VẠN TỘC CHI KIẾP

"Thự trưởng, vậy liệu rằng quá nhiều người thì có khi nào tài nguyên nhập không đủ xuất..."

"Không đâu."

Hầu thự trưởng lắc đầu: "Làm sao thế được, người tuy nhiều nhưng thực lực không mạnh, tiêu hao cũng không lớn, hơn nữa bọn hắn suốt ngày chơi một chút đồ loạn thất bát tao, tự mình đi bán thì cũng có thể kiếm về không ít."

Thấy Tô Vũ mờ mịt chưa hiểu thì y ho khẽ một tiếng, giải thích cho hắn: "Tỉ như máy truyền tin, máy thu hình mà các ngươi dùng, rất nhiều trong số đó đều là do Đại Minh phủ chế tạo ra, đều là Văn Minh học phủ tự nghiên cứu sản xuất. Còn nữa, Đại Minh phủ kỳ thật còn buôn bán binh khí, sản xuất chế tạo binh khí cũng không yếu. Đại Hạ phủ đều nhập khẩu từ chỗ chúng ta, Đại Hạ phủ tiêu hao quá lớn, chúng ta thì lại thừa quá nhiều..."

Y tiếp tục nói: "Còn nữa, trên thị trường xuất hiện một số ý chí chi văn... Ta nói là cái loại cảm giác rất yếu ấy, đại bộ phận đều là do Đại Minh phủ sản xuất, có vài gia hỏa nhàn rỗi không chuyện gì làm, đến Đằng Không cảnh thì sẽ tu luyện mấy trăm bộ công pháp linh tinh, sau đó buôn bán ý chí chi văn..."

"..."

Tô Vũ không lên tiếng.

Hầu thự trưởng lại kể tiếp: "Đại Minh phủ đẩy ra công pháp cường đại không nhiều, nhưng bản nhỏ yếu thì không hề ít, hằng năm phí độc quyền cũng có thể thu về không ít, tỉ như Hoàng giai công pháp hiện ở trên thị trường thường gặp, có ba phần là xuất từ Đại Minh phủ."

Được rồi, Tô Vũ phục rồi.

"Đại Minh Văn Minh học phủ có thể nuôi sống chính mình à?"

"Xem như thế đi!"

Hầu thự trưởng cười gật đầu, "Bọn gia hỏa này ép cho học phủ Nghiên Cứu Khoa Học phải đóng cửa, không có cách nào hết, Đại Minh phủ không có học phủ Nghiên Cứu Khoa Học, vốn là có nhưng sau này bị bọn hắn chiếm đoạt... À không, cũng không phải chiếm đoạt, Lão Ngưu không muốn đâu, là tại học phủ Nghiên Cứu Khoa Học tự mình dán lên, không thu không được."

"..."

Tô Vũ không còn lời nào để nói.

Cũng phải, các ngươi đều làm hết việc của người ta, vậy còn cần Nghiên Cứu Khoa Học học phủ mà làm gì?

"Vậy Chiến Tranh học phủ thì sao?"

"Cái này thì đổi mới tương đối nhanh, phủ trưởng cũng đổi được 5 đời rồi."

Hầu thự trưởng bất đắc dĩ nói: "Chiến Tranh học phủ mà, chủ yếu phụ trách chiến tranh, theo tên là có thể hiểu được, bất quá tỉ lệ tử vong vẫn thấp hơn Đại Hạ phủ nhiều."

"Văn Minh học phủ có bí cảnh không?"

"Có..."

Hầu thự trưởng hơi cổ quái nói: "Có không ít, Nhật Nguyệt cảnh vẫn lưu lại mấy cái, có vài bí cảnh... cũng chưa chắc là do Nhật Nguyệt lưu lại, Sơn Hải kỳ thật cũng có thể lưu lại một chút nửa bí cảnh."

"Có nguyên khí bí cảnh hay thức hải bí cảnh không?"

Hầu thự trưởng do dự hồi lâu, vội ho một tiếng mới đáp: "Mấy cái bí cảnh ấy tương đối đặc thù, rất khó phục chế! Dĩ nhiên, chúng ta có bí cảnh tương tự, bất quá Đại Minh phủ có mấy bí cảnh tương đối được hoan nghênh..."

"Thự trưởng có thể giới thiệu sơ lược cho ta biết được không?"

"Dĩ nhiên!" Hầu thự trưởng ngượng ngùng mỉm cười, "Nói thí dụ như Vạn Tửu cảnh, đây chính là một bí cảnh tốt, ngươi tiến vào thì ngươi chắc chắn không thể tin được, có khả năng sinh ra một vạn loại rượu khác biệt khẩu vị từ hư vô, nơi đó thật sự là thiên đường của tửu quỷ..."

"Tỉ như Bách Mỹ cảnh, ha ha... Khụ khụ, không phải Bách Mỹ cảnh, là Bách Tộc cảnh, bên trong ngươi có thể trò chuyện thoải mái cùng trăm loại chủng tộc nữ tính... Khụ khụ, không, không, là luận bàn võ đạo..."

"Tỉ như Nhạc Phủ cảnh, tiến vào, đó là hưởng thụ trời ban a, có thể lắng nghe âm thanh khác biệt... Khụ khụ, có thể âm sát, không phải hoàn toàn hưởng thụ."

"Tỉ như..."

Tô Vũ uống ực hết sạch một chén rượu, hắn không muốn nghe nữa.

Đại Minh phủ... Đại Minh phủ, hắn phục rồi.

Chỉ là tên của bí cảnh đã khiến hắn đủ phục, Văn Minh sư ở Đại Minh phủ, đơn giản là một đám hiếm gặp a!

Nếu đem so với Đại Hạ phủ... Không cách nào so sánh được.

Nhưng nếu nói hỏng bét thì cũng chưa tới mức ấy, chẳng qua là cảm thấy Văn Minh sư ở Đại Minh phủ nếu đấu với Đại Hạ phủ thì tám chín phần mười là sẽ xong đời.

"Thần văn sư thì sao ạ? Có mạnh mẽ không?"

"Này thì vẫn được!"

Hầu Thự thở dài một hơi, "Thần văn sư ở Đại Hạ phủ không yếu, Đại Minh phủ cũng không yếu, lực công kích có lẽ sẽ yếu hơn một chút, thế nhưng thần văn sư của chúng ta có nhiều thủ đoạn khác!"

Cái gọi là thủ đoạn nhiều, chính là thần văn hỗn tạp, dẫu sao Đại Minh phủ có rất nhiều gia hỏa sẽ phác họa đa thần văn, dĩ nhiên là hỗn loạn không thành hệ thống, dù cho đến Đằng Không thì cũng có một đám người không ngừng phác họa thần văn.

Người này là thần văn cất rượu, người kia là thần văn chơi nhạc, vị khác là thần văn có khả năng tự mình làm cơm hay có thể xuất hiện phân thân giúp quét dọn vệ sinh, vị khác lại là thần văn còn có thể giúp ngươi xoa bóp...

"Chúng ta cũng không thể hợp thành chiến kỹ sau Đằng Không, bằng không... Đại Minh phủ đã có thể có hơn mấy ngàn vạn Văn Minh sư đa thần văn nhất hệ!"

Hầu thự trưởng vui vẻ cười, gương mặt tươi sáng, cái này đủ lợi hại chưa?

Người có 10 thần văn trở lên thì rất nhiều.

Đương nhiên, sức chiến đấu còn phải chờ thương thảo lại đã.

"..."

Tô Vũ gật đầu, lợi hại lắm, quá là lợi hại, ta thật sự phục rồi!

Hàn huyên cùng Hầu thự trưởng làm tâm tình Tô Vũ vui vẻ hơn không ít.

Tết nhất có người nói chuyện cùng, tâm trạng cũng khá hơn nhiều.

Tuy rằng đối với Đại Minh phủ thì Tô Vũ vẫn chưa hoàn toàn gỡ bỏ xuống hết sự phòng bị, hơn nữa vẫn luôn thấy lấn cấn rằng không biết quyết định của mình có đúng đắn hay không, bởi vì tính cách của người nơi đây thật sự khác quá xa so với dân chúng Đại Hạ phủ. Có điều ngẫm lại thì Chu Thiên Đạo là phủ chủ Đại Minh phủ, còn là Nhật Nguyệt cửu trọng, là Văn Minh sư, không phải giết người cũng rất lợi hại sao?

Chỉ có thể nói, một phần Đại Minh phủ là đám cá ướp muối chứ không phải toàn bộ đều vậy, chẳng hạn như vị Hầu thự trưởng này cũng là Nhật Nguyệt, hẳn là cũng rất lợi hại.

Hầu thự trưởng hàn huyên một lúc, sau đó đưa ra ý kiến: “Tô Vũ, thật ra ngươi không vào học phủ, tự lập một viện nghiên cứu tư nhân cũng được, như nhau cả.”

Tô Vũ lại không nghĩ làm vậy là hợp lý, “Thôi, tư nhân không tiện. Hơn nữa thực tế thì ta vẫn còn thiếu sót rất nhiều kiến thức, vẫn nên dành thời gian học tập bồi dưỡng thêm thì hơn.”

Đây là lời thật.

Tô Vũ không cảm thấy hiện giờ mình biết tất cả mọi thứ, hắn còn kém lắm, không kể đâu xa, ở Đại Hạ phủ bên kia, học viên như Hồ Thu Sinh hay Ngô Lam đều nắm giữ tri thức nhiều hơn Tô Vũ không ít.

Nghe Tô Vũ nói vậy, Hầu thự trưởng âm thầm tán thưởng.

Như vậy cũng tốt.

Sau đó y lại nói: “Ngươi có muốn vào Thiên Đô phủ luôn bây giờ không, ta mang ngươi đi, có lẽ còn kịp chiêm ngưỡng đêm giao thừa phồn hoa ở nơi đấy.”

“Thôi.”

Tô Vũ lắc đầu, khẽ cười từ chối: “Cứ để ta từ từ di chuyển tới đó, dù sao ta cũng nên làm quen với tình hình của Đại Minh phủ cái đã, nếu thự trưởng muốn trở về thì cứ về trước đi thôi, hiện tại đã tiến vào địa phận Đại Minh phủ, ai còn dám trêu chọc ta chứ? Ta còn mang theo mấy yêu thú đây này.”

Hầu thự trưởng không tiếp lời, trong long thì thầm nghĩ: ngươi không tới Thiên Đô phủ, ta đi cái rắm.

Nếu ta rời đi trước, nửa đường ngươi xảy ra chuyện, Phủ Chủ không giết ta chắc.

Nếu giờ Tô Vũ không hứng thú đi tới Thiên Đô phủ, Hầu thự trưởng cũng không ngại trò chuyện thêm vài câu với hắn: “Không chỉ Văn Minh sư, chúng ta biết rõ vấn đề, về phương diện chiến lực thì Văn Minh sư của Đại Minh phủ không chiếm ưu thế.”

“Đương nhiên, Đại Minh phủ có nhiều chủng loại Văn Minh sư, điểm này thì Đại Hạ phủ không thể so sánh. Ở Đại Hạ phủ bên kia, Thần Văn sư là chủ lưu, phe phái khác rất ít người.”

Tô Vũ gật đầu, điểm này thì đúng.

Ở Đại Hạ phủ, dù là đơn thần văn hay đa thần văn, ở thời kỳ nào thì bọn họ cũng đều nắm giữ vai trò lãnh tụ, những phe phái khác như Thuần Thú, Đúc Binh, Thần Đan... thì địa vị đều là phụ thuộc.

Hầu thự trưởng giải thích cho Tô Vũ hiểu: “Ngươi đừng cảm thấy Đại Minh Vương của chúng ta là Văn Minh sư thì có nghĩa là Chiến Giả của Đại Minh phủ yếu, ngược lại, Văn Minh sư có nhiều chủng loại, nhiều phương diện lý luận, nhiều phe phái, Chiến Giả chúng ta lại càng mạnh!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi