VẠN TỘC CHI KIẾP

Hạ Hầu gia nghe Tô Vũ nói thế liền phản bác: "Không được, những người còn lại chưa chắc đã là kẻ thù của ngươi, nhưng ngươi làm như thế, Đơn thần văn nhất hệ toàn Nhân cảnh đều sẽ căm hận ngươi!"

Địch nhân của ngươi lần này hầu như đều đã bị giết!

Việc này cao tầng tự nhiên đều sẽ nhận được tin tức, hà tất náo động khiến cho thiên hạ đều biết.

Tô Vũ không quan tâm tới y, hắn nhìn về phía Chu Thiên Đạo, hỏi ý ông: "Phủ chủ, ta có thể công khai được không?"

Chu Thiên Đạo cũng đau răng, suy nghĩ một chút bèn nói: "Loại bỏ một phần không thích hợp công khai, mặt khác thì tùy ý..."

"Chu Thiên Đạo!"

Hạ Hầu gia quát khẽ: "Làm thế dân tâm sẽ loạn, mọi người chỉ thấy nội bộ Nhân cảnh rối ren, ngươi làm thế sẽ khiến cho cả Nhân cảnh rung chuyển!"

Đúng là y đã nói lời thật!

Bây giờ, phần đông dân chúng đều cảm giác được nhân loại một lòng, nhân tộc một lòng, chung tay chống ngoại địch!

Cho nên, Đại Hạ phủ dân phong dũng mãnh, quân nhân vô số.

Chỉ khi nào hình ảnh hôm nay truyền ra ngoài, sẽ làm cho niềm tin của vô số người sụp đổ!

Chu Thiên Đạo nhún vai, "Không phá thì không xây được, mà liên quan quái gì tới ta! Đại Hạ phủ bên này nghiêm trọng, Đại Minh phủ ta đâu có việc gì. ở Đại Minh phủ ta, Văn Minh sư đều là kẻ chỉ nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, toàn phủ đều biết, nào có liên quan tới ta đâu!"

Thật đúng là như thế!

Đại Minh phủ đều biết Văn Minh sư chỗ ta đều ưa thích phong hoa tuyết nguyệt, đây là chuyện của Đại Hạ phủ các ngươi, sao ta phải lo toan?

"Ngươi..."

Hạ Hầu gia cũng đau đầu!

Việc này nếu bị truyền ra, Đại Hạ phủ sẽ chấn động lớn.

Đúng lúc ấy, có một âm thanh lạnh lùng vang lên: "Nhị thúc, dẫn người trở về, truyền thì cứ truyền đi, không sao cả! Đại Hạ phủ cũng cần tẩy rửa!"

Sau một khắc, thanh âm nọ chợt tan biến.

Chu Thiên Đạo nhíu mày, Hạ Hầu gia thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Hạ Long Võ!

Hắn truyền âm đến rồi!

Tô Vũ nghe vậy thì nhíu mày, Hạ Long Võ... Y muốn tùy ý mình truyền bá sự tình hôm nay ư?

Có ý gì?

Tô Vũ cứ tưởng Đại Hạ phủ sẽ kiên quyết phản đối.

Hạ Hầu gia không nói thêm gì, giương tay vồ một cái, bắt hết mấy người vào trong tay, nháy mắt đã tan biến ngay tại chỗ.

"Tô Vũ, Đại Hạ phủ hoan nghênh ngươi tùy thời trở về! Có một số việc, không phải như ngươi tưởng tượng, Đại Hạ phủ... cũng có chỗ khó của Đại Hạ phủ."

"Tô Vũ hiểu rõ!"

Tô Vũ mở miệng, "Mong rằng Hầu gia đừng quên chuyện trước đó đã đáp ứng ta!"

"Được!"

Thanh âm của Hạ Hầu gia tan biến, tiếc nuối dâng trào khó tỏ hết.

Mà Chu Thiên Đạo chờ y vừa đi thì hớn hở ra mặt, ông nhìn về phía Tô Vũ, cười mà lộ hết cả răng!

"Lần trước ta có nói về tôn nữ của ta, ngươi không đáp ứng, lần này không đề cập tới tôn nữ của ta nữa, ta có một người con gái, tuổi tác cũng không lớn..."

"..."

Bốn phương an tĩnh.

Không ít người còn chưa đi đâu!

Má nó.

Lúc này những người ở đây cũng là một mặt ngốc trệ, Chu Phủ chủ, ngài có cần thiết phải gấp gáp như vậy không?

Ngài là Phủ chủ Đại Minh phủ đó!

Tô Vũ cũng không nói gì, nửa ngày sau mới cất tiếng: "Phủ chủ, lần này có phải ta bại lộ nhiều quá hay không?"

"Không sao cả!"

Chu Thiên Đạo lơ đễnh đáp: "Cơ duyên của ngươi là thuộc về ngươi, thế nhưng... Khụ khụ, có thể chia sẻ một chút cho người khác nha, cho chỗ tốt, trao đổi ích lợi. Không được thì ngươi vào Chu gia, ngươi chính là người nhà chúng ta, như nhau cả đúng không?"

"..."

Chu Thiên Đạo không quá để ý, cưỡng ép thì không tốt, còn chưa nhất định có thể sẽ được cho hết.

Chờ ngươi thành người của Chu gia, người trong nhà cả, ngươi có thể không cho sao?

Ngươi sinh con cái rồi có truyền hay không?

Tu giả như chúng ta chờ nổi, sống lâu, sinh thời ta cũng có khả năng thấy, sợ cái gì!

Đến Đại Minh phủ mà ngươi còn muốn chạy?

Thanh niên độc thân còn có thể không yêu phụ nữ à?

Cùng lắm thì lão tử lại sinh thêm mấy đứa con là được, dù sao cũng đều là tu giả, sống lâu, chắc chắn có thể sinh ra một người mà ngươi thích, đúng không?

Đến lúc đó, Tô Vũ chính là người Chu gia!

Chu Thiên Đạo cười ha hả, không thèm để ý chút nào, vào Đại Minh phủ thì sẽ là người Chu gia!

"Đa tạ phủ chủ cất nhắc!"

Tô Vũ cũng lười nói nhiều, Chu Thiên Đạo chỉ có mỗi điểm này không tốt, rảnh rỗi là lại chào hàng cho con cháu trong nhà, nữ nhân sẽ làm chậm trễ sự tình, điều này ngài không biết sao?

...

Hạ Hầu gia đã mang đi không ít người, bao gồm cả vài đầu Đại Yêu.

Tô Vũ cũng không quá lo lắng về bọn chúng, ba đầu Đại Yêu kia sau này hắn sẽ nhờ Chu Thiên Đạo đi hiệp thương giải quyết.

Mấy vị thuộc Hạ gia cũng đã được Hạ Hầu gia mang đi, bao gồm cả đám thiếu niên Thiên Mã.

Lúc này, lưu lại đây đều là người của mình.

Không quen, thế nhưng chính xác là người một nhà.

Tỉ như Phong Kỳ bạn của Trần Vĩnh, tỉ như Triệu Thiên Binh huynh trưởng của Triệu Lập, còn có Triệu Minh Nguyệt là hồng nhan tri kỷ của Liễu lão sư.

"Đa tạ các vị tiền bối!"

Tô Vũ nói lời cảm tạ, mấy vị này không phải do mình tìm đến, thế nhưng đích thật là họ lo lắng cho an toàn của hắn nên mới tới cứu viện, đây chính là tình cảm.

Triệu Minh Nguyệt nhìn hắn một cái, thở dài một tiếng: "Ngươi có con đường của ngươi, trước khi ta đến cũng không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy. Nếu người đã lựa chọn thì hãy đi tới cùng đi! Đa thần văn nhất hệ... thôi được rồi, cũng tốt, Đại Minh phủ nhẹ nhàng hơn Đại Hạ phủ một chút, đến Đại Minh phủ cũng tốt."

Dứt lời, Triệu Minh Nguyệt cũng không dài dòng thêm, "Vậy ta đi trước, có việc cần giúp đỡ thì có thể tùy thời truyền tin trở về!"

Bà không nói nhiều, cũng không có gì để mà nói.

Chu Thiên Đạo coi trọng Tô Vũ, đây là chuyện tốt.

Tại Đại Hạ phủ, Tô Vũ có lẽ vĩnh viễn cũng không chiếm được sự coi trọng như vậy, tối thiểu thì ở bề ngoài, Hạ gia sẽ không cho hắn quá nhiều sự thiên vị, Hạ gia là phe trung lập, không thể có quá nhiều thiên vị cho bất kỳ kẻ nào, tránh người bên ngoài lại cảm thấy Hạ gia là đang nghiêng về đa thần văn nhất hệ.

"Tạ ơn sư nương!"

"..."

Triệu Minh Nguyệt sửng sốt một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, bà luôn lạnh mặt mà giờ khắc này cũng nở nụ cười xán lạn, sau một khắc, bà phá không mà đi.

Ở bên, Chu Thiên Đạo quỷ dị mà nhìn Tô Vũ.

Sư nương?

Tình huống gì đây?

Tô Vũ bình tĩnh giải thích: "Liễu Văn Ngạn lão sư cũng là lão sư của ta."

"Khụ khụ khụ..."

Chu Thiên Đạo kém chút đã sặc chết, mẹ nó!

Tiểu tử này thật giỏi!

Việc này ông dĩ nhiên còn biết chính xác hơn cả Tô Vũ, buồn cười nói: "Triệu Minh Nguyệt, Hồ Bình, Ngô Nguyệt Hoa... Ngươi cũng chỉ được gọi ở đây thôi đấy, nếu gọi Triệu Minh Nguyệt là sư nương ngay trước mặt hai người kia, ha ha ha..."

Ông rất muốn xem cảnh Tô Vũ nói những lời này ngay trước mặt hai nữ nhân kia.

Khẳng định sẽ rất thú vị!

Mà ở bên, Phong Kỳ trước đó ra tay ngăn cản Lý Các lão cũng bật cười: "Liễu sư bá... đúng thật là hơi phức tạp."

Dứt lời, y lại mở miệng nói: "Chuyện ta còn sống không có mấy người biết được. Tô Vũ, ta biết ngươi, Trần huynh đã đề cập về ngươi rất nhiều lần, có việc thì có thể tìm ta, thế nhưng ta sẽ không thường xuyên hiện thân..."

Dứt lời, y đưa một khối truyền âm phù cho Tô Vũ: "Hữu duyên gặp lại, Đại Hạ phủ khuấy động sóng gió, không sớm thì muộn sẽ có đại biến, hi vọng đến lúc đó ngươi đã có đủ thực lực... kệ đi, không đủ thì cứ ở lại Đại Minh phủ."

Nói xong, y cũng rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi