VẠN TỘC CHI KIẾP

Mọi người vây xem xung quanh đều hưng phấn không chịu được, mà trong đám người, Ngô Lam đi theo Văn Trung, nhìn chung quanh một vòng, tuy đã quen dần với cách suy nghĩ thoát tuyến của người dân nơi đây, nhưng hôm nay thấy bọn họ xôn xao vui vẻ vì chuyện Tô Vũ vượt quan như vậy vẫn khiến nàng nhất thời khó mà bình thản được.

Ngô Lam thì thầm với Văn Trung: "Tại Đại Hạ phủ, Tô Vũ mà có thể xông qua được 40 tầng thì sắc mặt mọi người sẽ trở nên cực kỳ ngưng trọng!"

Một vị yêu nghiệt xuất hiện, trấn áp người cùng thế hệ, Văn Minh sư ở Đại Hạ phủ nhất định sẽ cảm nhận được áp lực to lớn vô cùng!

Bọn hắn sẽ nghĩ đến chuyện ngay lập tức trở về đi tu luyện!

Xong rồi, xuất hiện thiên tài như thế, chúng ta không có cách nào sống nổi nữa.

Kết quả... Đại Minh phủ thế mà chuẩn bị lập ngày kỉ niệm!

Văn Trung phì cười, nhỏ giọng đáp: "Mỗi nơi một tập tục và thói quen riêng. Tại Đại Minh văn minh học phủ, bởi vì mọi người không đi cùng một con đường, ngươi đi xa trên con đường thần văn, những người này cũng không cảm thấy ngươi lợi hại hơn họ, họ biết nhưỡng vạn loại rượu, ngươi biết làm không? Ngươi không làm được thì tức là không bằng họ!"

Cái này chính là ý nghĩa của câu nói: bách nghệ bách đạo.

Ngô Lam như có điều suy nghĩ, hồi lâu sau mới đáp: "Là thế thật phải không? Các ngươi không chỉ coi sức chiến đấu là tiêu chuẩn duy nhất, nhưng tại Chư Thiên trên chiến trường, biết nhiều như vậy liệu có hữu dụng không? Tại Đại Hạ phủ, mọi người đều có mục tiêu khi ra tiền tuyến..."

Văn Trung mỉm cười ngắt lời nàng: "Đều đi đánh trận hết thì hậu cần làm sao bây giờ? Tiếp tế làm sao bây giờ? Tại sao từ năm trước Đại Hạ phủ bắt đầu tạm dừng chiến tranh? Ngươi thật sự cho rằng là Hạ phủ chủ không muốn đánh à? Hạ Hầu gia vì sao lại lần lượt hãm hại lừa gạt, trong số hậu duệ của vô địch, Hạ Hầu gia có thanh danh tệ nhất, lòng tham không đáy, số tiền mà y tham lam đâu hết rồi? Có phải đều đã bị y nuốt riêng?"

Ngô Lam không lên tiếng.

Văn Trung lại nói tiếp: "Người sáng suốt đều biết Đại Hạ phủ không đánh nổi nữa!"

"Vậy... Đại Tần phủ thì sao?”

Ngô Lam không hiểu, Đại Tần phủ vẫn đang một mực chiến đấu mà!

"Đại Tần phủ..."

Văn Trung suy nghĩ một chút bèn nói: "Đại Tần phủ cũng nghèo, phủ khố đã trống không, thế nhưng Đại Tần phủ tốt hơn chút, quân quản! Hết thảy tài nguyên đều do quân Đại Tần phủ quản! Đại Hạ phủ kỳ thật vẫn tính là tiềm tàng tại dân, dân chúng coi như có tiền, một vài gia tộc lớn cũng có vốn liếng, có dự trữ, Đại Tần phủ... nói thật thì nghèo hơn Đại Hạ phủ nhiều lắm!"

“Sở dĩ còn có thể đánh, đó là bởi vì Đại Tần phủ có ít đại gia tộc, tài nguyên khống chế cực kỳ chặt chẽ, không lộ ra vẻ khẩn trương thái quá.”

Nói xong y lại bảo: "Đại Tần phủ có ít Văn Minh sư, Văn Minh sư ít mà Chiến giả tiêu hao nhỏ hơn Văn Minh sư nhiều. Đại Hạ phủ lại có rất nhiều Văn Minh sư, Hạ phủ chủ có dã tâm lớn, muốn phát triển song song, kết quả hết lần này tới lần khác tài nguyên cung cấp không nổi. Y lại muốn dân chúng sống dễ chịu, nên không nguyện ý dùng quân quản như Đại Tần phủ, kể từ đó nên Hạ Hầu gia phải nghĩ cách kiếm tiền nhiều hơn, dẫn đến thế cục khó nhằn hơn Đại Tần phủ rất nhiều."

Ngô Lam gật đầu, nửa ngày sau nàng mới rầu rĩ nói: "Kỳ thật ta vẫn cảm thấy Đại Hạ phủ tốt mà."

Đó là quê hương của nàng!

"Phủ chủ thật ra chỉ là muốn mọi người sống tốt hơn, không muốn để cho dân chúng bị quản chế như Đại Tần phủ, như thế quá không tự do..."

Văn Trung lắc đầu, "Mỗi người mỗi cách, Hạ phủ chủ có tâm tư tốt, đáng tiếc... Aii, có một số việc, ngươi nghĩ chu đáo, cuối cùng khả năng lại rơi vào cái kết thúc lờ mờ, đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Đại Hạ phủ chống đỡ mấy chục năm, đánh mấy trăm năm, cũng đã đến lúc cực hạn rồi."

Ngô Lam gật đầu, suy nghĩ hồi lâu sau mới thấp giọng nói: "Kỳ thật ta cảm thấy Phủ chủ vẫn quá mềm lòng, Đại Hạ phủ có rất nhiều cường giả đều ở phía sau, nếu kéo hết đến Chư thiên chiến trường thì có thể giành được về nhiều tài nguyên hơn!"

"Giống như Ngô gia của ta, Nhật Nguyệt, Sơn Hải, Lăng Vân đều có cả, nhưng chỉ có mỗi cha ta tới Chư Thiên chiến trường, tỷ ta có đôi khi sẽ đi, những người khác lại cơ hồ đều ở nhà. Quá ít, hẳn là nên đi cả mới đúng..."

Văn Trung không nói gì!

Lời này chính ngươi về nhà mà nói, tiểu nha đầu nhà ngươi... Thật là!

Không sợ những người Ngô gia kia mắng chết ngươi à?

Đều kéo hết đến Chư Thiên chiến trường thì còn ai quản lý gia tộc phía sau?

Hai người vừa nói xong, trước cửa Bách Đạo các bỗng xuất hiện một đạo thân ảnh!

Là Tô Vũ!

Tô Vũ ra rồi!

Tầng 49!

Cuối cùng, Tô Vũ vượt qua được tầng 49, thế nhưng hắn không tiếp tục tiến lên mà lựa chọn ra ngoài.

Không cần thiết tiếp tục đánh!

Vì một cái bảng xếp hạng mà dốc hết sức lực thì không có bất cứ ý nghĩa gì.

Hắn muốn là chỗ tốt thiết thực!

Lần sau hắn lại đến, tiếp tục đánh, tiếp tục hao tổn.

...

Trong nháy mắt Tô Vũ xuất hiện, mấy người Ngưu Bách Đạo đều đi tới.

Vân lão liếc mắt nhìn Tô Vũ, còn chưa kịp nói chuyện thì Tô Vũ đã khom người, cung kính nói với ông: "Cảm tạ lão sư chỉ điểm, lần này ta thu họach được to lớn, toàn bộ đều nhờ lão sư nhắc nhở!"

Đa tạ!

Người tốt nha!

Vân lão giấu cơn giận ở trong lòng, ta chẳng qua là nhắc nhở ngươi vượt quan không phải là mục đích duy nhất, là có ý bảo ngươi thu họach chỗ tốt chứ cũng không có bảo ngươi điên cuồng đi nhổ lông dê!

Hết thảy học viên và lão sư đi vào lần đầu thì lão đều sẽ nhắc nhở một câu, chân chính nghe lọt tai có được mấy người?

Tô Vũ xem như triệt để khai thác hết toàn bộ lời lão dặn dò!

Không chỉ nghe lọt, mà ngay lần đầu tiên hắn đã học được cách kẹt quan, Vân lão nhịn không được hỏi: "Có phải trước kia ngươi đã từng thấy người khác kẹt quan đúng không?"

"Không có, những người khác cũng có thể kẹt quan sao?"

Tô Vũ hơi bất ngờ, tiếp đó bèn gật đầu, cũng phải, người thông minh vẫn có rất nhiều mà!

Vô sự tự thông!

Vân lão lần nữa lại phải nhẫn nhịn cơn giận!

Đệt!

Mẹ nó, ngươi một lần cũng chưa xem, vô sự tự thông, chính mình thế mà lại học được cách kẹt quan, ngươi quả là thiên tài a!

Không phải thiên tài thông thường đâu mà là đỉnh cấp thiên tài lợi dụng sơ hở!

Thầm nghĩ, Vân lão không nói thêm cái gì, lão trộm nhìn thoáng qua kính quan sát, tầng 49!

Một lần nữa lão muốn chửi thề!

Ngươi lợi hại!

Đánh tới tầng 49!

Ngươi thật sự là dưỡng tính à?

Lão thử cảm ứng nhưng lại không thể hoàn toàn phát hiện cảnh giới cụ thể của Tô Vũ, chỉ có thể nhìn được bề ngoài!

Rốt cuộc Tô Vũ đang là cảnh giới gì?

Mà giờ khắc này, Chu Hồng Lượng cũng chạy tới, vội vàng hỏi: "Tô Vũ, ngươi đến tầng bao nhiêu?"

"Cũng tạm..."

Tô Vũ cười đáp: "Đằng sau quá khó khăn, không đánh nổi, ta nghĩ kỹ rồi, lần này mới là lần đầu, thăm dò sâu cạn chút thôi, lần sau ta lại từ ải thứ nhất bắt đầu đánh lên, Bách Đạo các quả thật quá hữu dụng! Bí cảnh gì cũng không sánh nổi, Đại Minh Vương thật là lợi hại!"

Tô Vũ thật lòng tán thưởng.

Lần sau hắn sẽ đánh từ tầng thứ nhất lên!

Lần này có rất nhiều thứ hắn vẫn chưa tận dụng cơ hội thử được đây.

Đúc binh chưa thử qua, thuần thú chưa thử qua, lần sau hắn nên mang theo Toan Nghê hoặc Toản Sơn ngưu đến, thử một chút về phương diện thuần thú.

Không chỉ như vậy, Tô Vũ cảm thấy lần sau có khả năng thử không dùng thần văn, chỉ đơn thuần dùng ý chí lực để vượt quan.

Hoặc là thử chỉ dùng thân thể để vượt ải.

Bách Đạo các quá thần kỳ!

Nghe hắn nói vậy, vẻ mặt mấy ông lão như nuốt phải ruồi, đệch, lần sau ngươi còn muốn bắt đầu đánh từ tầng 1 lên?

Mà Tô Vũ không chỉ suy tính cái này, hắn còn nói: "Hình như vượt quan là sẽ có công huân ban thưởng nhỉ."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhịn không được muốn đánh chết hắn!

Đều đã đến mức độ này, ngươi cũng sắp hao sạch Bách Đạo các, thế mà ngươi còn nhớ thương chút điểm công huân ấy, ngươi có còn là người không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi