VẠN TỘC CHI KIẾP

Giờ phút này, vị cường giả Sơn Hải thất trọng vô cùng uể oải, “Trước đây ta cảm thấy chỉ cần vài thập niên là có thể hoàn thành! Mà chuyện này còn có chút quan hệ với Ngũ Đại của Đại Hạ phủ các ngươi, năm đó ông ấy ủng hộ ta, cảm thấy ta có mục tiêu rộng lớn, ý tưởng thực tốt, là thiên tài Đa thần văn nhất hệ, nên làm loại chuyện kinh thiên động địa như vậy.”

“Nào biết... Aiii!”

Thở dài một tiếng, Hồ Hiển Thánh bất đắc dĩ nói: “Nếu không thì ngươi cho ta mượn mấy vạn điểm công huân đi. Sắp khai giảng rồi, không thể khiến các học viên không có cơm ăn được! Phác họa thần văn còn phải xem ý chí chi văn, muốn ý chí lực tăng tiến thì cũng cần hấp thu ý chí lực, rèn luyện thân thể còn yêu cầu tinh huyết và nguyên khí.”

Tất cả đều tốn tiền!

Ông không còn biện pháp nào cả, quá thảm.

Tô Vũ không chần chờ, nói thẳng: “Ta sẽ đi khảo sát viện nghiên cứu, nếu hợp ý ta, ta nguyện ý tiêu tiền mua!”

Tô Vũ cười nói: “Chu Phủ chủ nguyện ý duy trì ta, nhưng ta hy vọng có vài thứ là của chính mình, không cần người ngoài khoa tay múa chân!”

“Ta tính giúp viện trưởng vậy, ngài còn nợ 22 vạn điểm công huân, thế chấp học viện hết 10 vạn điểm, học kỳ này học viên cần 3 vạn điểm, cộng lại là 35 vạn điểm công huân! Nếu viện nghiên cứu của viện trưởng hợp ý ta, ta nguyện ý dùng 35 vạn điểm công huân để mua!”

Tô Vũ tủm tỉm cười, “Đây không phải số lượng nhỏ, 35 vạn điểm công huân, ta đi đâu cũng có thể mua được một khu viện nghiên cứu cao cấp.”

“Ngươi... Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”

Hồ Hiển Thánh thẹn quá thành giận: “35 vạn điểm công huân? Viện nghiên cứu của ta có đến ba bộ đại trận, đều là Nhật Nguyệt đại trận! Phòng ngự Ý chí lực xâm lấn, ngăn cản Nhật Nguyệt tra xét, còn có một bộ Nhật Nguyệt công kích đại trận, giá trị đều vượt quá 15 vạn điểm công huân!”

“Hơn nữa viện nghiên cứu không phải là kiến trúc bình thường, sàn nhà là Huyền Hoàng thiết, dù xảy ra Lăng Vân đại chiến, một chốc một lát cũng sẽ không bị công phá!”

“Một vài phòng thí nghiệm trong đó còn là cao cấp nhất, bao gồm phòng cắt không gian... những thứ này có tiền cũng không mua được!”

“Nếu ta đem ra bán đấu giá, giá cả có thể lên đến mấy chục vạn điểm công huân cũng không có vấn đề gì!”

Tô Vũ bật cười, “Vậy thì viện trưởng bán đấu giá đi!”

“Ngươi...”

Hồ Hiển Thánh câm nín, “Không phải ngươi nói không có tiền sao?”

“Ta có thể đi mượn.”

Tô Vũ thản nhiên đáp: “Không được thì ta bán vài thứ, không được nữa thì ta tìm Hạ gia, bán đứt tất cả phương pháp hợp khiếu, lúc trước ta đã nói là mỗi lần truyền bá một người thì còn phải phân cho ta 1 điểm công huân, hiện tại ta không có tiền, không có nghĩa là ta không mượn được.”

Hồ Hiển Thánh buồn bực, u oán nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi quá keo kiệt, 35 vạn điểm công huân lại đòi bán đứt, sau khi ta trả nợ xong, chẳng phải là nhiều năm công sức lại chẳng thu hoạch được gì sao?”

Quá thảm!

Tô Vũ vẽ ra viễn cảnh cho ông: “Viện trưởng, thế đã tốt hơn bị ép cho không thể ra đường, ta lại không xâm chiếm thành quả nghiên cứu của ngài, ngài có thể mang tư liệu về đại trận dịch chuyển không gian đi, những thứ khác thì không được, đến khi ngài có thực lực, có tài lực, có thể nghiên cứu tiếp lúc nào cũng được!”

Ta chỉ cần viện nghiên cứu của ngài!

Mấy ngày qua hắn đã hỏi thăm Tạ tổng quản, không thể không nói, Hồ Hiển Thánh thật sự chịu chi.

Viện nghiên cứu của ông, dù là Nhật Nguyệt cảnh tấn công thì cũng không thể vào được trong thời gian ngắn!

Đúng như Hồ Hiển Thánh nói, đều là dụng cụ cao cấp, mà còn là loại cao cấp nhất.

Ví dụ như Phòng cắt không gian, thứ này muốn xây có thể tốn đến 7 - 8 vạn điểm công huân, có thể cắt không gian trong đó, nó còn dính đến một ít lĩnh vực của vô địch.

Viện nghiên cứu của Hồ Hiển Thánh cao cấp hơn trung tâm nghiên cứu Văn Đàm nhiều.

Tô Vũ nghi hoặc, vì sao năm đó Bạch Phong lựa chọn đi Đại Hạ phủ, kỳ thật ở Đại Minh phủ cũng không tồi, ít nhất thiết bị phương tiện nghiên cứu cao cấp hoàn thiện hơn hẳn ở Đại Hạ phủ.

Hồ Hiển Thánh u oán than thở: “Ta có thể bán cho người khác với giá 50 vạn!”

Tô Vũ thẳng thắn đả kích: “Ai nguyện ý mua chứ, cường giả Đại Minh phủ gần như đều có viện nghiên cứu của chính mình, kẻ yếu thì không có tiền, muốn mua cũng không mua nổi! Nói thật thì viện nghiên cứu của ngài có chút vô bổ! Quá mức cao cấp, trừ khi nghiên cứu một vài thứ tuyệt mật, nếu không thì không cần dùng tới viện nghiên cứu cao cấp như vậy.”

Đúng a!

Hồ Hiển Thánh bất đắc dĩ, ngươi nói không sai.

Kẻ có tiền thì không cần, kẻ không có tiền đương nhiên mua không nổi, hơn nữa quá mức cao cấp, mấy chục vạn điểm công huân, bán cho ai?

Ai muốn thứ này chứ?

“Vậy ngươi mua thì không thiệt à?”

Tô Vũ tủm tỉm cười, “Không sao, ta chủ yếu nghiên cứu công pháp, chỉ cần nghiên cứu ra một bộ công pháp có khả năng phổ biến rộng là đủ hồi vốn, còn có thể kiếm lời không ít.”

“Phương pháp hợp khiếu?”

“Đại loại thế!”

“...”

Hồ Hiển Thánh u oán vô cùng, “Ngươi đã làm ra phương pháp hợp Nguyên khiếu rồi, chẳng lẽ ngươi tính nghiên cứu phương pháp hợp Thần khiếu luôn sao?”

“Xem tình huống đã.”

“Nếu không ta nhập cổ với ngươi?” Hồ Hiển Thánh cười gượng: “Dùng viện nghiên cứu nhập cổ, chia sáu bốn... Ta sáu ngươi bốn... Không được thì chia đôi, thế nào?”

“Không có hứng thú.”

“Đừng, vậy... Bốn sáu cũng được!”

Tô Vũ quay đầu đi, “Thôi, ta không mua nữa, tự xây một cái cho nhanh.”

“...”

Hồ Hiển Thánh buồn bực, có chút không nỡ, có chút luyến tiếc, ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới thở dài lên tiếng: “Thôi, ta bán cho ngươi cũng được, nhưng phải thêm một điều kiện, khi nào ta có tiền thì có thể dùng giá gốc chuộc lại!”

“Có thể, nhưng trong vòng 10 năm thì không được!”

Tô Vũ đáp ngay: “Bằng không hôm nay ta dọn vào, ngày mai ngài tới chuộc lại thì không phải ta xui xẻo à?”

“10 năm... Cũng được!”

10 năm không lâu lắm, huống chi trong 10 năm cũng chưa chắc ông đã tích được nhiều điểm công huân như vậy.

Hồ Hiển Thánh hơi suy sụp, mất mát nói: “Ta tới kéo ngươi nhập cổ, kết quả lại phải bán viện nghiên cứu cho ngươi, nếu ta chết, vậy còn mặt mũi nào nhìn đám lão hữu nữa!”

Bán!

Nghiên cứu vài thập niên, do ông phong ấn lại.

Không thể không phong ấn!

Hao tổn quá nhiều của cải lại chậm chạp không có tiến triển, hiện giờ đã tới tình trạng sơn cùng thủy tận.

Vốn nghĩ Tô Vũ xuất thân Đa thần văn nhất hệ thì có thể tài trợ một chút.

Kết quả lại phát hiện là ông suy nghĩ nhiều rồi.

Người ta rất khôn khéo!

Mình nợ bao nhiêu tiền hắn đều rõ ràng, tiểu tử này đã sớm theo dõi rồi!

Cái giá vừa vặn đủ cho mình trả nợ!

Trả nợ xong, ông lại không xu dính túi, muốn lập viện nghiên cứu khác cũng không có tài chính.

Đại Minh phủ đã chi viện rất nhiều, chắc chắn Chu gia sẽ không chịu bỏ tiền cho ông nữa.

“Aiii!”

Thở dài một tiếng, Hồ Hiển Thánh cảm thấy cực kỳ mất mát, tinh thần suy sút, Tô Vũ biết khi lão nhân này mới vào cửa chỉ giả vờ đáng thương, nhưng giờ khắc này có lẽ ông đang thương tâm thật sự.

Cứ ngẫm lại trung tâm nghiên cứu Văn Đàm là có thể hiểu, lúc trước học phủ định ép buộc đóng cửa, Bạch Phong kiên quyết không đáp ứng.

Học phủ ngừng chi cho viện nghiên cứu, Hồng Đàm tự mình chạy tới chiến trường Chư Thiên giết Yêu tộc, bắt Yêu tộc về bán máu, để viện nghiên cứu tiếp tục hoạt động.

Đáng tiếc, chưa chắc vị Hồ viện trưởng đây có thực lực làm như vậy.

Cho dù có, viện nghiên cứu này vẫn rất đốt tiền.

Ông cũng không cáng đáng nổi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi