VẠN TỘC CHI KIẾP

Rốt cuộc con hổ dữ này đã được Bách Đạo các tạo thành như thế nào?

Mỗi lần hắn giết thì chúng đều trực tiếp tiêu tán, rõ ràng không phải chân thực mà là huyễn cảnh, hoặc là những vật khác tạo thành.

"Là nguyên khí cùng ý chí lực hỗn hợp tạo thành sao?"

"Cho nên mỗi lần giết đều có một ít nguyên khí và ý chí lực tràn lan, xem như ban thưởng..."

Tô Vũ phán đoán một thoáng, trên đại thể hắn đã phân tích rõ ràng tình huống.

"Không, khả năng là còn xen lẫn một chút huyễn tượng công kích, đối phương sử dụng đều là thiên phú kỹ. Có người tiến hành trí nhớ lạc ấn! Đây là thủ đoạn rút ra trí nhớ, tiến hành lạc ấn, ta giết nó thì người kế tiếp đến, rất nhanh sẽ hình thành một lần nữa."

Hai mắt Tô Vũ khẽ động, nếu ta giết yêu thú này rồi lấy ra trí nhớ lạc ấn của nó, đợi chút nữa nó có thể tái tạo lại không?

Giết thì tính là vượt quan thành công.

Vượt quan thành công, tầng 20 sẽ ban thưởng không ít ý chí lực, sau đó ta hấp thu xong, ta lại giết cái tên này, xem như ta lại vượt quan thành công thêm lần nữa sao?

Rút ra trí nhớ lạc ấn, việc này người bình thường không làm được.

Tô Vũ thì có thể!

Đương nhiên, kỹ thuật của hắn không đủ thành thạo, Bạch Phong mới là người hết sức am hiểu việc này, có điều hiện nay thực lực Tô Vũ mạnh mẽ, ý chí lực cũng mạnh, độ khó của việc rút ra đã giảm xuống.

Hắn bắt lấy yêu thú trước mắt, cẩn thận quan sát một chút.

Bách Đạo các hẳn là có một cơ chế rõ ràng để đánh giá xem người ở trong đây có vượt quan thành công hay không.

Như thế nào thì tính là thành công?

Như thế nào thì xem như thất bại?

Hắn nghĩ tới lời của lão nhân canh cửa, vượt quan trong Bách Đạo các cũng không phải là chỉ vì vượt quan, mục đích của việc vượt quan là để đạt được lợi ích.

Nắm giữ thực lực mạnh hơn yêu thú, Tô Vũ đè đối phương xuống, dò xét từng chút một.

Rất nhanh, hắn phát hiện một chút dị thường.

Tô Vũ sờ cằm, lặng lẽ rơi vào trầm tư, thú vị ghê.

Hắn phải thí nghiệm một thoáng mới được.

Dù sao cũng không vội.

Một quyền đánh nát đầu yêu thú, một tia quang mang lóe lên một cái rồi biến mất, thần văn của Tô Vũ đã sớm có chuẩn bị, ý chí lực bùng nổ, chùy nhỏ hiện ra, ầm ầm một tiếng, đánh rơi điểm sáng kia!

Xoảng một tiếng, một mảnh vỡ dạng thủy tinh rớt xuống đất.

Mà giờ khắc này, yêu thú đã bị giết, ý chí lực cùng nguyên khí tràn lan, toàn bộ tầng 20 đều xuất hiện một lượng nguyên khí cùng ý chí lực tinh thuần rất lớn.

Tô Vũ cấp tốc hấp thu toàn bộ số nguyên khí cùng ý chí lực này, trong hư không, lại lần nữa có ý chí lực tràn lan ra.

Lần này Tô Vũ không quan tâm nữa, hắn cầm lấy mảnh vỡ kia, ánh mắt khẽ động.

Một lát sau, Tô Vũ lấy ra mấy giọt Nguyên Khí dịch, thả mảnh thủy tinh vỡ ở trong đó để uẩn dưỡng, dần dần, một con mãnh hổ lộng lẫy lại lần nữa thành hình, thế nhưng nó khuyết thiếu một chút sức sống, thiếu khuyết chút ý chí lực!

Tô Vũ nheo mắt lại quan sát, hắn thử khẽ vẫy tay, trong hư không, ý chí lực tràn lan ra trong hư không bị hắn đè nén, nhét vào trong mảnh thủy tinh vỡ, trong chớp mắt, tiếng gầm gừ lại nổi lên!

Giống như lúc ban đầu, một con mãnh hổ lộng lẫy xuất hiện lần nữa, giương nanh múa vuốt!

Hai mắt Tô Vũ sáng choang!

Quả nhiên, mảnh vỡ chính là vị trí phong ấn trí nhớ hạch tâm, chỉ cần thứ này tồn tại thì hắn có thể dùng nguyên khí cùng ý chí lực để không ngừng tái tạo mãnh hổ.

"Căn bản không cần ta rút ra trí nhớ, chỉ cần có thể bắt lấy mảnh vỡ này, ta liền có thể không ngừng tái tạo..."

"Nguyên khí thì không cần hấp thu, dùng một bộ phận ý chí lực là có thể phục hồi."

Một bộ phận ý chí lực kia đại khái là cứ mỗi 5 phút đồng hồ lại tràn ra một lần. Tô Vũ được quyền ở lại tầng 20 trong hai giờ, đồng nghĩa với việc hắn có thể chờ ý chí lực tràn lan hơn 20 lần.

Hắn dung một phần nhỏ trong đó lấy ra đúc lại mãnh hổ là được.

"Sau hai giờ, ta sẽ bị đuổi ra ngoài sao?"

"Hay là qua hai giờ, ta lại đánh giết một con, sau đó có thể tiếp tục dừng lại thêm hai giờ đồng hồ nữa?"

Tô Vũ sờ cằm suy nghĩ, nếu lại xuất hiện một con mãnh hổ lộng lẫy, liệu Bách Đạo các có tính là chính mình qua quan không?

Chờ 5 phút đồng hồ... không có ý chí lực tràn ra.

Tô Vũ bật cười!

Xem ra là không tính!

Mãnh hổ còn ở đây thì sẽ không tính là mình qua quan!

Trừ phi con hổ bị giết thì mới có thể tính là hắn đã hoàn thành bài khảo hạch, lúc đó ý chí lực mới tràn ra, như thế xem ra khi tới gần hết hai tiếng thì hắn cứ tái tạo rồi giết, thế thì có thể một mực thu họach được ý chí lực cung cấp?

Đây là sơ hở?

Hay là… cố ý lưu lại cơ duyên?

Tô Vũ càng có khuynh hướng thiên về ý sau hơn!

Cơ hội dành cho người có chuẩn bị!

Bách Đạo các hết sức thú vị, đạt được bao nhiêu chỗ tốt thì phải xem năng lực, xem vận khí, xem mắt nhìn...

Rõ ràng, ánh mắt của Tô Vũ vẫn tính là rất tinh tường.

Thực lực của hắn cũng đầy đủ, bình thường Đằng Không đều không có cách nào đánh rơi mảnh thủy tinh vỡ kia xuống, mà Tô Vũ thì lại có khả năng.

Một lần nữa đánh giết mãnh hổ, chùy nhỏ của Tô vũ lại phát động, đánh rơi mảnh vỡ văng ra.

Nguyên khí cùng ý chí lực lại tràn lan, lần này Tô Vũ không hấp thu nguyên khí mà chỉ hấp thu ý chí lực.

Chờ đợi 5 phút đồng hồ, sợi ý chí lực xuất hiện.

Hấp thu!

Đợi thêm 5 phút đồng hồ, sợi thứ ba xuất hiện, hắn tiếp tục hấp thu.

Tô Vũ cứ như vậy chậm rãi chờ đợi, hắn không vội.

Khi sắp tới gần hai giờ, Tô Vũ phong tỏa một sợi ý chí lực, đem những nguyên khí kia tụ đến, một lần nữa cưỡng ép nhét vào mảnh vỡ, không bao lâu sau, mãnh hổ đã sống lại!

Vừa phục sinh, Tô Vũ vỗ xuống một bàn tay!

Chụp chết nó!

Nguyên khí cùng ý chí lực lại tràn lan ra ngoài!

Tô Vũ nhếch môi cười, được lắm.

Quả nhiên việc này có thể, thế thì chẳng phải là nói, hắn có thể tại đây đánh quái đến thiên hoang địa lão sao?

...

Cùng một thời gian.

Ở bên ngoài, tên Tô Vũ xuất hiện ở tầng 20, tiếp theo lại biến mất, tiếp theo đó, qua một quãng thời gian lại xuất hiện lần nữa.

Sau một khắc, có người mắng: "Ơ đệt! Có phải mỗi lần Bách Đạo các đều cho những thiên tài kia bật hack đúng không? Rất nhiều lần có mấy gia hỏa kẹt chỉnh tầng, khẳng định có gian lận!"

Tô Vũ không phải là người đầu tiên!

Rõ ràng, việc này không phải lần đầu phát sinh.

Trước cửa, Vân lão ngồi uống trà, chậm rãi nói: "Kêu gào cái gì! Đây là bản lĩnh của người ta, ngươi cho rằng ai cũng có thể kẹt cả tầng? Không có việc gì, dù sao cũng không kẹt được bao lâu, Bách Đạo các có cơ chế khẩn cấp, cái tên này kẹt lại ba hiệp thì sẽ bị xử lý..."

Các học viên thầm thì, có người chợt hô: "Hầu lão sư, trước kia ngài cũng từng kẹt quan, có thể nói một chút xem rốt cuộc là làm sao lại kẹt hay không?"

Trong đám người, con trai của Hầu thự trưởng là Hầu Lượng cũng có mặt, nghe vậy thì cười đáp: "Tự mình đi quan sát, còn có thể nói cho các ngươi biết à? Nói ra thì ngươi cũng chưa chắc có thể kẹt ở bên trên, bất quá Vân lão nói rất đúng, kẹt lại mấy hiệp thì có khi Tô Vũ sẽ phải hối hận, không chừng hắn sẽ bị tầng 20 đánh ra."

"Vì sao?"

"Không nói, chính mình có cơ hội thì tự thử đi!"

Hầu Lượng nở nụ cười, vì sao ư?

Đơn giản!

Sau ba hiệp, Bách Đạo các sẽ khởi động cơ chế khẩn cấp, xuất hiện con yêu thú Đằng Không thứ hai, sau đó, hồi thứ 5 lại nhiều thêm một con, tiếp đó, qua mỗi một hiệp lại thêm một đầu yêu thú, ngươi đi mà kẹt quan!

Kẹt đến cuối cùng, yêu thú sẽ nhiều tới nỗi khiến ngươi khiếp sợ.

Ngươi tự nhiên sẽ kẹt không nổi nữa!

Có người buồn bực nói: "Mấu chốt là kẹt như thế thì phải mất bao lâu, Tô Vũ chuẩn bị ở bên trong mấy ngày sao?"

"Tầng 20, 2 giờ một hiệp, cũng chỉ có thể kẹt chỉnh tầng thì mới được, hắn kẹt lại 3 hiệp thì tối đa sẽ mất 6 giờ, gấp cái gì."

Vân lão không vội, ông cười khẽ, tiếp tục uống trà.

Bất quá ông cho rằng Tô Vũ có khả năng là sẽ kẹt lại lâu hơn một chút.

Cái tên này thực lực không kém!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi