VẠN TỘC CHI KIẾP

Tô Vũ hưởng thụ sự yên bình khó có được, bắt đầu trù hoạch kiến lập viện nghiên cứu.

Lúc này, Đại Hạ phủ vẫn phong vân không dứt.

Phong ba Đơn thần văn hệ tập sát Tô Vũ dần đi qua, Đại Hạ phủ dùng cái giá chém giết nhiều vị Sơn Hải để bình ổn phong ba lần này.

Những có vài thứ không phải ngươi cứ giết vài người là có thể quên đi.

Đơn Đa chi tranh bùng nổ, bại lộ, công khai, đều làm dân chúng Đại Hạ phủ nhớ kỹ trong lòng, Tô Vũ rời khỏi, hiện giờ mọi người cũng tạm đè nén chuyện này xuống, nhưng nếu một ngày Tô Vũ gây ra động tĩnh lớn, mọi người sẽ lập tức nhớ lại vị thiên tài này.

Đại Hạ Văn Minh học phủ.

Học kỳ này, Văn Minh học phủ càng thêm an tĩnh, vắng lặng, thậm chí là tĩnh mịch.

Rất nhiều vị Các lão và không ít nghiên cứu viên Lăng Vân cảnh đã chết, làm thực lực Đơn thần văn nhất hệ tổn hao nhiều.

Mà Đa thần văn nhất hệ không có Tô Vũ, không có Bạch Phong, không có Hồng Đàm, nay cũng tử khí trầm trầm, ngay cả Ngô Gia cũng ít ra cửa, càng đừng nói đến Trần Vĩnh thích ở lì trong Tàng Thư các.

...

Ngày 16 tháng 1.

Ở Đại Minh phủ bên kia, Tô Vũ chuẩn bị tuyển nhân viên.

Ở Đại Hạ phủ bên này.

Dưới lầu Tàng Thư các, một vị thống lĩnh hộ vệ quân lớn tiếng thông báo: “Trần Các lão, hội nghị Các lão học phủ sắp diễn ra, mời Trần Các lão tham gia!”

“Không đi, không có hứng thú.”

Trên lầu, Trần Vĩnh bình thản đáp lại.

Thống lĩnh hộ vệ quân ảo não nói: “Các lão, tân phó phủ trưởng đến nhận chức, Vạn phủ trưởng muốn mấy vị Các lão không bế quan đều đi gặp mặt làm quen.”

“Vậy ngươi nói ta đã bế quan rồi.”

“Các lão...”

Thống lĩnh hộ vệ quân thở dài, “Ý tứ của Nguyên phủ trưởng là làm quen mọi người một chút, mặt khác, có khả năng sẽ nói đến chuyện của Tô Vũ.”

Một lát sau, Trần Vĩnh xuống lầu.

Y nhìn về phía thống lĩnh hộ vệ quân, lạnh nhạt nói: “Nguyên phó phủ trưởng muốn nói về chuyện của Tô Vũ ư? Có gì để nói? Người đã đi rồi, còn muốn nói chuyện gì?”

Thống lĩnh hộ vệ quân cúi đầu, từ khi Trần quán trưởng đột phá Sơn Hải thì khiêm tốn vô cùng, hôm nay tái kiến, hắn mới cảm nhận được sự bồn chồn hồi hộp, nhỏ giọng đáp: “Các lão, cụ thể nói chuyện gì thì ta cũng không rõ lắm, Các lão đến đó mới biết được.”

“Nhàm chán.”

Trần Vĩnh nhíu mày, vừa đi vừa hỏi: “Vạn phủ trưởng có thông báo gì không?”

“Không có.”

“Hạ Trường Thanh và Tô Tử Minh phủ trưởng thì sao?”

“Cũng chưa nói gì.”

Trần Vĩnh không hỏi nữa, sắc mặt khôi phục sự bình tĩnh, cất bước đi đến Tu Tâm Các.

...

Một lát sau, phòng họp Tu Tâm Các.

Các vị Các lão đã đến.

36 vị Các lão Sơn Hải, 3 vị đã chết, hiện giờ Trần Vĩnh thăng cấp, tổng cộng có 34 vị Sơn Hải, nhưng rất nhiều người đều không ở trong học phủ, hoặc là đang bế quan, Các lão còn hoạt động trong học phủ chỉ có khoảng 20 người.

Trần Vĩnh đã đến, vài vị phủ trưởng chưa đến.

Thấy Trần Vĩnh tới, trong phòng họp liền trở nên an tĩnh.

Phương Các lão của Đơn thần văn nhất hệ cũng ở đây.

Ngày xưa, Đơn thần văn nhất hệ có 8 vị Các lão, mà nay, hai vị Trịnh, Mã đã đến tiên phong doanh, Triệu, Chu đang bế quan, 3 vị đã chết, chỉ còn lại một mình lão Phương chống đỡ Đơn thần văn hệ Đại Hạ Văn Minh học phủ.

Trong chớp mắt, Đơn thần văn nhất hệ lại có dấu hiệu suy sụp.

Mà hết thảy chỉ do một mình Tô Vũ.

Trần Vĩnh không chào hỏi người khác, tự ngồi vào một chỗ, không nói lời nào.

Một lát sau, cửa mở, mấy người Vạn Thiên Thánh tới.

Trừ Vạn Thiên Thánh, Hạ Trường Thanh, Tô Tử Minh, còn có một vị nam tử thoạt nhìn cực kỳ trẻ tuổi, bộ dạng trẻ trung, thực mảnh khảnh, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhu hòa, nhưng hơi thở lại mơ hồ áp đảo Vạn Thiên Thánh một bậc.

Nhật Nguyệt cảnh!

Mấy người ngồi xuống, cường giả Nhật Nguyệt cảnh ngồi bên trái chủ vị, có vẻ lấn át cả Tô Tử Minh, vị trí đầu tiên bên phải là Hạ Trường Thanh, đại biểu cho Hạ gia.

Bầu không khí trầm mặc, dù vài vị phủ trưởng đã tới, nhưng cũng không ai nói gì.

Lại một lát sau, có người vào cửa, đó là Kỷ Hồng!

Kỷ Hồng nhanh chóng đi vào, không nói hai lời, trực tiếp cầm lấy một phần giấy lệnh, hắng giọng thông báo: “Lệnh dụ của Cầu Tác Cảnh, ủy nhiệm Nguyên Khánh Đông đảm nhiệm chức vị đệ nhất phó phủ trưởng Đại Hạ Văn Minh học phủ.”

Trước đây, đệ nhất phó phủ trưởng là Chu Minh Nhân, mà nay Chu Minh Nhân bế quan chưa ra, hơn nữa lần trước bởi vì đám Địch Phong mà ông đã tự nguyện hủy bỏ chức vị đệ nhất phó phủ trưởng.

Kỷ Hồng thông báo xong cũng không ở lại, y chỉ đơn giản dặn dò: “Các ngươi tự thương nghị phân công quản lý sự vụ, phiền Vạn phủ trưởng chủ trì, cáo từ!”

Kỷ Hồng tới nhanh, đi lại càng nhanh hơn.

Trong chớp mắt, y đã biến mất khỏi Tu Tâm Các.

Nguyên Khánh Đông cảm thấy ngoài ý muốn, “Kỷ thự trưởng... đúng là người bận rộn.”

Nguyên Khánh Đông đứng dậy, cười nói: “Chư vị, ta rất vinh hạnh vì có thể tới Đại Hạ phủ, tới Văn Minh học phủ, nhận được trọng trách như thế, có chút thụ sủng nhược kinh!”

Thực an tĩnh!

Một lát sau, Phương Các lão của Đơn thần văn nhất hệ mới cười đáp: “Nguyên phủ trưởng tới đây cũng là vinh hạnh của chúng ta.”

Nguyên Khánh Đông hơi nhướng mày, mỉm cười nhưng không nói chuyện nữa.

Người Đại Hạ phủ... Thật ngạo khí.

Đây là bài xích gã ư?

Năm xưa khi Vạn Thiên Thánh tới nhậm chức phủ trưởng, không nghe nói có ai bài xích ông ta.

Vạn Thiên Thánh vẫn luôn im lặng, giờ phút này mới bình thản cất tiếng: “Hàn huyên thì thôi đi, Nguyên Khánh Đông phó phủ trưởng là cường giả Nhật Nguyệt cảnh, Đại Hạ Văn Minh học phủ năm xưa là học phủ cường đại xếp trong ba hạng đầu, mà nay Sơn Hải không ít, Nhật Nguyệt lại không có một người nào.”

“Khụ khụ khụ!”

Không ít người ho nhẹ, Vạn Thiên Thánh không để bụng, tiếp tục nói: “Hiện tại cuối cùng cũng có một vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh, coi như tăng thêm mặt mũi cho Đại Hạ Văn Minh học phủ ta!”

“Còn Nguyên phủ trưởng sẽ đảm nhiệm công việc gì... vậy thì sự vụ mà Chu Minh Nhân quản lý lúc trước, hiện giờ giao lại cho ngươi đi, chủ yếu phân công quản lý Thần văn học viện!”

Vạn Thiên Thánh sắp xếp xong, cười nhạt: “Nguyên phủ trưởng, thời gian còn lại giao cho ngươi, ngươi mới đến, có nhiều lời muốn nói, cũng để mọi người làm quen một chút, hiểu biết thêm về ngươi.”

Nguyên Khánh Đông cười đáp: “Đa tạ Vạn phủ trưởng, kỳ thật rất nhiều người ở đây biết ta, cũng từng giao lưu, còn có một vài Các lão từng đi đến Cầu Tác Cảnh đào tạo sâu thì lại càng quen thuộc.”

“Hôm nay ta mới đến nên sẽ không nói nhiều. Biến cố lớn nhất hiện nay của Đại Hạ Văn Minh học phủ chính là việc Tô Vũ chạy trốn...”

Lời này vừa nói ra, Trần Vĩnh nhìn về phía gã, không hé răng.

Trong đám người, vài vị Các lão khẽ nhíu mày.

Một vị Các lão tính tình không tốt trực tiếp phản bác: “Nguyên phủ trưởng, ngài nên thu hồi hai chữ trốn chạy đi! Vất vả lắm mới kết thúc, ngươi cố tình muốn kiếm chuyện ư?”

Vị Các lão này tính tình không tốt, nói chuyện cũng không khách khí, nhíu mày nói: “Vốn dĩ đã là sỉ nhục, Nhật Nguyệt còn chết mất một người, lại còn nhắc tới làm gì? Ngươi tới nhận chức hay tới gây sự, nếu thích gây sự thì bảo Hạ gia nói chuyện với ngươi!”

Nguyên Khánh Đông khẽ nhíu mày, còn chưa mở miệng thì phía dưới, Hoàng lão ho nhẹ một tiếng, cười bảo: “Chắc tại đường xá xa xôi, Nguyên phủ trưởng mệt mỏi còn chưa tỉnh ngủ, hội nghị Các lão tạm ngừng đi, chờ Nguyên phủ trưởng nghỉ ngơi tốt rồi tiếp tục.”

Nguyên Khánh Đông lại nhíu mày, “Chư vị, ta biết các ngươi không thích nghe, nhưng có một số việc vẫn nên nói rõ thì hơn! Ta nói trốn chạy không phải là vì rảnh rỗi kiếm chuyện, cũng không phải cố ý gây sự, ta nghĩ, kỳ thật vẫn có vài người minh bạch, nhưng giả vờ như không biết.”

Gã nhìn về phía Trần Vĩnh.

Trần Vĩnh im lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi