VẠN TỘC CHI KIẾP

Ngô Lam ăn phồng cả miệng, nàng đói, mà có vẻ đồ ăn Đại Minh phủ khá ngon, nàng vừa ăn vừa nói: “Còn có một việc... Có gia hỏa từ Đại Chu phủ tới, hình như là thiên tài, lúc ta đi y đã sắp đến Đại Hạ phủ, rất nhiều người kháo nhau rằng dọc đường đi đối phương nói sẽ đến tính sổ với ngươi, ai bảo lão sư ngươi giết gia gia y.”

Tô Vũ nhướng mày: “Tính sổ với ta ư? Ta không phải Đằng Không, ta biết người nọ, thực lực Đằng Không cảnh, chẳng lẽ y còn muốn tới Đại Minh phủ khiêu chiến ta?”

“Không biết. Đa thần văn hệ Đại Minh phủ có Đằng Không cảnh không?”

Tô Vũ hơi chấn động, sau một lúc lâu, nhíu mày đáp: “Có.”

Nói vậy, đối phương thật sự có khả năng tới Đại Minh phủ?

Ngô Lam lại gặm một miếng thịt lớn, “Vậy chắc chắn y sẽ tới, nghe nói dọc đường y khiêu chiến cường giả Đa thần văn nhất hệ khắp nơi, đánh bại rất nhiều người, một đường Nam hạ từ Đại Chu phủ, Đa thần văn nhất hệ nhiều nơi đã bị y đánh thành tự bế, hiện tại không còn Đa thần văn nhất hệ lên tiếng.”

Tô Vũ nhíu mi, sau đó lại giãn ra, “Kệ, y không tới thì thôi, y tới... Vậy chính y phải kiềm chế lại!”

Hắn không sợ đối phương!

Cùng lắm thì không tiếp chiến, mình là dưỡng tính chứ không phải Đằng Không, có năng lực thì ngươi tìm lão sư ta đi, không phải Bạch Phong Đằng Không rồi sao?

Anh đang ở tiên phong doanh chiến trường Chư Thiên kìa, ngươi giỏi thì tới đó đi!

Cháu trai của Đan Thiên Hạo... Đan Thiên Hạo bị Liễu Văn Ngạn đập một búa đánh chết!

Tô Vũ không thấy đồng tình với ông ta, chết là xứng đáng, từ Đại Chu phủ chạy tới gây sự, giết thì giết thôi, Tô Vũ còn oán hận bọn họ, ông ta chết rồi, còn làm hại Liễu Văn Ngạn bị phạt đi tiên phong doanh chiến trường Chư Thiên.

Tên gia hỏa này còn một đường Nam hạ khiêu chiến, chuyên môn nhằm vào Đa thần văn nhất hệ, cuồng thật!

Tô Vũ đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy một trận ầm ĩ dưới lầu.

Hắn lắng tai nghe, sau đó liền nghe có người hô: “Tin tức mới đây, Ngưu phủ trưởng đã trở lại, chẳng những vậy, nghe nói Cầu Tác Cảnh còn an bài một vị phó phủ trưởng đi theo.”

“Cầu Tác Cảnh?”

“Đúng thế!”

“Tới làm gì, không phải đã lâu rồi người Cầu Tác Cảnh không đến học phủ chúng ta sao?”

“Ai biết được!”

Tô Vũ nhíu mày, ý gì, đây là đi theo ta, hay vốn dĩ đã thế?

Hắn suy tư, ngay sau đó, lại có người hét lớn: “Tin tức siêu cấp lớn đây, tin vừa rồi quá hạn rồi, vị tân phó phủ trưởng còn chưa nhậm chức, mới vừa vào thành đã dẫm trúng một cái bẫy không biết do ai đặt, bị kẹp gãy chân, nghe nói phải về Cầu Tác Cảnh trị thương rồi.”

Tô Vũ trợn mắt há hốc mồm!

Tình huống gì vậy?

Ngươi đùa ta à?

Phó phủ trưởng, ít nhất cũng là Sơn Hải đỉnh phong đúng không?

Kẹp gãy chân?

...

Cùng lúc đó.

Thiên Đô phủ, cửa thành.

Một vị lão nhân nâng một người trung niên lên, thở dài, “Thôi rồi, tên nhãi ranh nào thả kẹp săn ở đây, nó dùng để bắt giữ đại yêu Nhật Nguyệt mà, xong rồi, cái chân này xong rồi.”

Sắc mặt người trung niên phát lạnh, nhìn cái chân đứt lìa, không nói một lời.

Lão nhân thở dài, “Chiêu đãi không chu toàn, đừng để ý, lão Hạ, lần sau đi đường chú ý một chút.”

“Ngưu phủ trưởng, Thiên Đô phủ thật đúng là hang hổ, ta mới vừa tới...”

Người trung niên đang nói, bỗng nhiên phanh một tiếng, mặt đất nổ tung, lão nhân nhanh chóng bỏ chạy, người trung niên vừa định chạy đi, bốn phía bỗng nhiên dâng lên một tầng phòng ngự tráo, phanh một tiếng, người trung niên bị nổ tới nỗi cả người run lên, ngay sau đó, y hét lớn một tiếng.

Toàn thân y bò đầy sâu bọ rậm rạp!

Lão nhân nhanh chóng chạy trở về, vừa chạy vừa mắng: “Tên rùa đen nào làm chuyện này đây? Định làm gì? Ta vừa mới trở về mà đã hại chúng ta như thế à?”

“Làm hại lão Hạ bị thương, xong rồi, y phải đi nhậm chức mà, thế này thì nhậm chức thế nào, thương thế quá nặng... Thôi, thôi, mau đưa về Cầu Tác Cảnh dưỡng thương đi!”

Lão Hạ bùng nổ ý chí lực, vừa định chấn vỡ đám sâu, có điều ý chí lực mới vừa bùng nổ, cả người bỗng nhiên mềm nhũn, ngay sau đó, tầm mắt y tối sầm, y nghe tiếng lão nhân thở dài bên cạnh, “Xong rồi, sắp chết rồi, đây là trúng độc, diệt thần tán, xong đời, chết thật đấy, y chết rồi thì phải giải thích thế nào, người đâu, ra roi thúc ngựa đưa y về Cầu Tác Cảnh, nói là Hạ phủ trưởng bất cẩn đạp trúng bẫy rập, suýt nữa bị độc chết, nhanh lên, y mà chết, Đại Minh phủ sẽ phải chịu trách nhiệm.”

“Vâng!”

Ngay sau đó có người đáp lại, lão Hạ nhanh chóng bị nâng lên, trong chớp mắt đã biến mất ở cửa thành.

Một lát sau, lão nhân đi tới phủ thành chủ, Chu Thiên Đạo vừa thấy ông liền bật cười: “Lão Ngưu, ngươi để y tới đây cũng được mà, đằng nào cũng mang theo một đường rồi, sao vừa đưa tới trong thành đã hố y, vậy không phải là Chu Thiên Đạo ta không hiếu khách ư?”

Ngưu Bách Đạo cười ha hả: “Nhãi ranh, không biết tôn trọng người khác, ta còn lớn tuổi hơn cha y, dọc đường đi lải nhải không yên, ta phiền lắm rồi, trên đường không có người, ta không tiện dọn dẹp y, ngươi sợ cái gì, cha ngươi là Đại Minh Vương, giết chết y cũng chả sao!”

Dứt lời, ông nhíu mày: “Cầu Tác Cảnh có ý gì? Xen vào chuyện Đại Hạ phủ còn chưa đủ, cũng muốn xen vào Đại Minh phủ ta ư? Đại Minh Vương đâu?”

“Đi chiến trường Chư Thiên rồi.”

Chu Thiên Đạo lắc đầu, “Ai biết có ý tứ gì, mặc kệ, hiện tại Đại Hán Vương tọa trấn Cầu Tác Cảnh, nhưng lão bế quan, chưa chắc đã quản lý sự vụ, có khả năng là một đám con ông cháu cha đang quản lý, nhàn rỗi không có chuyện gì!”

Chu Thiên Đạo lại nói: “Có khả năng là nhằm vào Tô Vũ, thôi, tiễn đi là được, lần sau đừng quăng trách nhiệm cho ta, nửa đường ngươi phân thân một cái, giả dạng làm đại yêu tập kích y là xong.”

Ngưu Bách Đạo nghiêm mặt nói: “Ta há là loại người ấy? Vậy có khác gì Vạn Tộc Giáo? Huống chi ta ở hiện trường, y bị tập kích, ta biết giải thích thế nào? Ở Đại Minh phủ thì khác, ở đây có Phủ chủ tọa trấn, vừa nhìn liền biết là do Phủ chủ bẫy y, y có thể nói gì? Tìm Phủ chủ ư? Ta thì không được đâu, Cầu Tác Cảnh có không ít hậu đại của vô địch, không chọc nổi!”

Chu Thiên Đạo cạn lời, “Chuyển lời đến Cầu Tác Cảnh, nói rằng gia hỏa này không cẩn thận xông lầm vào cấm địa, chỗ đó gần đây xuất hiện Phệ Thiên Kiến, chúng ta đang xử lý, bảo Cầu Tác Cảnh chuyển vạn điểm công huân qua đây, chúng ta yêu cầu cứu viện, đủ nhân thủ mà không đủ tiền, gửi tiền là được!”

“Phủ chủ, thế có quá mức hay không?”

Ngưu Bách Đạo kinh ngạc, ngươi còn muốn moi tiền ư?

“Không.”

Chu Thiên Đạo cười ha hả: “Chuyển lời nhớ thêm một câu, không gửi tiền, kiến triều mà lan tràn, có khả năng sẽ lan đến Cầu Tác Cảnh, thậm chí là Đại Chu phủ, sau đó cắn nuốt hết thảy, lúc ấy vô địch phải ra mặt giải quyết, chúng ta không áp chế được!”

“Nếu Đại Hán Vương ra mặt giải quyết thì làm sao bây giờ?”

“Ngốc thế, ngươi không thể cho người nhét chút Phệ Thiên Kiến qua đó à?”

Chu Thiên Đạo tức giận: “Quá đơn giản còn gì! Những người này nhàn rỗi, muốn nhúng tay vào sự vụ Đại Minh phủ, bọn họ nghĩ cái gì vậy. Còn nữa, cho bọn họ biết, Đại Minh phủ bắt đầu bế quan tỏa phủ, Đại Minh thiết kỵ quân rút về, Đại Minh từ bỏ trận địa phòng thủ ở chiến trường Chư Thiên, chúng ta thủ địa bàn của chính mình! Bảo Cầu Tác Cảnh tự an bài người đi phòng thủ, đúng rồi, thu hoạch ở khu phòng thủ phải chia cho chúng ta tám phần, dù sao cũng là trận địa chúng ta đánh hạ được.”

“Người ta đáp ứng mới kì quái!”

Chu Thiên Đạo không cho là đúng, “Không chịu thì thôi, không đáp ứng, lần sau gặp nguy hiểm, ném Phệ Thiên Kiến cho ta, tuyên bố là Cầu Tác Cảnh duy trì, còn nữa, nhớ nói ta không muốn làm Phủ chủ nữa, dù sao ta cũng phải đi Cầu Tác Cảnh, làm cảnh chủ Cầu Tác Cảnh, ta tham gia tranh cử mà không cho ta vị trí này, về sau Đại Minh phủ không nộp dù chỉ một phân tiền, kèm thêm cha ta sẽ rút về bảo hộ gia viên, thuận tiện nói cho bọn họ, họ Hạ kia dẫm hỏng cấm chế đại trận của chúng ta, phải bồi thường 1000 vạn điểm công huân, không thì không sửa được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi