VẠN TỘC CHI KIẾP

Tầng 40.

Giờ phút này, ánh lửa đại thịnh!

Cục lông nhỏ sắp tấn cấp!

Tô Vũ còn chưa kịp suy nghĩ hay làm cái gì, hư không bỗng nhiên rung động, tiếng ầm ầm vang lên bên tai!

...

Cùng lúc đó.

Bên ngoài Bách Đạo các, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, sau một khắc, hư không rung động, một đám mây màu vàng kim bay xuống.

Lướt tới hướng Bách Đạo các!

"Cái quỷ gì thế?"

"Thiên hàng dị tượng à?"

Phạm vi nó bao trùm không lớn, cũng chỉ tầm vài mét, nhưng mà tình cảnh này vẫn khiến cho vô số người khiếp sợ, tình huống gì đây?

Vừa nghĩ tới, Ngưu Bách Đạo bỗng bật cười, lớn tiếng nói: "Tầng 40, Tô Vũ không hổ là yêu nghiệt, hôm nay khắp chốn mừng vui, Phủ chủ hẳn là nên tặng quà chúc mừng cho Đại Minh học phủ đi thôi, đa tạ Phủ chủ!"

Dứt lời, Chu Thiên Đạo vừa mới tới bèn đè xuống chấn động trong lòng, ông lập tức hiện thân, cười vui vẻ đáp: "Quả là khắp chốn mừng vui. Tô Vũ trên phương diện nghiên cứu đúng là thiên tài vô tiền khoáng hậu! Chưa từng nghĩ tới, thực lực bản thân hắn, Văn minh đạo cũng siêu quần bạt tụy như thế. Đáng mừng!"

Dứt lời, hàng loạt nguyên khí dịch từ không trung nhỏ xuống, nguyên khí bùng nổ.

Các học viên dồn dập hoan hô!

"Phủ chủ vạn tuế!"

Chu Thiên Đạo cười ha hả, vẫy tay, vô số nguyên khí dịch vương xuống bao trùm đám mây kim sắc kia.

Sau một khắc, nguyên khí thành mây, cũng hóa thành từng áng từng áng mây màu vàng kim, tung bay rơi xuống.

Ông lớn tiếng hô hào: "Chư vị học viên, lão sư hãy không ngừng cố gắng! Đại Minh phủ không lấy chiến lực vi tôn, nhưng ta vẫn hi vọng chư vị có thể ở lĩnh vực của bản thân mình tạo ra một mảnh trời riêng! Trăm đạo bách nghệ đều có thể Chứng Đạo! Tô Vũ sẽ còn là Đằng Không, Lăng Vân, vào tầng 40 Bách Đạo các, thiên tư tung hoành, hi vọng chư vị đừng bởi vì hắn xuất thân từ Đại Hạ phủ mà gạt bỏ, kháng cự, người trong thiên hạ đều là người một nhà, đừng ghét bỏ lẫn nhau!"

Chu Thiên Đạo nói vô cùng đại khí, nhưng âm thầm ông lại điên cuồng truyền âm: "Tình huống gì thế? Là Tô Vũ đột phá hay là thứ gì? Cái này giống như Lăng Vân phá cảnh! Đây là Cổ tộc à?"

"Có thể là Cục lông nhỏ kia, ta cảm ứng được Tô Vũ mang theo nó đi vào cùng!"

"Má nó, thật đúng là Cổ tộc... Không đúng, thứ này hẳn là có bộ tộc của nó, vô cùng cường đại, thậm chí có Bán Hoàng tại thế! Thôi chết, nó phá cảnh thì không chừng lại dẫn tới vị Bán Hoàng kia chú ý tới, ta... đệt!"

Chu Thiên Đạo cả kinh nói: "Bộ tộc này nhất định có vô địch, Vô địch là cảnh giới gì? Vô địch của Cổ tộc thì thực lực chắc chắn không yếu!"

Bán Hoàng là tôn xưng, Vĩnh Hằng là cảnh giới.

Bán Hoàng có mạnh có yếu, thế nhưng nếu ngươi không đến vô địch mà tự xưng là Bán Hoàng thì cẩn thận sẽ bị vô địch chụp chết.

Tiến vào Lăng Vân, thế mà lại có thiên hàng dị tượng!

Đây là tiêu chí thể hiện sự mạnh mẽ!

Không chỉ Cục lông nhỏ mạnh mẽ, bộ tộc này cũng mạnh mẽ, nếu chỉ đơn thuần là Cục lông nhỏ mạnh mẽ thì sẽ không có dị tượng, nguyên nhân trong đó rất khó đi truy đến cùng. Có dị tượng nghĩa là đại biểu cho việc Cục lông nhỏ đột phá, được vị Bán Hoàng kia chúc phúc.

Đột phá hư không, nhảy vọt thế giới, dị tượng buông xuống!

Chu Thiên Đạo trong lòng thầm chửi mẹ mắng cha!

Đây là Cổ tộc chui từ đâu ra thế?

Chưa nghe nói qua a!

Chẳng lẽ thật sự giống như cha ông nói, mấy trăm năm trước nó từng xuất hiện, lóe lên một cái, hút khô một vị Vô Địch xong liền biến mất?

Đậu mợ!

Thật đáng sợ!

Nó sẽ không tới Đại Minh phủ đó chứ?

Hẳn là sẽ không đâu!

Nhân tộc có không ít vô địch, vị kia dẫu to gan thì cũng không dám tới Nhân cảnh giương oai, Nhật Nguyệt chui vào còn chưa tính, vô địch tới ẩn núp thì cẩn thận đi không nổi!

...

Ngay một khắc này, hư không trở nên vô tận.

Tại một tiểu giới, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

Trên một gốc cây, từng viên Thiên Nguyên quả treo lơ lửng.

Một Cục lông lớn bỗng mở mắt, trong mắt đảo ngược thời gian, về tới một năm trước. Một năm trước, khi nó đang ngủ say thì trên không trung bỗng có một thông đạo mở ra.

Cục lông nhỏ ngủ ở trên đầu nó thấy bầu trời có lối đi rộng mở, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò, thấy Cục lông lớn còn đang ngủ bèn bay vùn vụt ra ngoài, một lát sau, lối đi kia đóng chặt lại.

Thời gian lưu chuyển, xem không rõ ràng được nữa.

Mơ hồ trong đó, nó thấy được một ít gì đó, có điều lại thấy không rõ lắm.

Lại qua rất lâu bỗng xuất hiện một hình ảnh, có người cầm chùy đang đập Cục lông nhỏ, mà trên thân Cục lông nhỏ thì ánh lửa lấp lánh.

"Thiên sinh thần văn..."

Cục lông nhỏ nuốt một viên thiên sinh thần văn rất quan trọng.

Cái chùy kia... Là một loại thần kỹ đặc thù?

Hình ảnh bất giác ngừng lại!

Cục lông lớn nhìn lên bầu trời, qua thật lâu, nó mới phát ra ngôn ngữ tối tăm khó hiểu, "Lăng Vân rồi ư?"

Thật là nhanh!

Cảm giác nó mới chỉ ngủ trong nháy mắt!

Lối đi mở ra kia chính mình cũng không để ý, nào ngờ tiểu gia hỏa lại chạy mất rồi.

"Nhân cảnh!"

"Triều Thánh Chi Địa!"

"Thiên sinh thần văn!"

"..."

Thầm nhủ một lát, ánh mắt Cục lông lớn xoay chuyển, với tay lấy một viên Thiên Nguyên quả cắn xuống, rơi vào trong trầm tư, mà khoảnh khắc trầm tư này của nó có khả năng liền là mấy năm, thậm chí là mấy chục năm.

Có cần đi đón tiểu gia hỏa về không nhỉ?

Về phần đám vô địch ở Nhân Cảnh thì có làm sao?

Ta tìm con trai ta, ai dám ngăn cản?

Thật sự nói ra thì vấn đề cũng không lớn.

Nó vẫn đang chìm trong mớ suy nghĩ!

Về phần lúc nào suy nghĩ kết thúc thì khó mà nói.

...

Tầng 40.

Bên tai Tô Vũ vang lên âm thanh ầm ầm!

Sau một khắc, một áng mây màu vàng kim từ không trung buông xuống, dưới ánh nhìn rung động của Tô Vũ, đám mây này hóa thành nguyên khí, hóa thành ý chí lực...

Má nó.

Thiên Nguyên khí!

Tô Vũ cảm nhận được đó chính là Thiên Nguyên khí!

Ta hút!

"Của ta!"

Cục lông nhỏ phát ra thanh âm gấp gáp, đây là của nó, nó biết mà, đây chính là của nó!

"Ngươi vừa mới hút của ta đó!"

Tô Vũ hô một tiếng, rất nhanh lại tò mò hỏi: "Sao khi ngươi đột phá lại có cảnh tượng kì dị hiện lên trong trời đất vậy?"

"Không biết mà!"

Cục lông nhỏ không biết, ta làm sao mà biết được, thơm thơm lắm, ăn đã rồi lại nói.

Đám mây kia bị một người một Cục lông cấp tốc thôn phệ.

Tô Vũ bây giờ còn chưa xác định được đúc thân pháp, cũng không vận dụng đúc thân pháp, cứ thế mà hút!

Thân thể hắn chấn động, khí huyết đang chảy, từng khiếu huyệt đều được rửa sạch.

Thoải mái!

Tinh thần Tô Vũ đại chấn, kỳ thật hắn hút không quá nhiều, chủ yếu đều là do Cục lông nhỏ hút, trong chớp mắt, đám mây kia liền bị nó cắn xuống hơn phân nửa, nháy mắt thêm mấy cái, đám mây đã sắp bị nó ăn xong!

Tô Vũ cũng cạn lời, "Sao ngươi lại thích ăn Thiên Nguyên khí hả?"

"Thơm!"

"Ngươi tấn cấp thành công rồi à?"

"Không biết nha!"

Cục lông nhỏ cũng không biết chính mình có tấn cấp hay không, hiện tại nó vẫn là cục lông, bất quá có vẻ như to hơn tí tẹo, trước đó một bàn tay có khả năng nắm trọn, hiện tại hơi lớn hơn một chút, to chừng như quả táo lớn vậy, một bàn tay chưa hẳn đã bóp chặt được.

Đám mây kia rất nhanh đã bị nó ăn xong.

Tô Vũ chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái!

Ngay cả chữ "Hỏa" bị phá nát thì cũng đã được tu bổ không ít, mặc dù vẫn chưa hoàn chỉnh.

Lần này, bất kể là ý chí lực hay là Thiên Nguyên khí thì kỳ thật hắn hấp thu cũng chưa tới một phần mười của Cục lông nhỏ, cái tên này quá tham ăn!

Nếu mà nó vẫn chưa tới Lăng Vân thì quả là không có thiên lý!

Mặc dù như thế, Tô Vũ cũng cảm giác thân thể mình cường đại hơn nhiều.

Thần khiếu cũng sáng lên rõ rệt!

180 Thần khiếu mở ra, thế nhưng bây giờ còn chưa triệt để kết hợp lại, trong đó có 36 cái hơi có vẻ ảm đạm, Tô Vũ cũng không vội hợp nhất. Hắn lo lắng mình khống chế không nổi, trong nhất thời sẽ vô ý tiến nhập Đằng Không!

Vậy thì sẽ không tốt lắm!

Tối thiểu phải chờ chữ "Hỏa" khôi phục lại đã rồi nói!

Ngoài ra còn có một chuyện mà Tô Vũ hơi lo lắng, ấy là hắn đang nghĩ xem liệu có khi nào mình không chỉ tiến vào Đằng Không, mà là sẽ đột phá lên thẳng Lăng Vân luôn hay không?

Văn Minh sư Đằng Không hay Lăng Vân, khoảng cách nằm ở chỗ đẳng cấp của ý chí lực và đẳng cấp thần văn cũng như số lượng Thần khiếu. Tô Vũ xác định, chính mình một khi tiến vào Đằng Không, thần văn khẳng định là tam giai, số lượng Thần khiếu đầy đủ, cũng không biết ý chí lực có thể tiến vào tam giai được không.

Nếu cũng có thể... hắn có tính là Lăng Vân không?

Ngẫm lại cũng thấy đáng sợ!

Đúng vậy, chính hắn cũng cảm giác đáng sợ.

Được rồi, không thèm nghĩ nữa.

Nếu thật sự tiến vào Lăng Vân thì kỳ thật không có gì tốt, càng mạnh thì thần văn càng khó phác họa, chính mình vẫn nên chậm rãi rèn luyện, phác họa đủ nhiều thần văn đã rồi lại nói, tối thiểu là ở giai đoạn Đằng Không phải phác họa nhiều một chút, đừng để đến Lăng Vân mà trong thức hải vẫn chỉ có 11 miếng thần văn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi