu Hồng, lão Trịnh, Lý Các lão, Thang Vân Phi, Khâu Vân Hoa, Vương Minh dồn dập nhẹ nhàng thở hắt một hơi.

Đều đã đến mức độ này, bọn hắn dường như cũng không có biện pháp nào khác.

Kim Vũ Huy thở dài một tiếng, xong rồi.

Không nghĩ tới hôm nay sẽ ngã quỵ ở đây.

Hôm nay bị Huyết Hỏa ma thần nắm thóp, về sau chỉ sợ sẽ rất khó khăn.

"Ha ha ha..."

Huyết Hỏa ma thần cười to!

Một lần đã thu phục được một vị Nhật Nguyệt, mấy vị Sơn Hải, vụ mua bán này quá đáng giá!

Then chốt là còn có Tô Vũ!

Nghĩ tới đây, gã tăng cường thế công, trong nháy mắt đã đánh cho Triệu Thiên Binh liên tục hộc máu, phá vỡ tầng tầng mỏm núi.

Nơi xa, Tô Vũ nhíu mày.

Lão Chu chạy rồi à?

Không thể nào!

Thế thì mau ra tay đi chứ!

...

Cùng lúc đó.

Trong hư không, Chu Thiên Đạo nhíu mày, nhìn gia hỏa đang cản đường mình, nghiến răng quát: "Ngươi muốn làm gì?"

Vẻ mặt Hạ Hầu gia âm trầm, "Hạ gia sẽ tới giết!"

"Dựa vào cái gì chứ?" Chu Thiên Đạo không vừa lòng, "Đây là địa bàn Đại Minh phủ ta!"

"Hạ gia sẽ tới giết!"

Hạ Hầu gia cắn răng, y chính là muốn Hạ gia tới giết!

Đáng chết!

Dễ dàng tha thứ một lần lại một lần, đám hèn mạt kia lại còn dám phản bội!

Giết Tô Vũ... y dĩ nhiên đoán được.

Y chẳng qua là không nghĩ tới, đối phương lại dễ dàng đáp ứng gia nhập Huyết hỏa thần giáo như vậy.

"Hạ gia tới giết ư?"

Chu Thiên Đạo suy nghĩ một chút, gật đầu, "Được!"

Nói xong, ông vung tay lên, đại trận lưu chuyển, sau một khắc, Hạ Hầu gia bị cuốn đi, lâm vào trong hư không.

Chu Thiên Đạo bĩu môi, "Được con mẹ ngươi, tới hái đào à, nằm mơ đi! Đều là của ta!"

Hạ Tiểu Nhị còn muốn đấu với ta!

Ngươi cứ đến Nhật Nguyệt cửu trọng rồi lại nói, Nhật Nguyệt bát trọng thì ngươi gọi Hạ Long Võ tới còn được!

Ta còn chưa bán được ân tình, nếu để ngươi ra tay, Tô Vũ xem xét việc Hạ gia đến giúp mà lão Chu ta không tới, lỡ hắn hồi tâm chuyển ý chạy trở về thì làm sao bây giờ?

Con vịt tới tay mà còn để hắn bay?

"Lão đầu tử đừng trở về, cứ nhìn chằm chằm Hạ gia là được rồi, Hạ Long Võ hoặc là Đại Hạ vương muốn tới đây thì ngăn lại cho ta, con của ngài lần này phát tài rồi!"

Ông nhắn một tin tức cho lão gia tử nhà mình.

Đừng trở về, nhìn chằm chằm Hạ gia cho ta.

Hạ gia muốn hái đào là chuyện không thể được!

Lần này, Đại Minh phủ phải trao tặng đại ân, tuy giết nhiều Sơn Hải như thế chỉ sợ hơi phiền phức, thế nhưng... Sợ cái gì chứ!

Đại Minh phủ chân trần còn sợ cái này à?

Chọc tới Đại Minh vương, hừ hừ, mộ tổ của Đơn thần văn nhất hệ các ngươi đều sẽ bị đào!

...

Sau một khắc, thân ảnh Chu Thiên Đạo thoáng hiện.

Ma Thần còn đang cười to, sau lại đột nhiên biến sắc, vội vã quay đầu, sau lưng có một vị trung niên hiển hiện, nhìn gã chòng chọc rồi mỉm cười.

"Tạ ơn nhé, Đại Minh phủ ta nghèo quá, thiếu thi thể Thần Ma Nhật Nguyệt lắm đây..."

Nói xong, bàn tay lớn vồ một cái, mấy viên thần văn hiển hiện, trong mắt Ma Thần bùng nổ Nhật Nguyệt, nhưng mà chỉ một cái nháy mắt, đám thần văn kia đã giam cầm gã ngay tại chỗ.

Bịch một tiếng, Nhật Nguyệt trong mắt Ma Thần phá toái.

Gã trợn to mắt nhìn Chu Thiên Đạo, tràn đầy vẻ sợ hãi, "Chu Thiên Đạo! Đại Minh phủ các ngươi..."

"Đại Minh phủ trừ ma vệ đạo, chúng ta vẫn luôn hết sức tích cực!"

Chu Thiên Đạo cắt ngang lời gã, chúng ta không phải cá ướp muối, ngươi đừng nói linh tinh nha.

Chứng kiến một màn này, tất cả mọi người đều choáng váng.

Chu Thiên Đạo!

Chu Thiên Đạo của Đại Minh phủ!

Chu Thiên Đạo tu vi Nhật Nguyệt cửu trọng!

Chu Thiên Đạo cười ha hả, thần văn lưu chuyển, thực lực Nhật Nguyệt cửu trọng triển lộ không thể nghi ngờ, trong chớp mắt đã giam cầm đối phương, khoảng cách bốn trọng, hậu duệ của vô địch, ông muốn đối phó với gã thì sẽ chẳng có vấn đề gì.

Lão Chu gia chỉ có mỗi một vị Nhật Nguyệt là ông, Đại Minh vương có đồ tốt thì tự nhiên cũng đều cung cấp cho ông hết.

Thực lực Chu Thiên Đạo không yếu, dù cho trong số các vị Nhật Nguyệt cửu trọng thì cũng không hề thua kém.

Nén lại, nén lại, nén chặt lại...

Thân thể Ma Thần càng ngày càng nhỏ, đến cực hạn thì ầm ầm một tiếng, thân thể gã nổ tung, trong chớp mắt lại khôi phục.

Nhật Nguyệt cảnh có thể nhỏ máu trùng sinh.

Đáng tiếc là hiện giờ vô dụng.

Chớp mắt, Ma Thần bị ma diệt bảy tám lần, sau một khắc, một tiếng nổ vang dội, huyễn tượng hiển hiện, một vầng trăng sáng từ không trung rơi xuống!

Đây là huyễn tượng khi Nhật Nguyệt tử vong!

Chu Thiên Đạo ra tay rất nhẹ nhàng, ông cười một tiếng, giương tay vồ một cái, bắt tên Huyết La Sát đang định trốn vào trong tay, Nhật Nguyệt luân chuyển, ầm ầm một tiếng, biển ý chí của Huyết La Sát sụp đổ, trực tiếp bỏ mạng!

Ông lại vồ một cái, Thần Long giáo Vân Phi bị ông tóm trong tay, thời khắc này trong lòng bàn tay Chu Thiên Đạo như có cả thế giới.

Bắt lấy Vân Phi, ông nhìn thoáng qua Tô Vũ rồi tươi cười khen ngợi: "Tô Vũ, làm tốt lắm! Lần này xác thực câu được không ít cá lớn, Hạ gia không dám thanh lý nhưng Chu gia ta dám!"

Dứt lời, ầm ầm một tiếng, ông bóp nát Vân Phi.

"Gia hỏa Vạn Tộc giáo đã chết hết..."

Trong chớp mắt, hai vị Sơn Hải và một vị Ma Thần Nhật Nguyệt ngũ trọng đều đã vong mạng!

Cường giả tiếp cận vô địch!

Tô Vũ cũng xem hoa cả mắt, trong lòng bất giác dâng lên sự kính ngưỡng, đây là Nhật Nguyệt cửu trọng sao?

Trước đó ma Thần Nhật Nguyệt ngũ trọng đã bá đạo vô song, càn rỡ không ai bì nổi, hiện giờ lại bị ông nhẹ nhàng bóp nát rồi?

Đều đã chết!

Mà từ lúc Chu Thiên Đạo ra sân đến bây giờ cũng chưa tới mấy phút.

Phía trước, ánh mắt Kim Vũ Huy biến ảo, vội vàng hô lên: "Đa tạ Chu phủ chủ cứu viện! Đánh giết tên Ma Thần Nhật Nguyệt này, vì dẫn dụ gã, chúng ta cũng phải hao phí rất nhiều tinh lực..."

Bên kia, đám Vu Hồng rúng động, cũng sốt sắng hùa theo: "Đa tạ Chu phủ chủ, chúng ta đã sớm thu được tin tức, vốn cho là có khả năng bắt được tên Ma Thần kia, không nghĩ tới lại đánh giá thấp gã, kém chút cũng chết, may mắn Phủ chủ đi ngang qua nơi này..."

Chu Thiên Đạo ngoáy tai, như thể nghe một câu chuyện cười nhạt nhẽo: "Đi ngang qua?"

"Không phải đi ngang qua."

Ông nhìn về phía Vu Hồng rồi lại nhìn đám người Kim Vũ Huy, tủm tỉm cười, "Ta không phải đi ngang qua, các ngươi còn chưa tới thì ta đã tới từ lâu rồi, đúng không Tô Vũ?"

Tô Vũ cười vui vẻ: "Đúng vậy, Phủ chủ anh minh! Dưới mưu tính của Phủ chủ, lần này đã một mẻ hốt gọn đám phản đồ nhân tộc và dư nghiệt Vạn Tộc giáo. Uy danh của Phủ chủ chắc chắn sẽ truyền khắp Nhân cảnh!"

"Như nhau, như nhau."

Chu Thiên Đạo cười khà khà: "Không thể câu ra Nhật nguyệt bát cửu trọng, ta còn hơi thất vọng đây, tên Lam Thiên kia đại khái biết ta ở đây nên đã chạy vội, đáng tiếc, bằng không nếu mà thủ tiêu hắn, Đại Minh phủ mới thật sự là nổi danh!"

Chu Thiên Đạo vẫn luôn tươi cười, mà đám Vu Hồng thì dồn dập biến sắc.

Có ý gì?

Ngay cả Hồ Hạo cũng nhịn không được quát: "Tô Vũ, ngươi đây là..."

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Đa tạ chư vị tiền bối đã ra sức! Bất quá... ân tình thì ta không nhận, đây là do chính Đại Hạ phủ sơ suất, phản đồ xuất hiện một đống, Đại Hạ phủ cũng nên ra sức, không có chư vị, ta cũng sẽ không chết!"

Hắn nói lời cảm tạ, thế nhưng lại không ghi nhớ ân tình.

Đương nhiên, không hoàn toàn là thế.

Tỉ như Triệu Thiên Binh, tỉ như Phong Kỳ mà Trần Vĩnh mời tới, tỉ như Triệu Minh Nguyệt âm thầm theo đến đây...

Những người này đều là ân tình của hắn.

Vài vị Hạ gia... Bao gồm cả Hạ Văn, Hạ Võ, hắn ghi nhớ ân tình từ Hạ Hổ Vưu là đủ rồi, những người khác thì hắn không nợ.

Bao gồm cả ba vị Sơn Hải Đại Yêu, chúng cũng là cầu sinh vì chính bản thân chúng, Tô Vũ không nợ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi