VẠN TỘC CHI KIẾP

Mà giờ phút này, sau khi Tô Vũ rời đi không lâu, trên lầu hai bỗng nhiên đồng loạt truyền ra tiếng thở phào, một vị thực khách oán giận: “Lão nhân kia, có phải ngươi ngốc hay không? Còn dám bịa chuyện. Kia chẳng phải là Tô Vũ sao? Làm ta sợ muốn chết, cách xa đã thấy sát khí sôi trào, may mà hắn không tức giận, nếu hắn tàn sát tiệm cơm, không phải chúng ta liền xong đời à?”

“…”

Người kể chuyện cũng buồn bực: “Ta cũng nhìn ra rồi, không phải ta lập tức nói sang chuyện khác à? Thuận tiện còn vỗ mông ngựa, nói hắn dùng ba chiêu giết Chu Bình Thăng, cực kỳ lợi hại, nếu không nhờ ta, các ngươi đều phải chết, hắn là sát nhân cuồng ma, hôm nay hắn không giết ai thì tất cả đều là công lao của ta!”

Dứt lời, người kể chuyện lại lau mồ hôi lạnh thấm ra trán, “Chúng ta thì không sao, nhưng xem ra Bạch Tuấn Sinh sắp xong rồi. Ta để ý lúc ta nói Bạch Tuấn Sinh là thúc thúc của hắn, ta thấy sát khí của hắn sôi trào, Bạch Tuấn Sinh hẳn là chết chắc, không chết cũng tàn, chúng ta nhờ người chuyển lời bảo hắn chạy đi. Tuy rằng mấy ngày trước gia hỏa đó bắt nạt cháu gái ta, nhưng nếu hắn bị Tô Vũ giết thì cũng không ổn...”

“Lão nhân nhà ngươi lòng dạ thật đen tối!”

“Ta chỉ là mượn đao giết người mà thôi, bất quá Tô Vũ mới vừa đến Thiên Đô phủ, chưa chắc đã dám giết người, dù sao cũng là đường đệ của lão sư hắn. Sát nhân cuồng ma nhập phủ, Thiên Đô phủ sắp biến thiên rồi!”

“Không khoa trương như vậy chứ, hắn mới dưỡng tính thôi mà.”

“Vớ vẩn, ngươi dưỡng tính có giết được Lăng Vân không?”

“…”

Một loạt tiếng thở mạnh truyền ra, cũng đúng, đây đâu phải dưỡng tính, Thiên Đô phủ sắp rối loạn rồi.

Ngay sau đó, có thực khách cười nói: “Mặc kệ, liên quan gì đến chúng ta chứ? Mà này, Tô Vũ trông không hung tàn chút nào nhỉ. Thoạt nhìn còn khá tuấn tú, thư sinh.”

“Nông cạn, nhìn người sao có thể chỉ nhìn bề ngoài, nhưng nói đi nói lại thì bộ dạng của hắn cũng được, nữ nhi nhà ta cũng ở Thiên Đô phủ, nếu mang được hắn về nhà, chà, canh giữ cổng lớn, thần quỷ lui tránh!”

“…”

Giờ phút này Tô Vũ đã rời đi, nếu không hắn sẽ nói với những người ở đây rằng, hôm nay hắn phải đánh vài tên để xả giận một chút mới được.

Dân chúng Đại Minh phủ... thật là rảnh rỗi!

...

Toan Nghê phóng như bay, mấy giờ sau, một tòa đại thành nguy nga đã xuất hiện ở trước mắt Tô Vũ.

Tường thành lớn vô cùng!

Không giống Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ không xây tường thành, chỉ có mấy cửa vào dựng trạm kiểm soát.

Mà Thiên Đô phủ lại xây tường thành cao tới mấy chục mét.

Tô Vũ còn chưa tới gần đã nhìn thấy một màn kinh người, một yêu thú vô cùng to lớn, khí thế hung mãnh đang chạy như điên về phía cửa thành!

Tô Vũ cả kinh, yêu thú tập kích à?

Hắn không nhìn thấy chủ nhân!

Đây là dã yêu ư?

Hắn đang nghĩ ngợi, yêu thú kia đột nhiên dừng bước, cái bụng to lớn của nó bỗng nhiên bị mở ra một cái lỗ, ngay sau đó mười mấy người chui ra khỏi bụng yêu thú, có người quay đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ, thấy hắn cưỡi Toan Nghê, giờ phút này Toan Nghê có vẻ rất nhỏ.

Người kia lắc đầu, dường như có chút đồng tình, than thở sao lại có người nghèo như vậy.

Người nọ cũng không để ý nhiều tới Tô Vũ, người dẫn đầu phẩy tay một cái, yêu thú to lớn tức khắc thu nhỏ lại, ngay sau đó hóa thành một khối kim loại bé xíu, đối phương liền cất nó vào trong ngực áo.

“Vương ca, chúng ta vào thành thôi!”

Người nọ chào hỏi thủ vệ quân, mang theo đám thiếu nam thiếu nữ nhanh chóng rời đi, Tô Vũ mơ hồ nghe được có người lên tiếng: “Thấy không? Cái tên bên ngoài kia là kẻ ngoại lai thì phải. Nhìn kỵ hành thú của chúng ta hình như bị dọa sợ rồi, ngốc thật!”

“Đúng vậy, ngoại lai, ngây ngốc, cưỡi yêu thú nhỏ, vừa nhìn đã biết là loại không có tiền, chắc không mua nổi kỵ hành thú cho nên hắn mới đến dã ngoại bắt tiểu yêu về.”

“Thật đáng thương!”

“Đúng vậy, tuổi cũng không lớn, thoạt nhìn rất đáng thương.”

“…”

Tô Vũ trợn mắt há hốc mồm, má nó!

Ta bị xem thường à?

Ta nghèo ư?

Ta đáng thương ư?

Yêu thú ta cưỡi là rác rưởi sao?

Toan Nghê, Bách cường chủng tộc, Đằng Không cửu trọng cảnh!

Một đám dưỡng tính, Thiên Quân, còn có mấy Khai Nguyên các ngươi đang khinh bỉ ta?

Má nó!

Còn nữa, cưỡi thú vậy mà lại là con rối, mọe, ta còn tưởng là yêu thú thật, nhìn rất giống thật!

Tô Vũ nhìn Toan Nghê xám xịt dưới thân, thở dài, hình như bọn họ nói đúng rồi.

Toan Nghê nhỏ như vậy, còn xám xịt bẩn bẩn nữa, thoạt nhìn khá đáng thương, không giúp hắn nở mày nở mặt được!

So với thú cưỡi to lớn kia thì dường như trông nó phế thật!

Dưới thân, ánh mắt Toan Nghê trợn trừng.

Ta yếu ư?

Ta là tiểu yêu dã ngoại ư?

Có tin ta một phát đợp chết hết các ngươi không?

Má nó.

Ta đường đường là đại yêu Đằng Không cửu trọng, năm xưa từng vào Tinh Vũ phủ đệ, đánh chết đại yêu thiên tài thừa kế vô địch, các ngươi nói ta là phế vật ư?

Đám gia hỏa Đại Minh phủ mắt kém thật!

Tô Vũ cười phì một tiếng, hắn không hề nghĩ nhiều, cưỡi Toan Nghê đi đến cửa thành, thú vị, Đại Minh phủ này có điểm ý tứ.

Trăm nghe không bằng một thấy!

Tô Vũ cảm thấy thú cưỡi kia cũng khá tốt, sau này phải kiếm một cái mới được.

Phía trước cổng thành, ba chữ “Thiên Đô phủ” treo cao.

Thủ vệ thực lực không yếu, nhưng không đủ túc sát.

Tô Vũ vừa đến, mấy người dường như đã nghe Hầu thự trưởng truyền âm gì đó, ngay sau đó, cửa chính bỗng nhiên mở rộng!

Cạnh cửa chính có cửa hông, ban nãy, những người kia đều đi qua cửa hông.

Mà giờ phút này, cửa chính mở rộng!

Vài vị thủ vệ xung quanh trở nên nghiêm túc, đứng thẳng lưng, lớn giọng hô: “Tô đại sư, mời ngài vào thành!”

Đại sư?

Tô Vũ lẳng lặng mỉm cười, gần đó, một người qua đường kinh ngạc nhìn hắn.

“Ai vậy, sao lại mở cửa chính?”

“Sơn Hải cảnh ư?”

“Đây là đãi ngộ của Sơn Hải, hoặc là nghiên cứu viên cao cấp mà.”

“Tô đại sư? Trẻ tuổi quá, ta chưa từng nghe nói qua.”

“Không phải là Tô Vũ chứ?”

Lời này vừa nói ra, hiện trường nháy mắt trở nên an tĩnh.

Tô Vũ, thiên tài của Đại Hạ phủ, hắn đã đến Thiên Đô phủ rồi!

Tô Vũ không quan tâm, Toan Nghê cất bước vào thành, hắn hít sâu một hơi, Thiên Đô phủ, ta tới rồi đây!

...

Thiên Đô phủ, phủ thành chủ.

Dòng người chen chúc xô đẩy.

“Cửu điện hạ, Tô Vũ vào thành!”

“Bát công chúa, Tô Vũ vào thành!”

“…”

Ngoài đại điện Thành chủ, thị vệ, cung nữ vội vã chạy đi bẩm báo, nói cho đám điện hạ công chúa biết rằng, sát nhân cuồng ma Tô Vũ tới rồi.

Giờ phút này, đại điện nghị sự.

Chu Thiên Đạo vui vẻ thông báo: “Chư vị, Tô Vũ đã vào thành!”

Trong đại điện, có lão giả hơn 80 tuổi lạnh nhạt lên tiếng: “Phủ chủ, Tô Vũ vào thành thì sao, ngài triệu tập chúng ta, chẳng lẽ muốn chúng ta đi nghênh đón Tô Vũ ư?”

Đến đó ư?

Dù là thiên tài thì cũng chỉ là dưỡng tính.

Kệ hắn, Tô Vũ thích làm gì thì làm, nước giếng không phạm nước sông không phải tốt sao?

Gọi chúng ta tới làm gì?

“Không, ta đã cho người triệu Tô Vũ nhập phủ, mọi người làm quen, sau này đó là đồng liêu của các ngươi!”

“…”

Mọi người không biết nói gì, đồng liêu?

Có phải hơi nhanh hay không, ở Đại Hạ phủ người ta vẫn là học viên đấy.

“Phủ chủ, chuyện này không thích hợp.”

Có tráng hán nhíu mày hỏi: “Ý ngài là cho Tô Vũ nhậm chức ở Đại Minh phủ à?”

“Không có gì là không thích hợp.”

Chu Thiên Đạo cười ha hả đáp: “Ở Đại Hạ phủ, hắn đã xin chức danh nghiên cứu viên, vừa vặn giờ hắn tới Đại Minh phủ, ta đã nói với Dục Cường thự rồi, sau này Tô Vũ chính là nghiên cứu viên, còn xem hắn có muốn ghi tên vào viện nghiên cứu Chu gia hay không.”

Trong đại điện, có lão nhân ngáp một cái: “Được, trên danh nghĩa thì được, dù có phải tự hắn làm ra phương pháp hợp khiếu hay không, treo cái danh thôi thì không có vấn đề gì, dù sao cũng là vào Chu gia, Phủ chủ, mấy viện nghiên cứu của chúng ta không nhận người đâu!”

Vào nhà các ngươi, chúng ta không có ý kiến.

Đừng kéo chúng ta vào là được.

Ai rảnh chơi với hắn chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi