VẠN TỘC CHI KIẾP

Kim Sinh xua tay, “Văn sư huynh nói quá lời, năm xưa khi Ngũ Đại tới đây, ta mới chỉ có chút linh cảm, nói ẩu nói tả trước mặt Ngũ Đại mà thôi, hồ ngôn loạn ngữ một phen, nào có thành quả gì.”

Dứt lời, Kim Sinh cảm khái: “Ngũ Đại mới là kỳ tài ngút trời! Sau đó Hồng Đàm đẩy ra đặc tính di dời và thần văn tổ hợp, ta mới hiểu được trên phương diện này, Ngũ Đại hiểu biết sâu hơn ta quá nhiều, ông ấy vừa chuyên chú tu luyện, lại còn có thể tĩnh tâm nghiên cứu, nếu Ngũ Đại còn sống, vị Văn Minh sư vô địch chân chính đầu tiên của Nhân cảnh chắc chắn là ông!”

Tiếc hận!

Kỳ thật Ngũ Đại còn nhỏ hơn y, Ngũ Đại chết vào hơn 50 năm trước, lúc chết cùng lắm mới 100 tuổi mà thôi, mới hơn 100 tuổi mà đã đạt tới trình độ kia, thoạt nhìn có vẻ bằng tuổi với Hạ Long Võ hiện nay, nhưng Văn Minh sư muốn chạy đến nước này khó hơn Chiến Giả không ít.

“Kim sư huynh, mấy năm nay ngươi vẫn luôn nghiên cứu cái này sao?”

Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: “Vậy ngươi có thành quả gì ở phương diện này không? Sư huynh đừng hiểu lầm, ta không có ý nghi ngờ, chỉ là tò mò và cảm thấy hứng thú thôi, lấy ra thần văn, di dời đặc tính, thần văn tổ hợp... Đây đều là phương diện mà ta và sư phụ Bạch Phong của ta cảm thấy cực kỳ hứng thú.”

Hắn quả thật cảm thấy rất hứng thú!

Kim Sinh cười đáp: “Cũng đúng, suýt nữa đã quên ngươi cũng là chuyên gia phương diện này! Bao nhiêu năm trôi qua, nếu nói là thành quả thì kỳ thật không lớn, thần văn quá huyền diệu, thành quả lớn nhất là phát hiện ra một tình huống tương đối đặc thù.”

Dừng một chút, y mở miệng: “Ta phác họa không ít thần văn, có của Thần tộc, có của Ma tộc, cũng có Tiên văn, có cả thần văn Nhân tộc.”

“Ta phát hiện thần văn của chủng tộc như Thần tộc có tính độc lập rất mạnh, mà thần văn Nhân tộc có tính bổ sung lẫn nhau mạnh hơn!”

Y thấy Tô Vũ nghiêm túc lắng nghe thì liền giải thích cặn kẽ hơn: “Nói như thế, vì sao thần văn Thần tộc cường đại? Bởi vì nó là độc lập! Hoặc là nói, những thần văn này một chữ chính là một thần văn, mà vì sao thần văn Nhân tộc lại yếu? Bởi vì nó bổ sung cho nhau!”

Kim Sinh lại nói: “Cái gọi là bổ sung cho nhau chính là khi thu thập được hai thần văn Nhân tộc, ngươi sẽ phát hiện thần văn cường đại hơn một chút, mạnh hơn một thần văn đơn độc, va cái vậy thì lại càng mạnh hơn. Mà ta chỉ phác họa ra 6 thần văn Nhân tộc.”

Kim Sinh chần chờ một chút lại nói: “Dựa theo suy đoán của ta, thần văn Nhân tộc là càng nhiều lại càng mạnh. Nói cách khác, khi ngươi phác họa được hơn 10 cái thần văn Nhân tộc hoặc là nhiều hơn, lúc này thần văn của ngươi cường đại không kém gì 1 cái thần văn Thần Ma.”

Y nói tới đây thì lắc đầu, thở dài, “Nhưng phác họa 10 thần văn Nhân tộc trở lên sẽ hao phí quá nhiều thời gian! Đây là điểm thứ nhất, điểm thứ hai, ngươi sẽ phát hiện khi ngươi phác họa nhiều thần văn Nhân tộc thì sẽ có chút lực bài xích giữa một vài thần văn.”

Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, Kim Sinh trầm ngâm: “Ta từng nghe một ít lời đồn, Sơn Hải phá Nhật Nguyệt, thần văn Thần Ma bài xích Nhân tộc, làm Nhân tộc không thể tiến vào Nhật Nguyệt, kỳ thật không phải!”

“Có người đưa ra âm mưu cho rằng đây là Thần Ma hạ lời nguyền rủa, ta vẫn nghĩ không phải!”

Tô Vũ lộ vẻ ngoài ý muốn, “Không phải ư? Không có khả năng! Sư huynh, thần văn Thần Ma bài xích Nhân tộc, điểm này có không ít Sơn Hải đã trực tiếp cảm thụ! 50 năm gần đây, Sơn Hải tiến vào Nhật Nguyệt khó khăn hơn rất nhiều.”

Kim Sinh gật đầu, “Ta biết, đương nhiên ta chỉ đang nói lý giải cá nhân của mình. Ta cảm thấy kỳ thật Thần Ma chủng tộc không có hạ nguyền rủa gì hết, làm vậy cần trả cái giá quá lớn, không đáng!”

“Ta cảm thấy, không phải thần văn Thần Ma bài xích Nhân tộc. Đương nhiên có khả năng khi tới Nhật Nguyệt đỉnh phong thì sẽ bị như vậy, nhưng ở giai đoạn trước kỳ thật không phải, là thần văn Nhân tộc bài xích thần văn Thần Ma mới đúng!”

Ánh mắt Kim Sinh sáng lên, “50 năm trước coi như một điểm ranh giới, trước đó có rất ít ý chí chi văn của Nhân tộc, người phác họa thần văn Nhân tộc không nhiều, năm xưa chủ lưu là thần văn Thần Ma! Nhưng qua nhiều thế hệ phát triển, ý chí chi văn của Nhân tộc tăng lên, trong 50 năm qua, thế hệ tu luyện giả kia hoặc nhiều hoặc ít đều tu luyện một ít thần văn Nhân tộc.”

Tô Vũ bừng tỉnh, vội vàng đưa ra suy đoán: “Ý ngươi là, năm đó bởi vì Nhật Nguyệt không phác họa thần văn Nhân tộc cho nên có thể thuận lợi thăng cấp, mà hiện giờ Sơn Hải đỉnh phong đều có phác họa mấy thần văn Nhân tộc, cho nên thần văn Nhân tộc bài xích thần văn Thần Ma, mà không phải thần văn Thần Ma bài xích Nhân tộc chúng ta?”

“Đúng vậy.”

Kim Sinh bật cười, “Ngươi quả nhiên hiểu được! Vậy là tốt rồi! Ta cảm thấy chính là như thế, bởi vì ta phán đoán căn cứ theo kinh nghiệm cá nhân, kỳ thật là thần văn Nhân tộc có tính chất biệt lập!”

Y ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Kỳ thật ta vẫn luôn muốn làm một chuyện, thu thập một chút tư liệu, nhìn xem đám gia hỏa hiện giờ kẹt ở Sơn Hải đỉnh phong có thần văn Nhân tộc hay không, nếu lấy ra thần văn Nhân tộc, những người này có thể thăng cấp Nhật Nguyệt hay không?”

Kim Sinh tiếc nuối, “Ta nghe người ta nói, tốt nhất là lấy ra thần văn Thần Ma, kỳ thật điều này cũng đúng, nhưng như vậy sức chiến đấu của rất nhiều người sẽ suy giảm, kỳ thật sẽ khiến cho thực lực tổng thể của Văn Minh sư hạ xuống, tổn thất quá lớn! Một khi đã như vậy, không bằng thử lấy thần văn Nhân tộc ra thử xem, dù sao đối với rất nhiều người mà nói, phác họa thần văn Nhân tộc chỉ là ngoài ý muốn, trợ giúp không lớn cho thực lực của bọn họ.”

Giờ phút này, Tô Vũ chấn động dữ dội.

Kim Sinh nghĩ theo cách trái ngược, suy đoán là thần văn Nhân tộc có tính chất biệt lập!

Mà Tô Vũ lại có chút tán thành!

Bởi vì ngày đó hắn phác họa thần văn chủng tộc khác, bị sách họa màu vàng kim trong đầu lập tức phá huỷ, nếu sách họa là một thần văn, đó chẳng phải là thần văn Nhân tộc sao?

Tính chất biệt lập!

Không phải thần văn Thần Ma bài xích thần văn Nhân tộc mà là ngược lại, thần văn Nhân tộc bài xích thần văn Thần Ma, làm cho thần văn bài xích khi Sơn Hải thăng cấp, mà theo bản năng mọi người cảm thấy là thần văn Thần Ma đang bài xích, bởi vì những thần văn này cường đại hơn.

Mà thần văn Nhân tộc chỉ phác họa một cái đơn độc, rất nhỏ yếu.

Tô Vũ hít sâu một hơi, nhìn về phía Kim Sinh, gật đầu nói: “Sư huynh, kỳ thật ta tương đối đồng tình với suy nghĩ của ngươi. Ta cũng cảm thấy Thần Ma chủng tộc hạ nguyền rủa lên toàn bộ ý chí chi văn của bọn họ là cái giá quá lớn. 50 năm trước cường giả thăng cấp Nhật Nguyệt có thể là không phác họa thần văn Nhân tộc, hoặc là rất ít, nếu có điều kiện thì chúng ta có thể tra xét xem sao.”

Kim Sinh cười khổ, “Không tra được, Nhật Nguyệt 50 năm trước chỉ có vô địch hoặc là một vài Nhật Nguyệt đỉnh phong, Nhật Nguyệt trung kỳ không nhiều lắm, đại nhân vật như vậy rất khó tiếp xúc, kể cả những người 50 năm sau kẹt ở Sơn Hải đỉnh phong cũng thế, thần văn vốn chính là bí mật, ngươi đi hỏi, người ta chưa chắc đã nói.”

Tô Vũ gật đầu, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Kỳ thật biện pháp tốt nhất là tìm người thử xem, tìm một vị Sơn Hải đỉnh phong, xem đối phương có thần văn Nhân tộc hay không, nếu có thì lấy nó ra, xem đối phương có hy vọng tiến vào Nhật Nguyệt hay không.”

Lấy ra thần văn Thần Ma khiến bọn họ tổn thất quá lớn.

Chủ lưu tu luyện của Nhân tộc chính là thần văn Thần Ma, một khi bị triệt tiêu, chiến lực sẽ giảm xuống phân nửa trong nháy mắt!

Đây cũng là nguyên nhân khiến dù Đại Hạ phủ biết có chuyện bài xích, những vẫn không thể hạ quyết tâm hủy bỏ thần văn Thần Ma, một khi hủy bỏ, đó chính là việc vô cùng phiền toái.

Nhưng có thể hủy bỏ Thần văn Nhân tộc!

Ít nhất đối với rất nhiều người mà nói, thần văn Nhân tộc gần như vô dụng, chỉ đôi khi phác họa ra vì ngoài ý muốn, hoặc là thuận tiện phác họa một chút mà thôi.

Cực ít người lựa chọn thần văn Nhân tộc làm Chủ Thần văn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi