VẠN TỘC CHI KIẾP

"Theo ta nghĩ thì khả năng lớn là loại thứ nhất!"

Kim Sinh giải thích: "Hai Thánh phủ có lẽ là hạch tâm của Nhân cảnh, dĩ nhiên, hạch tâm này chỉ sợ không dễ phát hiện. Còn loại thứ hai, hai Thánh phủ hình như không có vị vô địch nào ngã xuống ở đó."

Kim Sinh nói xong lại thở dài: "Dĩ nhiên không chắc chắn được, khả năng là từ thượng cổ có vô địch từng ngã xuống ở đó! Kỳ thật, hiện tại có vài di tích cổ xưa có lẽ là tồn tại một chút Thiên Nguyên khí lĩnh vực, có vài di tích cổ xưa có thể là nơi của các gia tộc, tông phái, hoặc là cùng loại với học phủ của chúng ta bây giờ. Nơi như vậy sẽ có một chút tạo hóa, tỉ như vô địch ngã xuống liền có khả năng hình thành Thiên Nguyên khí lĩnh vực."

Y lại nói: "Thần, Tiên, Ma, mấy Giới Vực này cũng sản sinh Thiên Nguyên khí căn cứ vào hai loại tình huống trên."

Tô Vũ gật đầu, hắn đã có thêm kiến thức.

Mấy ông lão bên cạnh thật đúng là cái gì cũng đều biết!

Tại đây, có vấn đề hắn có thể tùy tiện hỏi, dưới tình huống thông thường hầu hết đều có thể đạt được đáp án.

"Hai đại thánh địa của nhân tộc có phải có một ít người trực tiếp dùng Thiên Nguyên khí để đúc thân..."

Hắn vừa hỏi đến chuyện này, Văn Trung liền ngắt lời ngay: "Đừng suy nghĩ nhiều, Thiên Nguyên khí lĩnh vực sẽ không tùy tiện cho người ta tiến vào, vừa phí phạm Thiên Nguyên khí mà còn dễ dàng làm ô nhiễm Thiên Nguyên khí, dưới tình huống bình thường, một gia tộc vô địch trong vòng 50 năm có thể sẽ được phân đến một danh ngạch. Trung bình ra thì một năm có chừng 1 người tiến vào đúc thân, vậy cũng đại biểu, trong 50 năm, gia tộc này không thể nhận được Thiên Nguyên quả... Đây là cái giá phải trả của gia tộc vô địch."

Vẻ mặt Tô Vũ hơi động, Chu Thiên Đạo đã nói nếu mình muốn đi thì ông có thể đi xin.

50 năm được phân hơn 10 viên Thiên Nguyên quả, đây là việc phải trả cái giá rất lớn.

Mà trong 50 năm, Chu gia sẽ không thể lại để cho người thứ hai nào vào đúc thân.

Cơ hội này cho rất hời hợt nên Tô Vũ mới tự mình cự tuyệt.

Chuyện này lúc trước hắn không rõ lắm!

Hắn còn tưởng rằng hậu duệ của gia tộc vô địch đều có thể tùy tiện đi vào.

Văn Trung thấy hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó bèn cười bảo: "Ngươi có thể đi tìm Phủ chủ thử xem, Chu gia hình như đã nhiều năm không để cho ai vào Thánh địa đúc thân, Chu gia bình thường đều dùng Thần Ma tinh huyết để đúc thân. Dưới tình huống bình thường, số lần đúc thân không nhiều, dùng Thần Ma tinh huyết là đủ rồi."

Trừ phi đúc thân rất nhiều lần mới cần đi Thánh địa, áp dụng phương thức đó để đúc thân.

Dùng để đúc một người còn không bằng lấy thêm chút Thiên Nguyên quả, Thiên Nguyên quả khó có được, Thần Ma tinh huyết có đôi khi giết chút người là được, cả hai cân bằng dựa vào nhu cầu.

Tô Vũ cười cười, lắc đầu không nói gì.

Quên đi!

Không cần!

Vì Thiên Nguyên khí, hao phí cơ hội duy nhất trong 50 năm của Chu gia làm gì, ân tình ấy quá lớn.

Huống chi, hắn đã có biện pháp để rút ra.

Lúc này, Tô Vũ cũng hiểu rõ rất nhiều thứ, tiếp đó, hắn nên rút ra Thiên Nguyên khí, rút ra hàng loạt!

Tô Vũ nhìn về phía Thiên Nguyên quả, bỗng nhiên nói: "Các vị sư huynh, ta cảm thấy lớp vỏ bao bên ngoài Thiên Nguyên quả này có điểm đặc thù, các vị sư huynh có khả năng phỏng chế ra được không?"

Lời này vừa nói ra, Văn Trung bật cười đáp: "Nhãn lực không tệ! Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ lo nhìn chằm chằm Thiên Nguyên khí bên trong, vỏ quả bên ngoài kỳ thật cũng là đồ tốt! Có thể bảo tồn Thiên Nguyên khí, nếu có thể chế tạo hàng loạt vỏ quả thì sẽ là cách phong tồn bảo vật tốt nhất! Thứ này là tự nhiên, phỏng chế rất khó, bất quá nếu có thể nghiên cứu ra chút gì đó thì vẫn có hi vọng..."

Y vừa dứt lời, Tô Vũ đã đâm thủng vỏ quả, khi Thiên Nguyên khí tràn lan ra thì hắn vung tay lên, trái cây rơi xuống trước mặt Ngô Lam, Thiên Nguyên khí trong nháy mắt tràn vào trong miệng nàng.

Tô Vũ tùy ý nói: "Mở mấy cái khiếu, chớ lãng phí!"

Dứt lời, hắn lấy đi vỏ quả, cũng không để ý Ngô Lam đang trợn to mắt, càng không để ý ánh mắt mập mờ của các vị sư huynh, hắn nghiêm túc bảo: "Làm phiền các vị sư huynh nghiên cứu vỏ quả một phen giúp ta, nhìn xem có thể phỏng chế ra được không! Dùng vật này để phong tồn một vài thứ bảo vật, nguyên khí sẽ không hao mất, thậm chí có khả năng phong tồn ý chí lực, hết sức hữu dụng."

Mấy người gật đầu, Văn Trung suy nghĩ một chút bèn nói: "Được, chúng ta thử tìm hiểu xem sao, vừa vặn gần đây cũng không nhiệm vụ gì đặc biệt trọng yếu."

Tô Vũ lại dặn dò: "Cần phải dùng bao nhiêu tiền thì sư huynh cứ nói, vấn đề có thể dùng tiền giải quyết thì đều không phải là vấn đề!"

Có tiền!

Ta lập tức sẽ có một khoản doanh thu lớn!

Thiên Nguyên khí để chính mình dùng, dù sao cũng không có vấn đề gì, chỉ khi nào để cho người ngoài sử dụng thì mới tìm thêm chút cái cớ, ngụy trang thành Thiên Nguyên quả là tốt nhất.

Thiên Nguyên quả ít nhưng đâu phải là không có.

Một lần xuất ra lượng không nhiều... cùng lắm chỉ khiến người ta hoài nghi, Tô Vũ có trong tay di tích, biết đâu có một chỗ là thánh địa Thiên Nguyên khí, mà nơi này còn có cây Thiên Nguyên quả.

Tô Vũ đang nghĩ phải chăng các di tích cũng có?

Còn nữa, những vị vô địch khai phủ đều là từ trong di tích sinh ra, di tích ấy vẫn còn chứ?

Hay là sau khi Chứng Đạo thì di tích bị hủy rồi?

Việc này không tiện hỏi!

Hỏi thì những vô địch đó không chừng cho là ngươi có ý đồ với việc Chứng Đạo của họ.

Mấy ông lão này cũng không nói gì, rất nhanh bọn họ bắt đầu bận rộn lao vào công việc, mang đi vỏ trái cây, về chuyện Tô Vũ lãng phí đem thứ này cho Ngô Lam ăn... thôi được rồi, ngươi vui vẻ là được.

Ngô Lam là Thiên Quân, Thiên Nguyên quả cùng lắm chỉ giúp cho nàng mở thêm mấy khiếu, quá lãng phí, còn không bằng dùng Địa Nguyên quả, Tô Vũ đúng là có tiền nên hết sức tùy hứng a!

...

Tô Vũ mặc kệ những chuyện đó.

Ngô Lam ngồi xếp bằng tại chỗ bế quan khai khiếu, Tô Vũ cũng mặc kệ nàng, vừa đi, vừa lấy ra truyền âm phù đặc chế.

"Ta muốn đàm luận với Hạ gia, lần này ngươi có tới không?"

Trung chuyển một hồi, ở Đại Hạ phủ, Hạ Hổ Vưu híp mắt cười trả lời: "Tô lão sư nhớ ta rồi hả?"

"Bớt vô nghĩa!" Tô Vũ cấp tốc trả lời lại, "Tới đi, có việc cần ngươi xử lý, dĩ nhiên, chỗ tốt không thể thiếu!"

"Nói nghe thử."

"Làm một mối buôn bán, thế nhưng không hy vọng bị người ta biết được."

"Việc nhỏ thôi, mua bán gì mà Đại Minh phủ không thể làm, phải tới tìm ta vậy?"

Tô Vũ nghĩ tới đây thì không khỏi dở khóc dở cười, không phải Đại Minh phủ không thể làm, mà là Đại Minh phủ không có nhiều tinh huyết lưu thông bằng Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ sát lục quá nhiều, số lượng tinh huyết dự trữ cũng rất lớn.

Mà tại Đại Minh phủ, lượng dự trữ không đủ, vả lại hắn cũng không thể chuyện gì cũng đều đi tìm Chu Thiên Đạo được.

Trực tiếp hối đoái thì sẽ quá thua lỗ!

"Tinh huyết Phá Sơn ngưu..."

Hắn không nói rõ nội dung trong đó!

Hạ Hổ Vưu bên kia thì ôm trán, không nghĩ tới Tô Vũ đến Đại Minh phủ rồi vẫn còn quyến luyến tinh huyết Phá Sơn ngưu đến thế!

Đây là không bức chết Phá Sơn ngưu nhất tộc thì quyết không bỏ qua à?

Người ta rốt cuộc là đã đắc tội ngươi khi nào vậy?

"Muốn bao nhiêu?"

"Không cần cấp thấp, từ Đằng Không trở lên, Lăng Vân trung kỳ cũng được, không hạn chế số lượng! Chỉ cần giá cả tiện nghi!"

Không hạn chế số lượng!

Giờ khắc này, Hạ Hổ Vưu trong nháy mắt đứng bật lên, má nó.

Không hạn chế số lượng là ý gì?

"Không hạn chế số lượng là bao nhiêu?"

"Có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!"

Tô Vũ cẩn thận trả lời: "Đừng nói nhảm, cho ta cái giá đi, ngươi có con đường rộng mở, còn có... đường của ngươi hẳn là thông qua Hạ gia, thế nhưng ta không hy vọng Hạ Hầu gia biết được lượng tinh huyết này là chuyển tới tay ta..."

"Xéo đi, số lượng lớn như vậy làm sao có thể không biết!"

Hạ Hổ Vưu bó tay rồi, ngươi không phải đùa ta đấy chứ?

"Ngươi là con trai phủ chủ mà chút mối riêng của bản thân cũng không có à?"

"Có, thế nhưng ngươi muốn quá nhiều, nào có đơn giản như vậy!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi