VẠN TỘC CHI KIẾP

Hồ Hiển Thánh xấu hổ, Hoàng Phượng thì lại không chút khách khí: “Đừng nghĩ đẹp như thế, Đại Minh phủ có bao nhiêu Sơn Hải? Mỗi năm mấy người chết? Nào có nhiều như vậy để cải tạo! Thần văn của Đằng Không và Lăng Vân thì không được, độ bền quá thấp, không có biện pháp mở rộng thành bí cảnh, Sơn Hải mới được, ngươi ngẫm lại đi, một năm Đại Minh phủ có mấy Văn Minh sư chết đi? Một năm có thể cải tạo mấy bí cảnh? Một lần thu phí 1 vạn điểm công huân là nhiều, ba bốn năm mới có một lần, sao đủ dùng!”

Tô Vũ đã hiểu, dù thế hắn vẫn chấn động: “Vậy thì có thể mở rộng nghiệp vụ đến đại phủ khác, không ai chê mình có nhiều bí cảnh đúng không?”

Hồ Hiển Thánh ho khan một tiếng: “Một mình ta không cắt được mảnh nhỏ không gian, thứ này cũng không tiện mang theo, phải để người khác mang thần văn tới tìm ta mới được, mấu chốt là bí cảnh đã cải tạo xong không dễ mang đi, bằng không ngươi cho rằng vì sao bí cảnh đều cố định một chỗ? Trong Thiên Đô phủ còn có thể tìm cường giả giúp đỡ dịch chuyển một chút, ngoài Thiên Đô phủ thì dịch chuyển như thế nào?”

“Sao ngài không kiến tạo phòng thí nghiệm như vậy ở đại phủ khác, hoặc là dứt khoát bán kỹ thuật...”

Hồ Hiển Thánh ngắt lời: “Vậy cũng cần ta chủ trì, quá phiền toái, phát tài bằng thứ này cũng không phải mộng tưởng của ta.”

Được rồi!

Một vị viện trưởng có mộng tưởng, tuy rằng khốn cùng thất vọng sắp phá sản.

Tô Vũ nhìn phòng thí nghiệm vài lần, đây đúng là bảo bối, thật sự lợi hại.

Hồ Hiển Thánh bỗng nhiên cảnh cáo: “Đống mảnh nhỏ không gian này đều được nghiên cứu rất kĩ, không phải tùy tiện làm ra, đừng cắt lung tung, cắt nhiều, không gian không tự động khôi phục được sẽ hình thành một hố đen cắn nuốt hết thảy, trong tình huống bình thường, ba tháng có thể hình thành một mảnh nhỏ không gian, có thể cắt một chút, chờ ba tháng sau lại khôi phục, ngươi đừng xằng bậy, hố đen lớn có thể cắn nuốt toàn bộ học phủ, thậm chí là Đại Minh phủ, ngươi cũng chết cùng luôn!”

Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn: “Lực sát thương của nó rất lớn ư? Vậy hoàn toàn có thể dùng như vũ khí đúng không?”

“Đừng cái gì cũng nghĩ đến đánh đánh giết giết, tốc độ quá chậm, thời gian để hình thành hố đen không ngắn, ngươi mang nó đến chiến trường Chư Thiên, trong mấy ngày sẽ có vô địch phát hiện, một tát đập chết ngươi luôn!”

Tô Vũ minh bạch.

Kế tiếp, tầng thứ 5.

Tầng 5 rất lớn, có phòng tách thần văn, có phòng bảo quản chứa đầy ý chí lực giống của Bạch Phong, có phòng chế tạo nguyên khí hoàn toàn tự động hóa, có phòng mô hình, có phòng truyền tống quy mô nhỏ...

Chỉ có một từ để đánh giá, cao cấp!

Tới đây, Tô Vũ xem như thật sự được tăng kiến thức.

Lên đến tầng 6, nơi này rất lợi hại.

Phân Xuân Hạ Thu Đông, đủ cả thời tiết bốn mùa.

Xuân Phong các, gió xuân quất vào mặt, dương liễu lả lướt, trăm hoa đua nở, không trung xanh thẳm.

Hạ Dương các, bờ cát, nước biển, bể bơi tươi mát xung quanh.

Thu Ý các, lá rụng từng đợt, mặt trời chiều ngả về Tây, gió thu ướm lạnh thổi phất qua.

Đông Tuyết các, bông tuyết phiêu phiêu lạc mặt hồ, lò sưởi ấm cúng để quây quần trong đêm.

Nơi này đâu phải viện nghiên cứu, rõ ràng là nơi hưởng lạc.

Đã vậy những căn phòng khác nhau còn phát ra những bài nhạc khác biệt, trang bị tiểu động vật bất đồng điểm xuyết.

Tô Vũ thật sự phục rồi!

Bội phục!

Văn Minh sư Đại Minh phủ thật biết hưởng thụ.

Vốn tưởng rằng Đa thần văn nhất hệ tại Đại Minh phủ sống trong cực khổ dày vò, hiện tại mới phát hiện cuộc sống của người ta dễ chịu cực kì, Văn Minh sư đại phủ khác đánh sống đánh chết, người ta lại ngày ngày tận hưởng nhân sinh.

Ngươi cảm thấy Văn Minh sư Đại Minh phủ không làm việc đàng hoàng ư, trên thực tế người ta sống tiêu sái hơn ngươi gấp trăm lần, trừ chỉnh thể thực lực yếu hơn một chút, điểm này cũng là tệ đoan lớn nhất của Đại Minh phủ!

Quá mức an nhàn!

Khuyết thiếu cảm giác nguy cơ!

Một khi bùng nổ đại chiến, không vây đánh Nhân cảnh thì thôi, nếu đánh vào Nhân cảnh, Đại Hạ phủ có thể phản ứng lại trong nháy mắt, hóa thành thành trì chiến tranh, mà Đại Minh phủ thì sợ là rất khó!

...

Chi trả xong 35 vạn điểm công huân, Hồ Hiển Thánh lưu luyến rời đi.

Ông không nỡ!

Tô Vũ không quan tâm, giờ phút này hắn chỉ còn lại 2 vạn điểm công huân, 7 vạn điểm cống hiến, kiếm tiền nhanh, tiêu lại càng nhanh hơn.

Vừa ra tay đã tiêu 35 vạn điểm công huân!

Hoàng Phượng lại thấy bình thường, bán thì đã bán rồi, nàng không quá để ý, trước khi đi nàng nói: “Hôm nay khai giảng không có việc gì, ngày mai thì ngươi nhớ đi tới khu dạy học tham gia đại hội học viện, làm quen vài đồng học và lão sư. Mặt khác, học phủ sẽ phân phối một ít nhiệm vụ, đi nhìn xem ngươi có muốn nhận hay không, giúp đỡ học viện hoàn thành một ít nhiệm vụ sẽ có khen thưởng đối ứng.”

“Vâng, cảm ơn Hoàng lão sư.”

“Đừng khách khí!”

Hoàng Phượng mỉm cười: “Ngươi mua viện nghiên cứu là chuyện tốt, nếu không mua, viện trưởng sẽ phí hết tâm sức vào đây, hiện tại chặt đứt niệm tưởng của ông, ông cũng nên tu luyện, nếu không vào được Nhật Nguyệt, chưa chắc có thể sống thêm được mấy năm.”

Tô Vũ gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy hiện tại Đa thần văn nhất hệ ở Đại Minh phủ không có Nhật Nguyệt à?”

“Đúng vậy!”

Hoàng Phượng đáp: “Đa thần văn nhất hệ ở Đại Hạ phủ là mạnh nhất, đại phủ khác đều yếu hơn, Đại Hạ phủ là cội nguồn, bao gồm viện trưởng chúng ta kỳ thật cũng là năm xưa cầu học ở Đại Hạ phủ, đi theo Nhất Đại phủ trưởng học tập, sau đó mới mở rộng đa thần văn hệ về đây.”

Hiện giờ Đa thần văn nhất hệ ở Đại Hạ phủ còn xuống dốc như vậy, huống chi là nơi khác.

Dứt lời, Hoàng Phượng nhắc nhở: “Ta biết ngươi từ Đại Hạ phủ tới, rất để ý đến Đơn Đa chi tranh, nhưng tại đây ta hy vọng ngươi sẽ điều chỉnh tâm thái, đừng trêu chọc Đơn thần văn nhất hệ, làm vậy là không cần thiết, ngươi không trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng lười để ý đến ngươi. Mặt khác, ngươi muốn quay lại Đại Hạ phủ cũng tốt, không muốn quay lại cũng vậy, việc cấp bách là phải tiến bộ, thực lực, kiến thức, năng lực đều cần tăng lên, đây mới là căn bản!”

Tô Vũ vội đáp: “Lão sư nhắc nhở rất đúng, ta sẽ phân rõ chủ yếu và thứ yếu!”

Hoàng Phượng gật đầu, xoay người rời đi, đi tới cửa, suy nghĩ một lát rồi quay đầu lại nói: “Còn một điểm nữa, Đại Minh phủ an nhàn, có vài học viên cũng muốn thay đổi, nếu ngươi mời chào nhân thủ, có lẽ sẽ có người theo ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi có thể suy tính cho tương lai của bọn họ, cũng phụ trách sinh mệnh của bọn họ! Tuy rằng Đại Minh phủ có các loại tệ đoan, nhưng ở Đại Minh phủ, bọn họ an nhàn, thoải mái, trường thọ, chúng ta biết trong này có rất nhiều vấn đề, nhưng chúng ta vẫn hy vọng ngày tháng như vậy có thể kéo dài!”

Tô Vũ nghiêm túc gật đầu, “Lão sư yên tâm, ta sẽ có chừng mực!”

Hoàng Phượng hài lòng gật đầu, “Vậy ngươi cố lên! Có yêu cầu gì thì có thể tùy thời tìm ta.”

...

Tiễn Hoàng Phượng đi, Tô Vũ liền ngồi xuống ở ghế đá tầng 1, nghe tiếng nước chảy, nhìn không trung, mỉm cười ngả đầu ra sau.

Đây đúng là một nơi rất tốt!

Hắn gọi Thủy Nhân và Ảnh Tử cùng hiện lên.

Tô Vũ mỉm cười bảo: “Kiểm tra xem có bị ai động tay động chân hay không, nơi này về sau xem như là hang ổ của chúng ta rồi!”

Bên kia, Cục lông nhỏ còn đang chơi đùa cùng mấy con thỏ con.

Tô Vũ không quan tâm đến nó, hắn nói: “Buổi chiều ta sẽ mang Toan Nghê và Toản Sơn Ngưu tới, để bọn chúng canh cửa cũng rất tốt, tuy rằng thực lực hơi yếu.”

Ảnh Tử nhỏ nhẹ hỏi: “Đại nhân, chúng ta còn quay về Đại Hạ phủ bên kia không?”

Tô Vũ không nói gì.

Thủy Nhân và Ảnh Tử cũng trầm mặc.

Tô Vũ im lặng một hồi mới mở miệng: “Các ngươi không cần nhọc lòng, chờ ta tới Sơn Hải cảnh thì sẽ không cần các ngươi nữa, đến lúc đó ta sẽ đưa các ngươi rời đi, xem như đây là hứa hẹn và khen thưởng của ta!”

“Đại nhân nói quá lời!”

Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Không cần phải nói vậy, không ai không hy vọng được về nhà, tha hương dị vực, dù tốt hơn nữa thì cũng không phải nhà mình! Các ngươi bị sư tổ ta bắt về, đều mắc một ít tội lỗi, mấy năm nay, giam giữ, rút máu đều xem như chuộc tội! Oán hận hay trong lòng chất chứa oán hận cũng thế, chờ ta đến Sơn Hải, vậy một bút thanh toán xong!”

“Đa tạ đại nhân!”

Hai Đại Yêu cúi đầu nói lời cảm tạ, Tô Vũ chỉ cười không đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi