VẠN TỘC CHI KIẾP

Tô Vũ trầm mặc một hồi mới lên tiếng: "Có phải là Nguyên Khánh Đông cố ý không? Kim sư huynh, ngươi cảm thấy liệu có phải là gã cố ý tiết lộ thân phận của Phong Kỳ sư bá?"

"Khó nói!"

Kim Sinh lắc đầu: "Không thể xác định được, thế nhưng gã biết ân oán giữa Trần Vĩnh và Lục Dực thần giáo, lại biết thân phận Phong Kỳ, đại khái gã có thể đoán được Phong Kỳ là do Trần Vĩnh an bài. Vậy mà hết lần này tới lần khác gã lại bại lộ chuyện Phong Kỳ đi cứu ngươi... Trước đó Lục Dực thần giáo hẳn là không biết thân phận của y đâu."

Thân phận Phong Kỳ bại lộ, y lại liên hệ với Trần Vĩnh, có ai mà còn không biết y là kẻ nằm vùng?

Trước đó Nguyên Khánh Đông đã đoán được sao?

Tám chín phần mười là thế!

Đã như vậy... Cái tên này nếu không phải gã có quan hệ với Vạn Tộc giáo thì chính là đang mượn đao giết người.

Xác suất có quan hệ thì không lớn, hậu duệ của gia tộc vô địch bình thường sẽ không ngu xuẩn tới mức lưu lại điểm yếu lớn như vậy cho người ta bắt được, vậy thì chính là mượn đao giết người!

Khi Nguyên Khánh Đông đi tới Đại Hạ phủ đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó với Trần Vĩnh.

Đây là điều tất nhiên!

Hồng Đàm bế quan, Trần Vĩnh tiến nhập Sơn Hải, gã sẽ ra sức đối phó với Trần Vĩnh để tiêu diệt đầu nguồn đa thần văn nhất hệ ở Đại Hạ phủ.

Có điều bây giờ Trần Vĩnh đã lên đường.

Dù cho y biết rõ đó có thể là bẫy rập!

Phong Kỳ là bạn của y, vì chuyện của y mà nằm vùng tại Lục Dực thần giáo nhiều năm. Trước đó mục đích của hai người đúng là tìm cơ hội hợp lực phục sát cường giả Lục Dực thần giáo, trên thực tế, những năm qua giáo chúng Lục Dực cũng đã bị họ giết không ít.

Trần Vĩnh âm thầm ra tay, liên thủ với Phong Kỳ giết không ít gia hỏa, năm đó đám người giết cha mẹ Ngô Gia gần như đều đã bị diệt sạch, hiện tại cũng chỉ còn lại một mình kẻ chủ mưu là còn sống.

Kết quả thân phận của Phong Kỳ lại bại lộ, đương nhiên cái chết của những giáo chúng kia sẽ bị cao tầng Lục Dực phát hiện ra là không phải việc ngoài ý muốn.

Lục Dực thần giáo đại khái cũng hận không thể lập tức giết chết cả Phong Kỳ lẫn Trần Vĩnh, chấm dứt hậu họan!

Tô Vũ thở dài một tiếng.

Không thể thanh nhàn được phút giây nào.

"Dùng công pháp cũng không biết có thể đổi được vài vị Nhật Nguyệt ra tay hay không..."

Tô Vũ thầm lẩm bẩm một tiếng, hắn không có thực lực, đấu cùng Lăng Vân một trận thì vẫn được, Sơn Hải thì chẳng hề có hi vọng, Nhật Nguyệt lại càng sớm bị miểu sát.

Chính mình ra mặt, ngoại trừ tự tìm phiền toái, gia tăng gánh nặng cho sư bá thì không có chỗ tốt gì khác.

Thế nhưng, hắn cũng không thể ngồi im chuyện gì đều không làm.

Có lẽ có thể dùng công pháp đổi vài vị Nhật Nguyệt ra tay!

Kim Sinh suy nghĩ một chút bèn nói: "Chỉ sợ rất khó, công pháp truyền bá trước kia đều là dùng tiền để giải quyết, hiện tại muốn Nhật Nguyệt ra tay... Thực lực Lục Dực thần giáo cũng không yếu, nói ra thì chúng đại khái gần với Nguyên Thủy thần giáo cùng Thủy Ma giáo."

Đây là một đại giáo!

Trong giáo, cường giả Nhật Nguyệt cũng không chỉ có mỗi một vị!

Nghe đồn, có gia hỏa Lục Dực thần tộc đã đích thân đến Nhân cảnh, giống như vị Ma thần ngày đó, lén lút mà tiến vào, loại đại giáo thế này một khi đối mặt thì sẽ rất nguy hiểm.

"Các đại phủ thật phế vật, không thể giết chết bọn chúng sao?"

Ở hậu phương mà cũng chẳng thể an bình!

Kim Sinh phì cười, "Đừng nói nhảm, kỳ thật là đã giết không ít, bằng không bọn chúng cũng sẽ không phải là trộm tiềm nhập, mà là công khai xâm lấn quy mô lớn! Nhật Nguyệt ẩn núp thì rất khó tìm ra."

"Vậy lần này Nhật Nguyệt của Lục Dực thần giáo ra mặt, tại sao không ai đi đuổi giết bọn chúng?"

Tô Vũ vẫn còn bất mãn, hậu phương không an toàn, không ai quản thật à?

"Có chứ, Nguyên Khánh Đông!"

Kim Sinh rầu rĩ đáp: "Gã nói gã sẽ ra mặt đi nghĩ cách cứu viện, gã cũng là Nhật Nguyệt, gã đã nói muốn đi thì đương nhiên bên trên sẽ không phái thêm ai khác. Dù sao Nhật Nguyệt đâu phải là rau củ cải, ra vườn tiện tay là hái được một mớ, vả lại những người khác còn có nhiệm vụ trên người..."

"Gã nói vậy thì những người kia liền tin?"

Tô Vũ vô lực chửi bậy!

Tin được sao?

Tin cái rắm ấy!

Cái tên này rõ ràng không có ý tốt!

Kim Sinh an ủi: "Đừng quá lo lắng, nếu thật sự Nguyên Khánh Đông gặp phải đối phương thì sẽ ra tay! Đây cũng không phải là việc nhỏ, mọi người đều biết nếu gặp phải kẻ địch Nhật Nguyệt thì gã nhất định sẽ ra tay."

"Cho nên gã gần như sẽ không gặp được!"

Tô Vũ mệt mỏi thở dài, tám chín phần mười là thế!

Biết rõ cái tên này đang làm người buồn nôn, không có lòng tốt gì, nhưng hết lần này tới lần khác lại không làm gì được gã, rất phiền.

Tô Vũ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại hỏi: "Sư huynh, ngươi nói xem nếu Hầu thự trưởng ra mặt thì có thể giải quyết đối phương không?"

"Ngươi muốn đi cầu Hầu thự trưởng ra mặt à?"

"Phải."

"Khó mà nói, có thể thử một chút, Hầu thự trưởng rời đi thì phiền toái không lớn."

Chỉ cần Chu Thiên Đạo hoặc là Ngưu Bách Đạo không đi, kỳ thật ảnh hưởng sẽ không nhiều.

Tô Vũ gật đầu, hắn sẽ đi thử xem, Phong Kỳ cũng được mà Trần Vĩnh cũng được, Tô Vũ đều không hi vọng bọn họ xảy ra chuyện gì.

Vẫn phải tăng thêm sức lực mới được!

Nguyên Khánh Đông hỗn đản, không sớm thì muộn mình sẽ khiến cho gã đẹp mặt.

Nhật Nguyệt đáng gờm lắm sao?

Còn có sư tổ nữa, đến bây giờ ngài vẫn chưa phá quan, Kim Vũ Huy tấn cấp rất nhẹ nhàng, sư tổ còn là đa thần văn nhất hệ chân chính, làm sao lại tấn cấp khó như vậy?

Mỗi lần đều chậm trễ, Tô Vũ cũng bất đắc dĩ vô cùng.

Được rồi, sư tổ cứ chậm rãi bế quan đi.

Tô Vũ không suy nghĩ tiếp, việc này trước cứ đè xuống một chút, trước mắt điều hắn có thể làm chỉ là tìm người cầu viện, mặt khác chính là khiến bản thân mau chóng mạnh lên. Mà một mình hắn mạnh lên vẫn chưa đủ, hắn còn phải hỗ trợ cho bằng hữu cũng cấp tốc mạnh lên mới được.

Có một số việc, chính mình chưa hẳn có thể ra mặt.

Tỉ như hiện tại, thực lực hắn tuy rằng không yếu, nhưng hắn không dám ra khỏi Đại Minh phủ, sẽ chết người.

Tại Đại Minh phủ, hắn cũng không có bằng hữu gì.

Như vậy không thể được!

Phải tìm người kéo về làm người một nhà mới được!

Nghĩ đến việc này, Tô Vũ nhìn thoáng qua Kim Sinh, giờ phút này Kim Sinh cũng đang bận việc, không phải bận rộn cái khác mà là đang nghiên cứu Cục lông nhỏ.

"Sư huynh, vì sao Cục lông nhỏ ăn không ít thần văn nhưng lại một mực vô phương tấn cấp?"

Kim Sinh có nghiên cứu rất sâu đối với thần văn, mấy ngày nay y đều đang nghiên cứu tiểu tử này.

Chưa kịp chờ y mở miệng, Cục lông nhỏ liền nháy mắt mấy cái, nãi thanh nãi khí nói: "Ăn không thơm!"

Ý nó là, ăn không thơm cho nên không tấn cấp!

Ăn thơm thì ta liền tấn cấp!

"Cút đi!"

Tô Vũ tuyệt đối không khách khí, "Lần trước ngươi đã ăn hết thần văn trong trung tâm nghiên cứu Văn Đàm rồi, kết quả vẫn chỉ là Đằng Không!"

"Không thơm..."

Tô Vũ im lặng, suy nghĩ một chút bèn nói: "Sư huynh, huynh có không ít thần văn, cũng bởi vì thần văn nhiều nên bài xích lẫn nhau, dẫn đến việc uẩn dưỡng thần văn khó khăn, không bằng cho Cục lông nhỏ ăn một chút, để thần văn của ngươi tấn cấp tam giai, như thế người sẽ có thể tiến vào Lăng Vân."

Cục lông nhỏ nghe vậy liền đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Kim Sinh, nó có cảm giác thần văn của người đối diện ăn rất ngon.

Kim Sinh bật cười, "Ta vẽ ra những thần văn kia không dễ dàng, ngươi còn muốn ta hủy bớt đi? Bất quá ngươi nói đúng, thần văn nhiều, chủng tộc hỗn tạp, lực đẩy lớn, nếu như không có tác dụng phụ mà giảm bớt đi một chút, kỳ thật vẫn có trợ giúp tấn cấp."

Tô Vũ còn tưởng rằng y đã đáp ứng, nào ngờ Kim Sinh lại lắc đầu: "Đừng ăn của ta, hiện tại ta còn cần thần văn để phối hợp nghiên cứu!"

Nói xong, Kim Sinh cười khẽ: "Tiểu tử nhà ngươi không phải ăn không đủ nên không tấn cấp, cũng không phải là bởi vì ăn không thơm."

Y phán đoán một thoáng rồi nói: “Đáng tiếc chủng tộc này trước kia không được ghi lại! Hẳn là một loại Cổ tộc, Đằng Không đến Lăng Vân, Chiến giả cần thoát thai hoán cốt, Văn Minh sư cần ý chí lực, thần văn, Thần khiếu đạt tiêu chuẩn."

"Cục lông nhỏ có thể coi là Văn Minh sư, thậm chí coi là thần văn, thần văn tấn cấp thế nào thì nó cũng tấn cấp như thế."

"Chỉ dựa vào thôn phệ thì rất khó để tấn cấp."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi