VẠN VẬT LƯU VẾT


VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 2: Búp bê
Edit: Cá trê
__________
"Anh ơi, em sợ."
"Không sợ, anh ở dưới đỡ em!" Cậu bé đang nói chuyện trên người mặc một chiếc sơ mi ngắn tay màu xanh xám, bên trên dính vài vết bụi, khoảng chừng bốn năm tuổi, nhìn khá tinh nghịch.

Trên vai bé là một cậu nhóc khác mặc sơ mi màu xanh lá mạ đang muốn vượt qua bức tường thấp.
Trên bức tường gạch này có nhiều chỗ rỗng, chịu lực tương đối tốt.

Cậu nhóc áo màu xanh lá hì hục nửa ngày mới trèo lên được, ngồi vắt vẻo ở trên thở hổn hển.
"Đừng xuống trước, thành thật ngồi đó chờ anh."
Cậu nhóc áo xanh xám bên dưới lo lắng dặn dò, lui về sau vài bước lấy đà rồi nhảy thoát lên tường.

Kỹ thuật trèo tường của cậu nhóc rõ ràng thuần thục hơn cậu bé áo xanh lá, hai ba cái đã lên tới nóc tường, sau đó gần như không dừng lại mà linh hoạt nhảy xuống, xoay người mở rộng cánh tay, cậu nhỏ áo màu xanh lá liền quen thuộc nhảy thẳng vào lồ ng ngực anh trai mình.
Nơi nhảy xuống cỏ hoang mọc thành bụi lớn, đây là một góc tường của một trường tiểu học ở nông thôn, lúc này đang là cuối tuần nên trong trường không có một ai.


Cậu nhóc áo xanh xám lớn gan gạt bụi cỏ nghênh ngang đi ra đường chạy trên sân thể dục.
"Anh, anh, anh!" Cậu bé áo màu lam chạy sát theo hô lên: "Anh từ từ đợi em nữa."
"La hét gì đó, ai không biết còn tưởng em là người mẹ già đó." Cậu nhóc áo xanh xám ngoài miệng thì phun tào nhưng bước chân lập tức chậm lại.
Hai đứa bé vui vẻ chạy tới một chỗ trên đường chạy sân thể dục, nơi đó có một cái khung sắt, bên trên là hai chiếc lốp cũ được treo bằng xích sắt.

Anh trai mặc áo màu xanh xám vô cùng hưng phấn bổ nhào vào lốp xe.
"Lên đi A Trực, anh đẩy em!"
Em trai tên A Trực rất hiểu anh trai mình, hiểu chuyện nói: "Anh, anh lên chơi trước đi."
Cậu nhóc áo màu xanh xám không khách sáo, mặt tươi cười trèo lên xích đu bằng lớp xe, trên hai má trắng nõn lộ rõ lúm đồng tiền ngọt ngào: "Được thôi, em không được đổi ý nha!"
Cậu bé rõ ràng rất thích xích đu, ngồi được một lúc, cậu nhóc giạng chân ra đứng trên lốp xe, dùng tư thế dẫm nát mọi thứ trên mặt đất doạ người, hơi khuỵu gối, đung đưa lốp xe càng lúc càng cao một cách điệu nghệ.
"Ha ha ha, A Trực, thấy chưa này!"
Cậu nhỏ A Trực đứng dưới khung sắt đẩy vài cái rồi buông tay đứng sang một bên, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh trai càng lúc càng bay cao: "Thấy, anh thật lợi hại!"
Cậu nhóc áo xanh xám được em trai khen ngợi đắc ý liền ôm lấy dây xích sắt, lốp xe lắc lư vài cái như đồng hồ quả lắc rồi từ từ dừng lại.
"Anh, chúng ta chơi trốn tìm đi." A Trực thấy anh trai nhảy xuống xích đu thì hai mắt sáng rực lên, chạy nhanh qua làm nũng nói.
"Được, em trốn trước, anh đến tới một trăm." Lúc nói những lời này, trên mặt cậu nhóc áo xanh xám có chút bất đắc dĩ, tựa như đang nói "thực không có biện pháp với em mà".
A Trực vô cùng vui vẻ, vội vàng bắt anh mình ngồi xổm xuống che mắt lại, rồi chạy về phía toà nhà cũ bên kia.
"Anh, em chờ anh tới tìm em." Thân ảnh chạy trốn của cậu bé áo xanh lá dần biến mất sau cửa cầu thang của toà nhà dạy học, chỉ còn lại thanh âm mơ hồ truyền qua: "Anh nhất định phải tìm được em đấy!"
**
Anh, em chờ anh tới tìm em.

Anh nhất định phải tìm được em đấy.
Lộ Tranh nâng mắt nhìn lên, ở cuối bờ cát trắng tựa như đang có một cậu bé mặc áo màu xanh lá đang vui cười chạy qua, tiếng cười như tiếng chuông bạc biến mất ở nơi giao nhau của ánh sáng và bóng tối, rồi dần nhẹ bay theo tiếng sóng biển nhấp nhô.
Anh thở dài một hơi, đưa ngón tay nhẹ lau khoé mắt dưới làn khói bao phủ.
"Nhiều năm vậy rồi, không biết em ấy hiện đang ở đâu, sống có tốt không."
Đường Thiệu Nguyên nhìn thấy hết động tác lén lút của Lộ Tranh, cảm giác bản thân như phát hiện ra một khía cạnh mới của anh, "Lộ Tranh" này không còn là một cái bóng phẳng lặng nữa, giữa những giao tiếp hằng ngày anh dần rõ ràng hơn, có máu thịt, càng ngày càng hoạt bát, có tinh thần hơn.
Cũng càng khiến cho người khác đau lòng hơn.
"Em trai anh đã đi lạc sao?" Cậu cẩn thận hỏi, từ từ đưa tay bao phủ mu bàn tay Lộ Tranh.
Tâm tình Lộ Tranh đang hạ xuống, nhất thời không chú ý đến sự khác thường trên tay: "Không xem là......!Ài, tôi cũng không biết nữa."
Anh dừng một chút, lấy tay xoa nhẹ vết sẹo nhợt nhạt khó nhìn ra ở thái dương, quay đầu nhìn về phía bờ cát trắng phía tay phải: "Thật ra tôi......!Ớ?!"
Đường Thiệu Nguyên bị tiếng hô trầm giọng đầy kinh ngạc của anh doạ giật mình, tay không tự giác dùng thêm chút lực, vậy mà càng nắm chặt lấy tay Lộ Tranh, trong lòng bàn tay ấm áp, nháy mắt khiến tim cậu đập như sắp văng ra khỏi lồ ng ngực.
Nên buông ra không? Có nên buông ra hay không?
A, hình như sư huynh không chú ý tới......!Hay là cứ niết thêm chút đã......?
"Thiệu Nguyên, Thiệu Nguyên, mau nhìn bờ cát bên kia kìa." Thanh âm vội vàng của Lộ Tranh cắt ngang suy nghĩ của cậu, xoay đầu theo hướng ngón tay Lộ Tranh chỉ, Đường Thiệu Nguyên cũng nhịn không được ngạc nhiên mở to hai mắt.
Lúc này vẫn còn là mùa hè, gió đêm mát mẻ, không ít gia đình ở Ninh Hải đang đi dạo chơi đùa trên bờ biển, mà trong tầm mắt của hai người Lộ Tranh chỉ có thể nhìn thấy có một đôi nam nữ dáng vẻ vô cùng thân thiết đang dựa vào nhau tản bộ trên bờ cát, người nam nước da trắng nõn, thân hình gầy yếu, trên mặt đầy ý cười, người nữ thần thái đầy ỷ lại, bộ dáng xinh đẹp thanh tú, mặc một cái váy voan trắng thắt eo, hai tay đặt hờ lên chiếc bụng hơi nhô cao của mình.
**
Đường Thiệu Nguyên nhìn đường gấp khúc trên màn hình máy tính, cảm thấy tam quan của bản thân như bị đập nát rồi nhào nặn lại một lần nữa.
"Sư huynh," cậu cầm theo tờ báo cáo đã in hai phần đối chiếu tìm được Lộ Tranh vừa điều tra nhà Tô Minh và nhà Chiêm Gia Hưng trở về, dùng giọng điệu không thể tin được nói: "Anh tuyệt đối không đoán được tôi phát hiện ra gì đâu, tôi vừa làm xét nghiệm nước ối cho đứa trẻ trong bụng Văn Giảo, phát hiện đứa bé kia......"

"Là của Tô Minh."
"Là của Tô Minh sao?"
Hai người liếc nhìn nhau, Đường Thiệu Nguyên hơi ngượng ngùng, khẽ ho khan, vươn tay đẩy mắt kính.
Lộ Tranh nở nụ cười: "Trời ạ, Thiệu Nguyên, hai chúng ta sao lại thông minh vậy nhỉ?"
Cười xong anh lại tiếp tục bổ sung: "Tôi phát hiện trong thùng nước của bồn cầu nhà Văn Giảo có không ít thứ thú vị, để tôi cho cậu nghe."
Đường Thiệu Nguyên gật đầu, khoé miệng nhếch lên, bỗng nhíu mày, cầm bảng báo cáo trong tay đưa tới trước mặt Lộ Tranh: "Trước khi nghe cho anh xem thứ thú vị này."
Lộ Tranh cúi đầu liền thấy, hoá ra là kết quả đối chiếu đường gấp khúc DNA.
"Không tưởng tượng được đúng không." Giọng Đường Thiệu Nguyên tràn ngập cảm xúc tiến vào tai anh: "Tô Minh này, vậy mà lại có quan hệ cha con với Chiêm Giai Hoà."
Đợi đã, Tô Minh không phải là bạn trai của Chiêm Thắng Nam sao? Sao lại thành con của chú hai của Chiêm Thắng Nam rồi?
Lộ Tranh thấy tam quan mình cũng tan nát, cần phải nhặt lên, xoa xoa, rồi nhét lại vào trong đầu một lần nữa.
**
"Em xoa xoa xoa xoa xoa!" Nghe Lộ Tranh và Đường Thiệu Nguyên tổng kết vụ án xong, cả người Nguỵ Hùng Phong đều không ổn, ra sức gảy cánh tay mình, bộ dạng cứ như hận không thể chà xát ra một cân da gà: "Đây là phim ân oán gì vậy trời!"
Tối qua vừa mới kết thúc cuộc xem mắt với một cô gái, cả thể xác và tinh thần Nguỵ Hùng Phong đều mệt mỏi, vốn ôm tâm tình có thể nghỉ cả ngày hôm sau nên tối qua còn cày anime đến hai ba giờ sáng, kết quả vừa mới sáu giờ sáng đã bị cuộc gọi của Lộ Tranh đánh thức.
"Đại Hùng, nhanh thu dọn rồi quay về Ninh Hải, Cảnh lão đại đã đến Sở rồi, cậu đến đón anh ấy đi cùng luôn."
"A! Tổ trưởng! Lộ ca! Anh ruột của em ới! Ngày nghỉ của em thì sao!" Nguỵ Hùng Phong nằm trên giường tan nát cõi lòng gào thét, dưới mắt lộ ra hai quầng thâm đen thui: "Em mới ngủ được có ba tiếng thôi mà!"
"Xin lỗi nha người anh em, trên đường đi nhớ uống cà phê, lái xe cẩn thận đấy, tài xế mệt mỏi dễ gặp sự cố lắm." Lộ Tranh không có lương tâm trấn an cậu hai câu: "Nhanh tới nha, vụ án diệt môn sáu người chết bên này có tiến triển mới đây."
"Gì?" Nghe xong, Nguỵ Hùng Phong nháy mắt liền tỉnh táo: "Còn có tiến triển mới? Không phải đều đã bắt được hết rồi sao? Hai người kia vượt ngục, không phải, trốn khơi nơi tạm giam à? Điên rồ vậy luôn?"
"Không phải, Đại Hùng, mạch não của cậu chạy đến tận đâu rồi." Lộ Tranh không nói nên lời: "Vẫn còn hai con cá lớn lọt lưới, hôm nay đã bắt được rồi."
**
Hai cá lớn lọt lưới chính là vợ của Chiêm Gia Hưng, Văn Giảo, cùng với bạn trai của Chiêm Thắng Nam, Tô Minh.
"Anh cảnh sát, các anh thật sự hiểu lầm rồi." Vẻ mặt Tô Minh đầy thành khẩn, nhìn qua vô cùng thành thực ngay thẳng: "Tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.


Ở một một chỗ với Văn Giảo là vì trước đây Chiêm Thắng Nam có nói với tôi thím ba của em ấy hiện đang mang thai, cơ thể không tốt nên nhờ tôi đến giúp chăm sóc thôi mà."
"Giả vờ cho ai xem." Ngủ không đủ giấc cộng thêm việc bị Tô Minh làm cho ghê tởm chán ghét, Nguỵ Hùng Phong đứng ngoài phòng thẩm vấn cách tấm thuỷ tinh nhỏ giọng mắng.
Cảnh Chí Trung trong phòng thẩm vấn rõ ràng cũng bị làm cho chán ghét, song kinh nghiệm thẩm nhiều năm khiến anh vẫn có thể không đổi sắc mặt khi phải đối diện với vẻ mặt thiện thương của Tô Minh: "Vậy cậu giải thích thế nào về việc đứa nhỏ trong bụng Văn Giảo có quan hệ cha con với cậu?"
Vẻ mặt Tô Minh nháy mắt hoảng hốt lên, nhưng hắn điều chỉnh lại rất nhanh, trên gương mặt đẹp đẽ mang theo tia u buồn: "Cái này......!Vốn tôi không muốn nói bởi vì sợ Thắng Nam biết được......!Có một lần Thắng Nam dẫn tôi đi ăn cùng với thím ba của em ấy, tôi có uống rượu, lúc tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm bên cạnh thím ba của Thắng Nam, Văn Giảo nói chồng cô ta không được khiến cô ta rất cô đơn, muốn tôi duy trì......!Duy trì mối quan hệ nam nữ bất chính này.

Về sau tôi nói với cô ta không có lần thứ hai, tôi không thể có lỗi với Thắng Nam, kết quả cô ta lập tức thay đổi vẻ mặt, uy hiếp tôi rằng cô ta có ảnh chụp, tôi sợ cô ta nói chuyện này với Thắng Nam nên vẫn luôn thật thật giả giả với cô ta, sau đó cô ta mang thai thì coi như không có gì nữa.

Về phần đứa nhỏ trong bụng, trước đây cô ta đều gạt tôi nói rằng đó là của Chiêm Gia Hưng......"
Vừa nói, vẻ mặt Tô Minh liên tục thay đổi, vừa có hối hận vừa có đau khổ, cuối cùng còn rơi vài giọt nước mắt cá sấu.
Đáy lòng Lộ Tranh chấn động mạnh.
Này mẹ nó là ảnh đế à! Đang làm biên kịch à!
Oscar nợ hắn ta vài tượng vàng rồi đấy!
Tác giả có lời muốn nói:
Toàn bộ đều là kẻ ác, trừ một người ____ Chiêm lão thái thái.
____
Bàn tay tội ác sau màn chính thức login, mọi người có đoán đúng không nào? ~(≧▽≦)~
Chương cuối có thể làm mọi người thấy kì quái, vì sao Chiêm Thắng Nam lại thiếu tiền, vì sao Chiêm Thắng Nam và Tô Minh lại có tướng phu thê, vì sao người yếu đuối sợ phiền phức như Văn Giảo lại nói với Chiêm Gia Hưng rằng mình bị Chiêm Giai Hoà quấy rối, và vì sao Tô Minh lại nói Chiêm Thắng Nam bị người khác dụ dỗ phạm tội, tại sao lại giải thích đầu voi đuôi chuột như vậy đúng không ~ Là do vụ án vẫn chưa kết thúc hoàn toàn đó ~ ừm hứm
Thực ra sau khi lượn quanh một vòng thì hình như không có bạn nào thật sự đoán được hì hì hì, nhưng mà có đến bốn hung thủ tham gia trong vụ án này cho nên tác giả sẽ nghiên cứu một chút rồi sẽ gửi phong bì đỏ nhỏ cho ai đoán ra một trong bốn hung thủ sớm nhất.
Ngoài ra, em trai của Lộ sư huynh là ai nào? Để tui tạo một câu hỏi thôi, ha ha ha ha, hoan nghênh mọi người cùng đoán nhé.
== Hết chương 19 ==.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi