VẠN TỘC CHI KIẾP

Ngưu Bách Đạo khuyên: “Lão già nhà ngươi cũng nên tu luyện nhiều hơn, ta cảm giác ngày đại loạn không xa! Hiện tại đã bắt đầu có xu thế, Hạ Long Võ, Chu Phá Long, Chu Phá Thiên, Hạ Tiểu Nhị, Chu Phủ chủ, Tần Trấn Đại Tần phủ, Đại Hán phủ Lưu Vô Thần... Một đám người đều đã tới Nhật Nguyệt cửu trọng, ngày chứng đạo không xa, tích lũy mấy trăm năm tới hiện tại, cũng sắp đến kỳ bùng nổ!”

Hồ Hiển Thánh chần chờ: “Có phải hơi sớm không?”

“Sớm ư? Không sớm!”

Ngưu Bách Đạo trầm giọng: “Những người này sắp tới nhất định sẽ chứng đạo, thậm chí sẽ nhân cơ hội cùng nhau chứng đạo! Đó chính là lúc tai vạ đến! Hiện tại các đại phủ ngươi lừa ta gạt chính là vì tranh thủ cơ hội chứng đạo, có người quanh mình chính đại, có người ngầm chuẩn bị, có nguy cơ lộ liễu ra ngoài, mà nguy cơ ngầm còn lớn hơn. Chỉ chờ xem ai có thể thành công, ai sẽ thất bại!”

Đến lúc đó, không có khả năng tất cả đều thành công, chắc chắn sẽ có một nhóm người chết đi.

Đại loạn giáng lâm!

Thái bình mấy trăm năm, tích lũy một đám Nhật Nguyệt đỉnh phong, đến lúc này cũng đều muốn bạo phát.

Hồ Hiển Thánh gật đầu, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ngươi thì sao?”

“Ta ư?”

Ngưu Bách Đạo cạn lời: “Ta thì còn lâu, đến bây giờ ta mới Nhật Nguyệt thất trọng, sống lâu cũng vô dụng, thiên phú không bằng người ta, nào so được với đám tuyệt đại thiên kiêu đó.”

Hạ Long Võ, Chu Phá Long, Chu Phá Thiên, Chu Thiên Đạo...

Những người này đều là thiên kiêu!

Dù ông được xem như thiên tài, lại không tính là thiên kiêu, hơn ba trăm năm qua chỉ mới tiến vào Nhật Nguyệt thất trọng, mà hơn ba trăm năm trước, khi ông lập học phủ, ông đã là Sơn Hải cảnh!

Hơn ba trăm năm, ông tiến bộ rất chậm.

Đây cũng là tình trạng chung của đa số người!

Hồ Hiển Thánh nhíu mày, “Có phải ngươi che giấu thực lực hay không? Ta cảm giác Đại mộng hóa thần pháp của ngươi rất mạnh, có phải phân thân nhiều hay không, còn có phân thân khác nữa à?”

“Vớ vẩn!”

Ngưu Bách Đạo tức giận mắng: “Thực lực đâu ra mà che giấu, ngươi cho rằng ai cũng âm hiểm như gia hỏa Vạn Thiên Thánh kia sao?”

“...”

Hồ Hiển Thánh bật cười, không nhịn được nói: “Vạn Thiên Thánh giỏi nhẫn nhịn thật, rốt cuộc lão có thực lực gì?”

“Chắc chắn không yếu hơn ta!”

Ngưu Bách Đạo cười: “Gia hỏa này vốn là thiên tài, hơn 50 năm trước đã là Sơn Hải đỉnh phong, tuổi tác hắn cũng không lớn, trước đây 30 – 40 năm đã tiến vào Sơn Hải đỉnh phong, hơn 50 năm sau lại không tiến bộ chút nào, ngươi tin sao?”

Hồ Hiển Thánh lắc đầu, vô nghĩa, khắp thiên hạ chẳng có ai tin!

Không phải là không có kẻ kẹt ở Sơn Hải đỉnh phong vài thập niên, có điều chuyện này không thích hợp với Vạn Thiên Thánh.

Đối phương là tuyệt thế thiên kiêu!

Năm xưa họ Vạn là bạn tốt của Ngũ Đại Diệp Bá Thiên, thượng khách của Đại Hạ Vương, danh nhân Cầu Tác Cảnh, kết quả ông lại nói mình kẹt ở Sơn Hải đỉnh phong, ai tin chứ?

Hồ Hiển Thánh cảm thán: “Hắn che giấu cũng vô dụng, càng che giấu, chúng ta càng đoán cao, ta đoán có khả năng hắn đã là Nhật Nguyệt cửu trọng, nếu hắn không có thực lực này, vậy thì đúng là tự tìm phiền toái cho mình rồi.”

Ngưu Bách Đạo gật đầu, cũng có chút nghi hoặc: “Kỳ thật ta cũng không hiểu gia hỏa này, mọi người đều biết chắc chắn hắn đã tới Nhật Nguyệt, hắn lại không tuyên bố điều đó, vậy là có ý gì?”

Hồ Hiển Thánh đùa giỡn: “Không chừng hắn đã tới vô địch rồi thì sao?”

“Vớ vẩn!”

Ngưu Bách Đạo bó tay, “Vô địch cái rắm, nếu thật sự tới vô địch rồi, ta có thể không biết ư? Chư thiên Vạn tộc có thể không biết? Mỗi một vị vô địch trước khi chứng đạo đều là ráng màu chiếu rọi ba ngàn dặm, trời giáng điềm lành, động tĩnh rất lớn, không thể gạt được những người khác, cũng không thể gạt được chư thiên Vạn tộc.”

Dứt lời, ông thở dài: “Đây là phiền não lớn nhất khi vô địch chứng đạo. An tĩnh chứng đạo, không ai biết được thì nào có nhiều phiền toái như vậy.”

Hồ Hiển Thánh cũng cảm khái, thở dài nói: “Đúng vậy, hơn nữa chứng đạo ở chiến trường Chư Thiên là cường đại nhất, nơi thông vạn giới. Nhưng nếu tìm được một di tích của vô địch, có phải có thể âm thầm chứng đạo hay không?”

“...”

Ngưu Bách Đạo bật cười: “Ngươi đang nói đến các vị cường giả năm xưa ư?”

Hơn ba trăm năm trước, có một nhóm vô địch âm thầm chứng đạo, đương nhiên những người này đều chứng đạo thành công trong di tích.

Đáng tiếc, những năm gần đây đã không còn di tích có thể chịu tải vô địch chứng đạo.

Nhiều lắm là Nhật Nguyệt cảnh!

Nghĩ đến di tích, hai người đồng thời nghĩ tới Tô Vũ, nhìn về phía tòa nhà kia, Hồ Hiển Thánh lẩm bẩm: “Ngươi nói xem rốt cuộc hắn có nắm giữ di tích hay không, nếu có, có phải có thể truyền thừa đến vô địch cảnh không? Có chứng đạo thành công trong di tích không?”

Nếu là di tích của vô địch cảnh, vậy thì nó cực kì kinh khủng!

Không nói đâu xa, chứng đạo trong di tích, ráng màu chiếu rọi hay trời giáng điềm lành đều có thể bị di tích cường đại che giấu.

Ngưu Bách Đạo lắc đầu, “Đừng ôm hy vọng quá lớn, hơn nữa nếu di tích bị hắn khống chế, người ngoài cũng khó tiến vào, trừ phi mạnh mẽ công phá, nhưng mạnh mẽ công phá tuy có thể đạt được truyền thừa, mà di tích bị phá hủy, cũng không thể che lấp chứng đạo được.”

Hồ Hiển Thánh bỗng nhiên thấp giọng thì thầm: “Ngươi nói xem, Phủ chủ đón hắn tới có phải vì di tích của hắn hay không? Hắn muốn âm thầm chứng đạo ư?”

“Đừng nghĩ Phủ chủ tồi tệ như thế. Tuy rằng ông ta quả thật chẳng phải người tốt.”

Ngưu Bách Đạo trêu ghẹo, rồi nói: “Không đến mức ấy đâu, vẫn chưa xác định, chỉ là suy đoán mà thôi.”

Ngưu Bách Đạo nói sang chuyện khác: “Không nói chuyện này nữa, hiện tại thế cục phức tạp, ngươi nên sớm tiến vào Nhật Nguyệt cho thỏa đáng, người khác thì khó, mà ngươi thì không, thần văn chiến kỹ chính là chìa khóa tốt nhất để tiến vào Nhật Nguyệt. Chư thiên Vạn tộc đều nhằm vào Đa thần văn nhất hệ, hiện tại ngươi xem như đã bị quên lãng, đó cũng là cơ hội của ngươi, nếu giống như đám người Hồng Đàm thì mới phiền toái.”

“Biết rồi.”

Hồ Hiển Thánh uống rượu, híp mắt thở dài: “Thái bình mấy trăm năm khá tốt, hy vọng có thể kéo dài thêm một ít thời gian, Thủy Ma tộc và Nguyên Thủy Thần tộc vẫn luôn bất động, vậy nên mới nguy hiểm, nếu bọn chúng gây chuyện thì lại có vẻ uy hiếp không lớn.”

Hai đại chủng tộc mạnh nhất vẫn luôn không có động tĩnh.

Hai tộc lão tổ tông chưa xuất quan nhiều năm, hơn ba trăm năm chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.

Ngưu Bách Đạo gật đầu, lại nói: “Không những thế, gần đây ngươi có phát hiện không? Ở Chư Thiên chiến trường có một ít tiểu giới mở ra, trước kia chưa phát hiện, hiện tại mở ra cũng là một điềm báo, chỉ sợ chư thiên hỗn chiến sắp xảy ra!”

“Tiểu giới? Có đại giới vô địch tọa trấn không?”

“Tạm thời không phát hiện, nhưng chắc chắn là có.”

Ngưu Bách Đạo giải thích: “Cách đây không lâu ta đi tới Chư Thiên một chuyến, chiến khu Bắc bộ, Tây bộ đều có một ít tiểu giới mở ra, chiến khu Tây bộ liên thông một tiểu giới, Thần tộc phái ba vị Nhật Nguyệt tiến vào thăm dò. Kết quả tất cả đều xong đời, bên trong ít nhất là có Nhật Nguyệt tọa trấn, cũng có khả năng mạnh hơn, hiện tại Thần tộc cũng không dám tùy tiện thăm dò nữa.”

Ba vị Nhật Nguyệt cảnh, dù bị áp chế thì cũng có thực lực Sơn Hải đỉnh phong, kết quả toàn bộ đều chết, dù sao cũng có ánh mắt và kiến thức của Nhật Nguyệt cảnh, tuy rằng bị áp chế nhưng ba người liên thủ không hề yếu hơn Nhật Nguyệt, kết quả lại chết, kẻ bên trong xuống tay tàn nhẫn, cũng rất nhanh.

Không kẻ nào chạy thoát!

“Chúng ta thì sao?”

“Phe chúng ta tạm thời không có động tĩnh. Nhưng ta cảm giác cũng nhanh thôi, chư thiên Vạn tộc, biên giới quá nhiều, chiến trường Chư Thiên xuất hiện mới mấy trăm năm mà thôi, mấy ngàn giới vực lớn nhỏ sẽ sớm liên thông. Đây là kiếp nạn của chư thiên vạn giới!”

Không có Chư Thiên chiến trường tồn tại, vậy các đại Giới vực sẽ không liên thông, hiện tại lại liên thông hết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi