VẠN TỘC CHI KIẾP

Ngưu Bách Đạo lắc đầu, “Thiên tài không khóc, chỉ biết tự mình báo thù, cứng đầu cứng cổ, vậy không tính là người thông minh! Ngu ngốc! Hắn mà khóc, khiến mấy trăm mấy triệu Nhân tộc đều biết, Liễu gia hắn vì Nhân tộc mà trả giá bao nhiêu, kết quả lại chịu bất công như thế nào! Nắm lấy đại thế, uy hiếp vô địch, nếu vài thập niên trước Liễu Văn Ngạn vung tay hô lên, người biết hắn rất nhiều, hiện giờ... Thôi bỏ đi, không mấy người biết!”

“Mà ngươi thì khác, hiện tại ngươi là thiên tài đang nổi, ngươi nâng cao danh khí, phát triển từng ngày, tới lúc đó, danh khí có thể giết người!”

Ánh mắt Tô Vũ dần trở nên sáng ngời!

Đúng, hắn đã từng nghĩ tới việc khi mình cường đại rồi sẽ đi giúp lão sư, giải quyết tên vô địch ẩn núp kia.

Nhưng Ngưu phủ trưởng nói không sai!

Hắn muốn đến vô địch phải cần mất bao lâu?

Năm nào tháng nào mới được?

Nhưng danh khí lại có thể giết người!

Hắn xử lý được đám người Kim Vũ Huy chính là bởi vì danh khí của hắn, nếu hắn là kẻ vô danh tiểu tốt, Chu Thiên Đạo sẽ vì hắn mà giết Kim Vũ Huy sao?

Không có khả năng!

Hắn nghĩ sai rồi, trước đây hành động của hắn mới là đúng, dựa thế, mượn đao, giết hai vị Nhật Nguyệt, mười mấy vị Sơn Hải, đây mới là năng lực!

“Đa tạ phủ trưởng, Tô Vũ thụ giáo!”

Tô Vũ cảm tạ từ tận đáy lòng, Ngưu phủ trưởng đúng là ánh đèn soi sáng trên con đường nhân sinh a!

Không cần âm mưu, đây là dương mưu, đại thế!

Tiền đề là Tô Vũ đủ ưu tú, khiến cho cả Nhân cảnh biết hắn, coi trọng hắn!

Ngưu Bách Đạo uống rượu, cảm khái: “Hiểu thì tốt, đừng nghĩ nhiều nữa, ngươi lựa chọn Đại Minh phủ là điều tốt, tại đây sẽ có người bảo vệ ngươi, cũng có lá gan bảo vệ ngươi, đương nhiên cũng có thực lực đó! Tiểu tử, biến chính mình thành hóa thân chính nghĩa đi, tuyệt đối đừng học một vài người nào đó đối địch với cả thiên hạ, thiên hạ đều sai mình ta đúng, dù ngươi thật sự đúng, ngươi cũng biến thành sai!”

“Nếu ngươi không có biện pháp đối nghịch với người trong thiên hạ, vậy thì hãy dẫn dắt bọn họ, người bình thường và cả rất nhiều cường giả thật ra cũng không hiểu rõ, bọn họ chỉ nghe theo số đông, mà ngươi lại có thể dẫn dòng nước lũ này, phàm là có kẻ phản đối ngươi thì đều là địch nhân của ngươi, đều là địch nhân của người trong thiên hạ, đây mới là con đường mà ngươi nên đi!”

Tô Vũ không ngừng gật đầu!

Hắn thật sự thụ giáo!

Ngưu phủ trưởng thật trâu bò, một lời nói như xua tan sương mù!

Năm đó nếu Liễu lão sư tới đây cầu chỉ điểm, có lẽ kết quả ngày hôm nay đã hoàn toàn bất đồng!

...

Trên Duyệt Tâm Đảo.

Tô Vũ không ngừng cảnh tỉnh chính mình, kỳ thật ngay từ đầu hắn đã có tính toán này, kết quả hắn quá mức phẫn nộ, quá mức thất vọng, cho nên dần dần thay đổi chiến lược, cuối cùng lạc mất bản tâm.

Hiện giờ hắn đấu không lại những người đó.

Vậy thì đổi sách lược!

Đao thật kiếm thật xử lý bọn họ đúng là sảng khoái, nhưng hiện tại không phải hắn không có thực lực sao?

“Ta hiểu rồi!”

Tô Vũ lẩm bẩm một tiếng, sau đó hắn hung phấn hỏi: “Phủ trưởng, vậy ngài cảm thấy dạng công pháp gì mới có thể gây ra oanh động, cơ sở văn quyết ư?”

“Đương nhiên!”

Ngưu Bách Đạo tủm tỉm cười, “Nhưng cơ sở văn quyết chỉ có thể làm kẻ dưới Đằng Không ham muốn, dù sao thì công pháp ít hơn 72 Thần khiếu không có tác dụng gì đối với Đằng Không trở lên.”

“Vậy 108 Thần khiếu thì sao?”

“Cái này...”

Ngưu Bách Đạo âm thầm ê răng, trên mặt lại tỏ vẻ ung dung đáp: “Cái này không tồi, có không ít người chưa chắc đã mở được nhiều Thần khiếu như vậy, chỉ có một bộ phận thiên tài có khả năng sẽ chuyển tu. Tiểu tử, đừng nóng vội, từ từ đi, đừng một lần khai ra tất cả, thỉnh thoảng thả ra một chút, một lần công khai hết thì không đáng giá!”

“Có chiến kỹ cường đại hay thần kỹ gì thì cũng có thể công khai.”

“Tốt nhất là...” Ngưu Bách Đạo ngẫm nghĩ: “Cái loại không cần khai thêm khiếu nhưng vẫn có thể sử dụng chiến kỹ, ngươi có không?”

“Có!”

Tô Vũ gật đầu, hắn có, hắn biết rất nhiều công pháp, có vài cái khiếu huyệt có độ trùng hợp khá cao với một vài công pháp cơ sở.

Tô Vũ cẩn thận liệt kê: “Có minh tâm tĩnh khí, có khôi phục thương thế, còn có mấy bộ gia tốc hấp thu nguyên khí...”

“Khụ khụ khụ!”

Ngưu Bách Đạo đang uống rượu thì bị sặc, giả vờ bình tĩnh, bảo trì tươi cười: “Không tồi, nếu thích hợp thì công khai một ít ra, hiện tại ngươi khá có danh khí, phương pháp hợp khiếu sẽ nhanh chóng có hiệu quả, đến khi hiệu quả thể hiện ra, danh khí của ngươi sẽ lớn hơn nữa, lúc này lại đưa ra thêm công pháp mới, rất nhiều người sẽ tin tưởng ngươi.”

“Ta hiểu rồi!” Tô Vũ vui vẻ gật đầu.

Ngưu Bách Đạo lại nói: “Chế tạo viện nghiên cứu Nguyên Thần, chế tạo chiêu danh bài nghiên cứu viên cho Tô Vũ! Thứ Tô Vũ nghiên cứu ra chắc chắn là tinh phẩm! Cứ như vậy, không cần thời gian lâu, ngươi sẽ là thánh nhân của cả Nhân cảnh! Sẽ có một ngày, công pháp của ngươi trở thành bài giảng trong học phủ, ngươi sẽ trở thành kẻ chiến thắng trong cuộc đua nhân sinh!”

Tô Vũ chần chờ: “Hình như người sáng lập《 Khai Nguyên Quyết 》năm xưa hiện giờ không nổi danh lắm.”

“Ngu xuẩn!”

Ngưu Bách Đạo tức giận: “Những người đó ban đầu đâu biết nó sẽ được lưu hành phổ biến như vậy, đã trực tiếp bán đứt, vậy thì sao giúp bọn họ khuếch trương thanh thế được! Tỉ như《 Chiến Thần Quyết 》là do Chiến Thần Điện đẩy ra,《 Vạn Văn Kinh 》là Cầu Tác Cảnh đẩy ra!”

“Phải có thương hiệu thì mới được mọi người biết đến, chẳng hạn như sản phẩm đến từ viện nghiên cứu Nguyên Thần, mà chủ nhân của viện nghiên cứu Nguyên Thần là Tô Vũ!”

“Cái này gọi là thương hiệu!”

Tô Vũ gật đầu, đúng, may mà lần trước mình đã nói với Hạ Hầu gia rằng phương pháp hợp khiếu thắng thầu phải tuyên bố là do viện nghiên cứu Nguyên Thần làm ra.

Nếu không, thời gian dài trôi qua, rất nhiều người sẽ quên đi, sau đó mọi người sẽ chỉ nhớ nó do Hạ gia truyền bá, mà không phải là Tô Vũ nghiên cứu.

Thời gian sẽ ma diệt hết thảy!

“Phủ trưởng, ta đã hiểu!”

Ngưu Bách Đạo gật đầu, vuốt vuốt chòm râu, tươi cười đầy mặt, cảm thán trẻ nhỏ dễ dạy!

Chu Thiên Đạo cũng phải cảm tạ mình, nhìn xem, tiểu tử này sẽ sớm lấy ra thành quả, hắn tới Đại Minh phủ mà chưa để lại thứ gì tốt, sao có thể để hắn cứ thế mà chạy được?

Chủ động lấy ra, lại còn vô cùng cao hứng phấn chấn, cái này gọi là năng lực!

Nhưng Tô Vũ lại có chút chần chờ: “Nhưng như thế quá nổi bật, có khi nào...”

Ngưu Bách Đạo trấn an: “Không sao, chỉ cần không phải thứ có thể khiến vô địch điên cuồng, dù có ảnh hưởng đến Nhật Nguyệt cũng không có chuyện gì! Ngươi thật sự cho rằng Đại Minh Vương là kẻ ăn chay?”

Ngưu Bách Đạo cười nói: “Đại Minh Vương không có sở cầu! Hiểu không? Ở các đại phủ, thực lực Đại Minh Vương thuộc về đỉnh cấp vô địch, nhưng ngài ấy lại không có tham vọng, điểm này không giống những người khác, kể cả Đại Tần Vương thì cũng có chút hạn chế, Đại Tần Vương được xem như vô địch mạnh nhất, nhưng Đại Tần phủ cũng có vài vị Nhật Nguyệt cửu trọng đỉnh phong, giờ phút này bọn họ đều không quá tự do.”

“Mà Đại Minh Vương...” Ngưu Bách Đạo cười ha hả: “Chu Phủ chủ mới tiến vào Nhật Nguyệt cửu trọng không lâu, hơn nữa có vẻ còn không có khả năng đến vô địch! Trừ Chu Phủ chủ, Đại Minh phủ không có Nhật Nguyệt cửu trọng nào khác, aiii!”

Một tiếng thở dài tiếc hận, chúng ta yếu quá.

Tô Vũ nhìn Ngưu Bách Đạo, kinh ngạc hỏi: “Đại phủ khác có nhiều Nhật Nguyệt cửu trọng lắm sao?”

“Hoặc nhiều hoặc ít cũng có một hai vị, chúng ta cũng có, là Chu Phủ chủ đấy không phải sao? Nhưng Đại Minh phủ chúng ta có Đại Minh Vương, đó là vô địch cường đại xếp trong năm hạng đầu, nhưng ngài ấy lại chỉ có một vị Nhật Nguyệt cửu trọng. Quả thật có chút mất mặt.”

Tô Vũ bừng tỉnh!

Nói vậy hắn liền cảm thấy ông yếu đi.

Kỳ thật Đại Minh phủ không yếu hơn một vài đại phủ nhỏ yếu, nhưng mấu chốt là Đại Minh Vương quá mạnh, Đại Minh Vương cường đại như vậy, hậu duệ lại yếu, đại phủ cũng yếu, mặt mũi nay còn đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi