VÂN TƯỞNG Y THƯỜNG



Chợ Âm Dương, nghe cái tên cũng đã phần nào đoán được đây là nơi như thế nào.

Mấy chữ này lọt vào tai Phó Sinh Luân, mặt nhăn lại thành một đoàn.

Mà Trịnh Minh Chiến lại ngơ ngác chẳng biết đó là đâu, Chiêu Hòa cũng đồng dạng như vậy, nhưng để cứu phụ thân, nơi nào nàng cũng có thể tình nguyện đi đến.

"Chúng ta thật sự phải đi đến đó sao?" Phó Sinh Luân biểu tình khó coi.

Chợ Âm Dương chính là phiên chợ diễn ra vào buổi tối ở nhân gian.

Ở đó bán đầy đủ thứ đồ thất lạc của tam giới, giao dịch chủ yếu bằng vàng.

Có đủ thứ dạng sinh linh đến để mua bán, người hay quỷ thần đều có mặt.

Nhưng đa phần quỷ sẽ lui đến nhiều hơn.

Ở nhân gian tương truyền đây là nơi mà người sống và người chết có thể gặp nhau.

Vì vậy, phiên chợ này diễn ra vào ngày rằm, tức là ngày âm thịnh dương suy, cũng thường mở ở những khu cấm địa.

Có thể là nghĩa địa hoặc là những khu đất nhiều người đã ngã xuống, một nơi đã từng là chiến trận chẳng hạn.

Nhưng thân là đạo sĩ, phải đi đến những nơi như vậy làm gì? Thông thường đạo sĩ sẽ có linh khí tựa thiên tiên nhưng lại không đủ khả năng che giấu như thần tiên thật sự.

Yêu ma quỷ quái nơi đó mà trông thấy thì chỉ có nước sống dở chết dở.

Huống hồ nơi đó buôn bán rất nhiều tà vật, Phó Sinh Luân không muốn những thứ dơ bẩn ấy ám vào trong người.

"Này này, quả thật muội không nghĩ ra được gì khác đâu." Khương Vi ánh mắt thích thú.

"Chợ Âm Dương là nơi như thế nào vậy?" Chiêu Hòa nghi hoặc nhìn hai người kia, mà Trịnh Minh Chiến trước nay chỉ lo tu luyện, tất nhiên phiên chợ này là cái gì ông cũng không hề biết.

"Là nơi giao dịch của tam giới, thứ đồ gì cũng bán.

Cứ đêm rằm mỗi tháng sẽ mở, chúng ta đi đến đó tìm một sạp y quán xem có thuốc chữa thư hay không.

Chiêu cô nương, phiền ngươi lấy một nhúm tóc cùng mảnh vải vụn trên người của Chiêu đại phu đến đây." Khương Vi ngồi xuống bên cạnh Phó Sinh Luân, Chiêu Hòa nghe vậy lập tức sai nha hoàn đi lấy, ánh mắt vẫn ngập tràn khó hiểu.

"Khương Vi, Chiêu cô nương dù sao cũng là con người, mà chúng ta thân phận đặc thù, dễ bị yêu quái để ý." Phó Sinh Luân nhắc nhở.

Tuy rằng nghe bảo Chợ Âm Dương vẫn có luật lệ nghiêm ngặt, nhưng đến khi chợ vãn thì chuyện gì xảy ra đều một lời khó có thể nói hết.

"Đừng lo.

Nghe này, việc chúng ta cần làm là chuẩn bị mặt nạ bằng gỗ.

Nhưng nhất định phải là gỗ đóng hòm.

Ở trên mặt nạ dùng máu gà để vẽ họa tiết.

Như vậy, khí tức đều được che giấu.

Huống hồ ở nơi đó, dù là sinh linh nào cũng sẽ buộc phải đeo mặt nạ." Khương Vi thản nhiên trả lời.

"Gần đây có một trại hòm, khu vực lân cận có một gia đình đồ tể, ngày mai hẳn là sẽ chuẩn bị kịp." Trịnh Minh Chiến nghe vậy liền vuốt râu nói.

"Không.

Phải là hòm đã được sử dụng." Khương Vi phản bác.

"Gần đây có cái nghĩa địa nào không?"
"Khoan đã, thật sự phải lấy hòm của người chết?!" Phó Sinh Luân cùng Chiêu Hòa trợn trắng mắt.

"Từ từ, sao muội lại rành rọt về nơi đó đến vậy?" Phó Sinh Luân chợt nhớ ra cái gì, bồi thêm một câu, ánh mắt nheo lại dò hỏi.

"Còn phải nói, đồ quý mà hằng năm muội tặng cho các huynh đều từ đó mà ra đấy." Khương Vi cười đắc ý, trong túi đồ còn lục ra một cái mặt nạ: "Đây, ngày mai chỉ cần chuẩn bị hai cái cho huynh cùng Chiêu cô nương, muội đã có sẵn.

Trịnh đạo sĩ, ngài đêm mai nên ở lại đây canh chừng Chiêu đại phu."
Trịnh Minh Chiến gật đầu: "Các ngươi đi đi, ta cùng đồ đệ sẽ ở đây canh chừng.

Nhưng để Chiêu Hòa đi liệu có ổn hay không?"
"Thật ra nàng có thể không đi, nhưng tình trạng Chiêu đại phu cùng tình huống trước khi ông ấy bị thư như nào thì nàng là người rõ ràng nhất.

Chúng ta cần phải nói rõ với người bốc thuốc mới được." Khương Vi nói.

Phó Sinh Luân nhìn Khương Vi, thật sự bất lực.

Ngày thường Tiên Sơn cấm đạo sĩ xuống núi, vậy mà cái người này còn dám lén đi xuống, lại đi vào những địa phương kì quặc như thế.

Nhưng ngẫm lại, cái tính thích rong chơi ấy của sư muội cuối cùng cũng có tác dụng.

Chiêu Hòa cũng tán thành với Khương Vi.


Trong lúc ba người kia đang tiếp tục bàn chuyện, nàng bỗng dưng chợt nhớ đến điều gì, ngay lập tức nói: "Khoan đã, trong lúc trời còn tối, phải mau chóng tìm gỗ hòm đi thôi.

Ngày mai đông người, hành sự không tiện."
Cả ba người lúc này mới để ý, rốt cuộc Phó Sinh Luân đứng dậy trước: "Ta biết có một khu nghĩa địa gần đây.

Khương Vi, dẫn Chiêu cô nương ngự kiếm đi theo ta."
Khương Vi nghe vậy, liền ngay lập tức ngự kiếm, một tay giữ chặt Chiêu Hòa, sau đó cùng Phó Sinh Luân bay thẳng lên trời.

Chiêu Hòa tí nữa thì té ngã, nhưng may mắn vẫn có thể vịn vai Khương Vi mà đứng thẳng dậy được.

Nghĩ đến trước đây nàng cũng đã từng bay cao như vậy ở Sát Nhân thành, nhưng nằm trong vòng tay của Thanh An tất nhiên là vẫn dễ chịu hơn việc đứng trên một thanh kiếm như thế này.

Lại nhớ Thanh An nữa rồi.

Nơi nghĩa địa lạnh lẽo lại âm u.

Lúc này vẫn là canh ba, tu hú đậu trên những tán cây kêu lên từng tiếng từng tiếng gọi thê lương.

Ba người ngự kiếm đáp thẳng xuống chốn này.

Thậm chí còn nghe được tiếng vọng lại của bước chân mình.

Gió lạnh thổi qua ống tay áo, khiến hai bên vai của Chiêu Hòa có chút run rẩy.

Phó Sinh Luân nhìn xem xung quanh, nói: "Nhiều như vậy, biết chọn cái nào?"
"Tìm cái nào mới chôn.

Những cái cũ e rằng sẽ mục." Khương Vi quan sát từng chỗ, tìm những nơi bia đá sạch sẽ một chút.

"Khoan đã, nên dùng gỗ nào mới tốt? Khương Vi, của muội là loại nào?" Phó Sinh Luân tò mò hỏi.

Chiêu Hòa nghe hai người kia đối đáp, chợt trong lòng dâng lên cỗ tư vị kì lạ.

Chúng ta là đang lựa quan tài hay là lựa trâm lựa ngọc vậy?
"Là gỗ Ngọc Am, ha ha." Khương Vi nâng lên ánh mắt.

Khoan, gỗ Ngọc Am chỉ có đế vương mới có khả năng dùng đến.

"...Muội đã khai quan vị nào?"
"À, của trưởng công chúa gì đấy...!đúng rồi, hình như là Huy Chân công chúa." Khương Vi cố nhớ đến cái danh tự của người kia.

"Hồ đồ, Huy Chân công chúa chính là trưởng công chúa thời Tiết Hoàng, ngài đã phi thăng làm Hỏa Thần, đứng trên hàng thượng tiên.

Muội đã đắc tội với thánh thần rồi." Phó Sinh Luân nghe vậy, lập tức kinh hãi mà nói.

"Hừ, muội mới không thèm quan tâm.

Nàng ta chết lâu như vậy, lại còn là thần tiên.

Trong quan tài cũng chỉ còn xương cốt.

Sao quan tâm đến một tấm gỗ đây." Khương Vi bất cần trả lời.

Phó Sinh Luân xoa xoa mi tâm, hắn thật sự bất lực với sư muội của hắn.

Bước vào huyệt của hoàng gia để khai quan, quả thật là chuyện mà chỉ có Khương Vi mới dám làm.

Mà nói đúng hơn, chỉ có nàng ta mới đủ khả năng làm.

"Mọi người, bia mộ này thế nào?" Chiêu Hòa nhìn một bia đá trắng tinh, nước sơn còn chưa khô, mà bên dưới lớp đất cũng mềm xốp, hẳn là chỉ vừa mới chôn gần đây.

Có điều...!
Trên bia mộ, một người đàn ông đang ngồi ở đó, thân mình có hơi trong suốt.

Chiêu Hòa kinh nghiệm nhìn liền đã biết không phải người sống.

Mà Phó Sinh Luân cùng Khương Vi nơi này cũng nhìn thấy ông ta.

"Được, cái này tốt, mau khai quan thôi." Khương Vi lập tức nâng lên cái roi, muốn ngay lập tức đánh thẳng vào chỗ đất kia.

Bỗng dưng người đàn ông ở bia mộ thấy vậy, lập tức ôm mộ khóc lớn.

"Hu hu!!! Đừng mà, khoan khoan a.

Vị cô nương này có gì thì từ từ nói.

Ta chết không có cái gì vàng bạc châu báu bên mình đã đủ thảm rồi, còn mỗi cái hòm cô cũng định lấy hay sao?!" Nghe giọng thì nào phải là người đàn ông, là một thanh niên trẻ thì đúng hơn.

Chiêu Hòa trông người kia khóc lóc thảm thương như vậy, cũng lấy làm tội nghiệp: "Hay là chúng ta lựa chỗ khác đi, Khương cô nương?"
"Không còn tấm nào mới nữa đâu, đừng chần chừ, cứ khai quan đi." Khương Vi một roi quất tới, đất đai bắt đầu nức ra, chỉ hai ba roi liền có thể nhìn thấy được cỗ quan tài lạnh lẽo nằm dưới lớp đất.


"Quả là quan tài tốt, mau mau giúp muội khiên lên."
Tên thanh niên phát hiện bọn họ bỏ ngoài tai lời nói của mình, khóc không ra nước mắt: "Các ngươi gương mặt sáng sủa, mặc cẩm y mà tâm địa lại rắn rết a! Bộ thiếu thốn hay sao mà cái quan tài rẻ tiền của ta cũng lấy, hu hu..."
"Chiêu cô nương vậy mà có thể nhìn thấy linh hồn?" Phó Sinh Luân đứng một bên nhìn, kinh ngạc hỏi Chiêu Hoà.

"Ừm, xảy ra vài biến cố, liền thấy được cho đến giờ." Chiêu Hòa thấy người kia la hét, liền có chút chột dạ...!
Phó Sinh Luân nghe vậy cũng không hỏi nữa, xách ống tay áo lên giúp Khương Vi bật nắp quan tài.

Làm hai cái mặt nạ, cùng lắm thì chỉ cần nửa cái nắp mà thôi.

Nghĩ liền làm, Phó Sinh Luân một kiếm chép tới, nắp quan chia ra làm đôi.

Chuyện xấu thì cũng đã làm, liền phải làm cho tới thôi.

"Ê ê! Các ngươi là lấy thật? Lấy thật luôn á hả?!" Thanh niên kia từ khóc đến kinh ngạc, trợn to mắt.

Từ lúc còn sống đến nay hắn còn chưa thấy ai mặt dày được như ba cái người trước mắt.
Phó Sinh Luân đem một nửa nắp quan lên, phủi đi lớp bụi đất cho sạch sẽ.

Khương Vi nhanh tay lấp đất lại, cảnh vật xung quanh trở về như cũ.

Nhưng ở trong lòng đất, bỗng nhiên có một cỗ quan tài bị khuyết nửa cái nắp...!
"Các ngươi! Các ngươi!" Chủ nhân của quan tài tức đến độ giậm chân.

"Vị công tử này, ngươi cho chúng ta lấy thứ này, ngày sau nhất định đem loại gỗ tốt nhất trở về làm một cái mới cho ngươi.

Lại còn tổ chức tiệc giỗ linh đình.

Mong sẽ lượng thứ chuyện đêm nay." Chiêu Hòa áy náy hướng đến người bên kia mà tạ lỗi.

Dù gì cũng là của người ta, tự nhiên lấy đi mất một mảnh, quả thật kì khôi.

"Đi đi đi đi, nhớ rõ lời hôm nay!" Hắn ngồi phịch xuống đất, dẫu sao có tức cũng không làm gì được.

Phó Sinh Luân nghĩ nghĩ một hồi, rốt cuộc từ trong tay rút ra một vật đưa cho hắn.

Hắn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ nghe người kia nói: "Đây là sợi chỉ, thắt vào tay đi.

Ngươi sẽ được đến bất cứ nơi nào mà ngươi muốn, không cần phải chôn chân ở chỗ này nữa."
Những linh hồn đã khuất chỉ được loanh quanh khu vực mình đã chết hoặc được chôn, ngày qua tháng lại đợi đầu thai buồn chán vô cùng.

Sợi chỉ này xem như là lời cảm tạ.

Hắn buộc sợi chỉ vào tay, liền cảm giác những sợi xích vô hình trên người bắt đầu tan biến, hắn cảm ơn rốt rít rồi bay đi rong chơi, không trở lại nữa.

Khương Vi cùng Chiêu Hòa thấy một màn này liền mỉm cười, quả nhiên hồn ma vẫn là dễ dụ.

Bọn họ lập tức đem chiến lợi phẩm ngự kiếm về phủ.

Trịnh Minh Chiến lúc này đã đợi sẵn, ngay lập tức bọn họ chuẩn bị đồ nghề để khắc mặt nạ.

Ở đây không ai biết điêu khắc ngoại trừ Khương Vi, đành để nàng ấy thao thức cả một đêm.

Trịnh Minh Chiến vì cả ngày mệt mỏi nên Chiêu Hòa đã sai hạ nhân sắp xếp một căn phòng cho lão nghỉ ngơi.

Còn lại Phó Sinh Luân, Khương Vi cùng nàng dưới gốc mai trò chuyện.

Xung quanh yêu ma quỷ quái tiến đến căn phủ càng nhiều, hẳn là đã nghe lệnh của tên thầy kia đến đây.

Phó Sinh Luân thuận tay đặt ra một cái kết giới, chúng nó chen chúc ở bên ngoài không thể vào, phát lên những tiếng gầm rú thê lương.

Mà những người bên trong hoàn toàn không nghe thấy gì, an an ổn ổn mà trò chuyện.

Khương Vi bàn tay vẫn không ngừng khắc lên tấm gỗ quan.

"Sư huynh, khuôn đã xong rồi, huynh muốn hình gì?" Khương Vi khắc xong hai cái khuôn, trước hết hỏi sư huynh của mình.

"Tạm đi, con mèo cũng được.

Của muội là gì vậy?" Phó Sinh Luân không biết nên khắc gì, liền nói đại như vậy.

"Là phượng.

Chiêu cô nương muốn con gì?" Khương Vi đánh dấu gì đó vào mặt nạ của Phó Sinh Luân một cái, cũng quay sang hỏi Chiêu Hòa.

"Rắn." Chiêu Hòa không nghĩ nhiều, lập tức nói.

"Cái gì vậy, sao là loài vật này, xấu muốn chết." Khương Vi bĩu môi chê bai, nhưng cũng chú tâm làm cho cả hai người.


Chiêu Hòa nghe vậy cũng chỉ cười hì hì không nói gì.

Chỉ trách Khương Vi chưa gặp một con rắn nào xinh đẹp mà thôi.

"Chiêu cô nương, Thanh cô nương đã có trở về lần nào chưa?" Phó Sinh Luân đột nhiên nhớ tới Thanh An liền hỏi.

"Phó đạo sĩ cứ gọi Chiêu Hòa đi.

Dù gì cũng đã biết nhau lâu, không nên câu nệ quá làm gì." Chiêu Hòa nghĩ đến Thanh An, nỗi buồn bỗng chốc lại dâng lên trong lòng.

Nàng đã không muốn ai nhắc đến người kia, nhưng nếu không có ai nhắc, trong tâm nàng vẫn cứ luôn nhớ về, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.

"Thanh An à, chắc là sẽ không ở đây nữa, trở về nơi của nàng ấy rồi."
Phó Sinh Luân cũng rất thức thời mà nói: "Thanh cô nương quả thật không nên thuộc về nơi này.

Chiêu Hòa, đừng quá buồn, có duyên ắt gặp lại."
Khương Vi tay thì bận rộn, miệng vẫn góp thêm một câu: "Vậy thì Chiêu Hòa cũng cứ gọi ta Khương Vi.

Sau này hẳn sẽ quen thuộc."
Phó Sinh Luân nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, mỉm cười.

Chiêu Hòa ngơ ngác nhìn hai người nọ, cũng bật cười mà gọi tên họ.

Thế là bỗng dưng cả ba vốn xa lạ lại trở thành bằng hữu.

Chiêu Hòa quả thật trước nay chưa từng nghĩ đến kết giao với đạo sĩ bao giờ.

Nhưng Phó Sinh Luân cùng Khương Vi đều rất tốt, ít ra không khiến nàng cảm thấy ác cảm.

Tuy rằng Phó Sinh Luân cùng Thanh An khác biệt, nhưng nàng chưa thấy hắn bài xích Thanh An chỗ nào.

Còn Khương Vi ngay từ ban đầu nàng đã có hảo cảm.

Tuy mồm miệng ác độc nhưng lại rất thành tâm giúp đỡ người khác.

Nếu như Thanh An cũng ở đây thì thật là tốt quá.

Chiêu Hòa ngẫm nghĩ lại, quả thật trong nỗi nhớ nhung của nàng vẫn đi kèm theo một chút tư vị hờn giận.

Ở bên nhau không tính là lâu, nhưng đối với Chiêu Hòa đây cũng là một đoạn thời gian vui vẻ, lại còn thường xuyên cùng vào sinh ra tử.

Vậy mà ngày ấy, Thanh An không ngoái đầu lại nhìn nàng dù chỉ là một lần, đến một câu tạm biệt cũng không hề có.

Nàng giận lắm, cũng thật sự đau lòng.

Cả ba nguyên một đêm không ngủ, cùng thức cười cười nói nói.

Ánh dương dần dần ló dạng trên ngọn núi, Khương Vi một đêm bận rộn đến muốn gãy cả tay.

Chiêu Hòa cùng Phó Sinh Luân cũng đồng dạng buồn ngủ vô cùng.

Trịnh Minh Chiến từ trong gian phòng bước ra nhìn ba người đang ngồi dưới gốc cây, ngạc nhiên hỏi: "Các ngươi còn chưa ngủ?"
"Khương Vi phải nhanh chóng khắc mặt nạ cho xong mới được.

Nàng ở đây một mình sẽ buồn chán, ta cùng Sinh Luân ở lại bồi chuyện cùng." Chiêu Hòa thấy dáng vẻ mệt mỏi của Khương Vi, sai hạ nhân mau chóng chia hai gian phòng cho Phó Sinh Luân cùng nàng ta.

"Hai người mau chóng nghỉ ngơi.

Hạ nhân đang đi xin máu gà, để bọn họ theo đường nét tô vẽ rồi đem phơi là được.

Đêm nay còn phải thức."
"Trịnh đạo sĩ muốn ăn gì cứ sai hạ nhân làm món ấy.

Người cứ tự nhiên, ta cũng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi." Chiêu Hòa xoa hai đôi mắt thâm quầng của mình, quả thật là muốn kiệt quệ rồi.

Buổi chiều, hoàng hôn dần buông xuông
Phó Sinh Luân đặt thêm một tầng kết giới, âm binh ở ngoài gào rú không ngừng, muốn chực chờ bước vào giày vò Chiêu Thục.

Chiêu Thục nhờ những kết giới này mà đêm qua đến giờ đã có thể an an ổn ổn mà ngủ, khi chiều ông tỉnh dậy, không còn điên loạn như những ngày trước nữa.

Cánh môi khô khốc đã biết mấp máy khó khăn đòi uống nước.

Chiêu Hòa vội vàng đem nước cho phụ thân, nhưng đến khi uống xong, hỏi về chuyện gì cũng không thấy người nói dù chỉ nửa lời.

Chỉ dùng ánh mắt đỏ ngầu yếu ớt nhìn nàng, tựa hồ có rất nhiều chuyện cần phải kể.

Khương Vi bước vào kiểm tra một chút, phát hiện luân xa ở cổ họng ông có vấn đề, không thể cất tiếng nói hoàn chỉnh được.

Phó Sinh Luân nhìn dáng vẻ này của Chiêu Thục, thầm thở dài trong lòng.

So với một người minh mẫn mạnh khỏe mà hắn đã từng biết hoàn toàn khác xa.

Trong lòng khởi lên chút lòng thương.

Chiêu Hòa khi trước dùng bồ câu đưa thư gửi đến cung đình, hẳn là đến hôm nay hoàng thượng đã nhận được tin tức của Chiêu Thục bên này, sẽ không còn nghi hoặc tại sao ông đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Đến bây giờ thì mặt nạ cũng đều đã khô, có thể sử dụng được.

Phó Sinh Luân cùng Chiêu Hòa cầm mặt nạ của mình lên, đồng dạng mặt nhăn mày nhó nhưng cũng không nói gì được.

Dù sao cũng là máu gà tô lên, có khô cũng sẽ còn vương lại mùi khó chịu.

Phó Sinh Luân nhìn sang Khương Vi thoải mái đeo cái mặt nạ của nàng ta lên, một bụng thắc mắc.


"Mấy người dùng quan tài rẻ tiền, tự mà chịu thôi.

Ta khai quan của hoàng thân quốc thích, tất nhiên mùi gỗ rất thơm." Khương Vi buồn cười nhìn nét mặt của hai người kia, cũng nhận ra ánh mắt tò mò của hướng về phía mình, liền ngay lập tức giải thích.

"Được rồi, bàn chính sự nào." Phó Sinh Luân ngồi vào bàn, thoải mái dùng khăn lau qua thanh kiếm của mình.

"Trịnh đạo sĩ đã nghỉ ngơi, tối nay hẳn sẽ mệt mỏi lắm đây."
"Ơ, không có rượu sao?" Khương Vi nhìn những tách trà trên bàn, có chút mất hứng nói.

Chiêu Hòa cũng vui vẻ gọi hạ nhân đem rượu vào cho nàng.

"Khương Vi, uống ít thôi, lát nữa còn phải vào chợ." Phó Sinh Luân thấy vậy liền nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Mà này, chợ mở ở đâu?" Chiêu Hòa từ hôm nay đến hôm qua chưa được biết về chuyện này.

"Làm sao mà ta biết." Khương Vi nhấp chén rượu, nhún vai mà đáp.

"???" Chiêu Hòa cùng Phó Sinh Luân đồng dạng mở to mắt.

Nếu như không phải từ nhỏ đã được tu tâm dưỡng tính, sợ là cả hai đã không tiếc lời mắng mỏ cái người trước mắt.

"Đừng xoắn.

Phiên chợ này mỗi tháng đều không cố định.

Muốn biết chỗ nào thì phải đợi tối đã, lắng nghe lũ yêu ma xung quanh bàn tán đều sẽ biết.

Còn không thì cứ nghe thông báo là được, mỗi khi chợ mở, lũ quỷ buôn bán trong chợ thế nào cũng sẽ đi tứ phương mời gọi khách tới." Khương Vi nghĩ gì đó, lại nói tiếp: "Vì phiên này con người cũng có thể đi được, nên đôi khi quỷ sẽ hóa thành người để dẫn đi nữa.

Cứ theo lời chúng mà đi theo sẽ tới."
"Những tháng trước tổ chức ở đâu?" Phó Sinh Luân hỏi.

"Không biết.

Nhưng những tháng muội đi thì có khi tổ chức trong chiến trận cũ, nghĩa địa, hố chôn xác tập thể, có khi là ở trên bãi biển.

Nói chung là tất cả những nơi nặng âm khí đều có khả năng trở thành địa điểm mở chợ." Khương Vi thành thật trả lời.

"Khương Vi, có địa danh kì lạ nào mà ngươi chưa đi không?" Chiêu Hòa cảm thấy thú vị liền hỏi.

"Xời, ngoại trừ tiên kinh, chỗ nào ta cũng từng đi qua rồi ấy nhé." Khương Vi tự hào mà trả lời, đây cũng là lí do mà ít người biết đến nàng hơn Phó Sinh Luân.

Thậm chí ngay cả sư phụ ở Tiên Sơn đôi khi muốn tìm nàng cũng rất khó, như mò kim đáy bể vậy.

Quanh năm suốt tháng đều là không thấy mặt, sư phụ có mắng thế nào thì nàng vẫn chứng nào tật nấy.

Phó Sinh Luân vốn là cùng sư muội này tu luyện từ nhỏ đến lớn, vậy nên cũng ba phần bất lực bảy phần nuông chiều.

"Yêu giới thì sao?" Chiêu Hòa nghe đến đây liền có hứng thú.

Nếu như hỏi qua Thanh An, có vẻ như là Khương Vi sẽ biết.

"Tất nhiên.

Cánh cổng đến yêu giới bị rách, cơ hội ngàn năm có một, dễ gì không lẻn vào xem một lần." Khương Vi hứng thú kể lại, ánh mắt mê ly: "Nói gì thì nói, yêu giới so với nhân gian còn đẹp hơn gấp trăm lần, kì hoa dị thảo thứ gì cũng có.

So với tưởng tượng hoàn toàn khác xa, ta ở đó ba ngày liền không muốn về nữa.

Phó Sinh Luân nghe vậy, ngay lập tức nhíu mày, không dạy bảo liền không được: "Khoan đã, yêu giới muội cũng dám đi? Lỡ như có chuyện gì, hoặc là cánh cổng bất chợt được vá lại, muội bị kẹt vĩnh viễn thì bọn ta biết thế nào mà tìm?"
"Thôi đi, bây giờ muội vẫn còn sống sờ sờ." Khương Vi lè lưỡi tinh nghịch đáp.

"Khương Vi, ngươi có nghe đến tứ đại yêu vương không?" Chiêu Hòa nhớ đến lời của phụ thân, bỗng nhiên nói.

"Cái này không đi ta cũng biết.

Tứ đại yêu vương gồm các tộc Lang - Điểu - Xà - Hồ.

Lang đứng đầu là Lang San, Điểu là Điểu Phi Yên, Xà là Bạch Vô Ngôn, Hồ là Hồ Viết Uy." Khương Vi thấy người kia hỏi vấn đề này, tuy rằng trong lòng thấy kì lạ nhưng vẫn đáp lại.

Vừa nghe đến cái tên Bạch Vô Ngôn, Chiêu Hòa lập tức chú ý, liền hỏi tiếp: "Bạch Vô Ngôn ấy là người như thế nào vậy?"
"Cái này thì ta không biết rõ.

Bạch Vô Ngôn chân thân chính là bạch xà, đã bị chém đầu chết rồi, cái đầu vẫn còn treo lơ lửng ở một địa phương tên gì mà...!Hỗn Độn tháp.

Nghe đâu bạch xà ở nhân gian biến mất cũng là từ yêu giới gây ra, cả Bạch gia đều bị diệt tộc." Khương Vi cảm thấy thú vị kể lại: "Chuyện này a, là ta kết giao được với một tên cóc ở đó, nó biết gì đều kể lại hết.

Bạch Vô Ngôn này khi còn sống hẳn là đắc tội rất nhiều đi."
"Rốt cuộc hận thù đến thế nào mà đem cả tộc người ta đi diệt?" Phó Sinh Luân nhíu mày, quả thật không hiểu nổi tâm địa rắn rết như thế này.

"Bạch Vô Ngôn có con cháu gì hay không?" Chiêu Hòa nối liền với những sự việc mà Bạch Chẩn cùng Thanh An nói trước đó, lập tức có thêm một chút manh mối.

"Có hai đứa, cũng chết cả rồi.

Ngươi ngươi a, sao lại hỏi nhiều như vậy.

Trời tối rồi, mau chuẩn bị thôi.

Đem nhiều vàng vào." Khương Vi ngước nhìn ra sắc trời, vuốt ve cái roi bên hông mình.

Mà Chiêu Hòa nghe vậy cũng không hỏi đến nữa.

Bên ngoài, trời đã tối dần, khắp thành Tây dân chúng dần dần thắp đèn.

Phó Sinh Luân đặt thêm nhiều lớp kết giới xung quanh nữa, sợ là tối nay Trịnh Minh Chiến cùng đệ tử không chống đỡ nổi khi phải đối diện với nhiều con quỷ như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi