VÂN VIỆT VÃNG SỰ

Nguyệt các có tất cả ba tầng, sau khi leo từng bậc thang, Chiêu Thuỵ mệt tới nỗi thở hồng hộc. Thân mình hắn béo tròn, còn không chịu rèn luyện, thật sự đã mệt đến bất động. Ban đầu Chiêu Linh còn chờ hắn, sau đành để một hộ vệ lại đỡ hắn, mình thì tiếp tục leo lên trên. 

Đến tầng thứ hai, Chiêu Linh đi vào bên trong, phát hiện nơi đây được chủ nhân cũ dùng để tiếp khách, có một cái đại sảnh cực kỳ tráng lệ, chỉ là các loại dụng cụ bị chồng chất lên cực kỳ hỗn độn, trên mỗi thứ đồ đều có vết tích phá hoại. 

Dù có đầu bụng lửa giận, Mạc Ngao cũng không làm được chuyện phá huỷ đồ đạc, cửa sổ như thế này. Quá nửa là do nhi tử tính tình tàn bạo kia của gã ra lệnh cho nô bộc làm. 

“Phì, mệt chết mất thôi.”

Cuối cùng Chiêu Thuỵ cũng bò lên được tầng thứ hai. Hắn đặt mông ngồi bệt trên đất, vừa nhìn những thứ tàn tạ xung quanh bèn cau mày lại. 

Chiêu Linh cười hỏi: “Còn đòi lên tầng nữa không?”

Lúc trước phấn khởi vội vã muốn leo lên, mới leo được một nửa đã mệt đến mức bò sấp ra. Chiêu Thuỵ bất đắc dĩ lắc đầu: “Không lên, tha cho ta thở.” 

Lau mồ hôi trên trán đi, Chiêu Thuỵ vẫn còn thở hổn hển, oán giận: “Chỉ có ba tầng mà tầng hai còn cao đến như thế, càng đi càng hẹp, ai biết cầu thang lên lầu ba khó đi thế nào chứ!” 

Chiêu Linh vẫn muốn leo lên lầu, đến tầng cao nhất mới có thể xem được toàn cảnh đô thành. Y ra lệnh cho một trong hai thị vệ bên cạnh: “Ngươi ở lại, bầu bạn với Thất công tử.” 

Thị vệ đáp: “Dạ!” 

“Việt Tiềm.” 

Chiêu Linh quay đầu tìm bóng dáng Việt Tiềm, lại thấy hắn đang ngẩng đầu đánh giá một thanh xà ngang vô cùng hoa mỹ. Từ sau khi tiến vào Nguyệt các hắn đã hơi mất tập tring, lực chú ý vẫn không ở trên người chủ nhân của mình. 

Advertisement

Dĩ nhiên, thứ hấp dẫn Việt Tiềm không phải là những đường nét chạm trổ đầy tinh xảo trên xà nhà. Sau khi đi vào Nguyệt các, hắn luôn có cảm giác tâm thần không yên, lại không nói ra được nơi nào có vấn đề, quan sát bốn phía vẫn không có dấu hiệu nguy hiểm. 

Sau khi Phủ đệ bị tịch thu, người của Mạc Ngao cũng bị đuổi hết ra khỏi phủ, hơn nữa vẫn luôn có binh sĩ trông coi, đáng lẽ nơi này phải vô cùng an toàn. 

Việt Tiềm rời ánh mắt đi, nhìn về phía Chiêu Linh, đáp lời: “Dạ.” 

Chiêu Linh nói: “Lên lầu.” 

Ba người đi lên tầng cao nhất. Doãn hộ vệ đi phía trước, Chiêu Linh đi ở giữa, Việt Tiềm đi sau cùng. Càng đi cầu thang lại càng hẹp, hai người không thể nào bước song song được.

Tiếng bước chân của ba người cực kỳ vang dội, nơi đây được thiết kế theo dạng khuếch đại tiếng vang, xem lẫn trong những tiếng bước chân còn có tiếng gì đó hơi trầm, hệt như có thứ gì đó lăn từ trên đỉnh đầu xuống. 

Doãn hộ vệ đi tuốt trên cùng. Hắn dùng tay ra hiệu cho những người phía dưới chớ đi theo, định một mình thăm dò đoạn đường phía trước xem âm thanh phát ra từ đâu. Việt Tiềm cũng nghe được tiếng vang dị thường, hắn quay đầu bắt lấy cánh tay Chiêu Linh, hô to với Doãn hộ vệ: “Mau tìm chỗ trốn!”

“Ầm rầm rầm!” 

Hệt như tiếng sấm vang lên đinh tai nhức óc, chỉ trong chốc lát đã kéo tới bên tai, đột nhiên phía trước xuất hiện một cái đỉnh lớn bằng đồng thau, nhanh chóng lăn từ trên xuống dưới cầu thang, thể tích khổng lồ, nặng tới ngàn cân, toàn bộ cầu thang cũng theo đó mà rung chuyển. 

Doãn hộ vệ trợn mắt há mồm, khi giật mình tỉnh lại đã thấy đỉnh đồng lăn gần tới trước mặt rồi. Hắn quát lên: “Chạy mau!” Sau đó quay người duỗi hai tay, làm tư thế bảo vệ phía sau. 

Linh công tử ở ngay phía sau, thân là hộ vệ, hắn chẳng thể tránh né, cũng không có chỗ để mà tránh được. 

Sức người yếu đuối, nếu bị đỉnh đồng kia đè trúng, ắt chỉ như trứng chọi với đá. 

Đỉnh đồng khổng lồ lăn mạnh về phía Doãn hộ vệ, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, ai không ai dám nhìn. Cùng lúc ấy, một tay Việt Tiềm vịn lên thanh chắn bằng gỗ bên cầu thang, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, tay còn lại duỗi ra ôm lấy eo Chiêu Linh, nhấc hẳn thân thể người trong lòng lên. 

Phản ứng của Việt Tiềm có thể nói là thần tốc, lực tay cũng lớn đến kinh người, chỉ một tay đã nhấc cả người Chiêu Linh lên, giữ chặt trong lòng. 

Phía sau bọn họ không có bất cứ thứ gì che chắn, một khi mất đi chỗ dựa sẽ rơi từ trên cao xuống mà tan xương nát thịt, bên cạnh còn có một chiếc đỉnh đồng ngàn cân lăn xuống, phát huỷ tất cả những thứ bên dưới. 

Trong phút chốc, cầu thang dưới chân đã hoàn toàn bị huỷ hoại, đỉnh đồng cồng kềnh xuyên thủng mắt đất, vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, nện lên hành lang lầu hai. 

Cả toà tháp cũng theo đó mà lay động, lảo đà lảo đảo. 

Chiêu Linh chỉ cảm thấy trước mặt bay đầy vụn gỗ, y miễn cưỡng đạp hai chân lên tay vịn trên cầu thang, cả người mềm nhũn như bông. Y bị kinh sợ không nhỏ, hai tay ôm chặt lấy Việt Tiềm, bả vai cũng không ngừng run lên. 

“Chuyện gì đã xảy ra!” 

“Bát đệ! Bát đệ!” 

Dưới lầu vang lên tiếng hô của Chiêu Thuỵ, loáng thoáng còn có tiếng khóc nức nở. 

Đỉnh đồng nện xuống tầng hai còn đang tiếp tục lăn xuống dưới, “đùng đùng” mấy tiếng, hàng hiênn gỗ cũng nứt toác ra, đỉnh đồng đập mạnh lên mặt đất phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc. 

“Mẹ ơi!” Chiêu Thuỵ bị doạ nhũn chân ngồi phịch xuống, tên thị vệ bên cạnh vừa túm vừa kéo hắn tránh đi nơi nguy hiểm. 

Tiếng nổ vang thứ hai khiến thân thể Chiêu Linh run lên bần bật. Sắc mặt y trắng nhợt, nhìn Doãn hộ vệ đang nằm trên cầu thang ở phía bên kia. Mặt mày Doãn hộ vệ toàn là máu, đã không nhúc nhích nữa. 

“Đừng sợ.” 

Âm giọng Việt Tiềm trầm thấp, đong đầy tình cảm. Giờ khắc này, nếu hai tay cùng để trống, hắn sẽ ôm Linh công tử vào trong lòng. 

Một câu “đừng sợ” này đã khiến Chiêu Linh bình tĩnh lại. Y cúi đầu đánh giá tình cảnh hiện tại, thấy mình và Việt Tiềm đang cùng treo trên một thanh chắn gỗ, hai chân miễn cưỡng đạp lên tay vịn cầu thang. 

Kết cấu cầu thang đã bị đỉnh đồng huỷ hoại hoàn toàn, tay vịn dưới chân không thể chống đỡ nổi sức nặng của hai người bọn họ, điểm tựa duy nhất là tay trái đang nắm chặt lấy thanh chắn của Việt Tiềm. 

Trên trán Việt Tiềm là những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, cắn răng liều chết giữ chặt thanh chắn. Chỉ cần buông lỏng tay phải đang ôm Chiêu Linh ra, hắn có thể giảm bớt phân nửa trọng lượng đang gánh chịu, nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới điều này. 

“Việt Tiềm, buông tay để ta leo xuống.” Giọng điệu của Chiêu Linh cực kỳ bình tĩnh. Y đã vượt qua khủng hoảng. 

Chiêu Linh nhẹ nhàng chuyển động, hai chân ôm chắc lấy cột gỗ, đợi y níu vững, Việt Tiềm mới chậm chạp buông tay ra, Chiêu Linh theo đó mà tự bò xuống trụ gỗ. 

Mắt nhìn Chiêu Linh di chuyển xuống dưới từng chút một, lễ phục nặng nề phức tạp khiến y hành động bất tiện, tim Việt Tiềm lại treo lên, chẳng thể nào yên tâm được, đồng thời còn cảnh giác với động tĩnh trên đỉnh tháp hơn. 

Trên lầu có người, chắc chắn đỉnh đồng bị người ta cố ý đẩy xuống. Đỉnh đồng nặng tới ngàn cân, người tham dự không chỉ có hai. 

Chiêu Linh từ từ bám lên hàng hiên, Chiêu Thuỵ và gã hộ vệ canh giữ ngay dưới thanh chắn gỗ, sẵn sàng đón lấy y. 

Việt Tiềm thu ánh mắt trên người Chiêu Linh về. Hắn vội vàng bò xuống tay vịn dưới cầu thang, đứng ở nơi không bị huỷ hoại rồi bước nhanh xuống, không chút hoang mang tới xem tình huống của Doãn hộ vệ. 

Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng vai lay vai Doãn hộ vệ. Doãn hộ vệ đột nhiên mở đôi mắt đỏ ngầy ra, bàn tay đầy máu tóm chặt lấy ống tay áo Việt Tiềm, giọng nói cực kỳ yếu ớt: “Công tử đâu?” 

Việt Tiềm nói nhỏ: “Công tử bình yên vô sự.” 

Doãn hộ vệ dùng tay che một chân, đau đớn rên lên. 

Cái chân kia nghiêng thành một độ cong kỳ dị, hiển nhiên đã gãy mất rồi. Việt Tiềm hỏi hắn: “Còn ổn không?” 

“Vẫn được, không chết được.” Mồ hôi lạnh của Doãn hộ vệ rơi như mưa, ánh mắt lại vô cùng kiên cường. 

Việt Tiềm nhìn lên hành lang phía trên, nơi ấy dẫn về tầng cao nhất. Người tập kích bọn họ vẫn còn ở trên lầu. Hắn im lặng rút bội kiếm ra, nắm chặt trong tay. 

Nhận ra ý đồ của Việt Tiềm, Doãn hộ vệ căn dặn: “Cẩn thận.” 

Việt Tiềm không nói gì, rời khỏi Doãn hộ vệ, đi về phía tầng cao nhất. Đôi mắt hắn vừa lạnh vừa đen, đong đầy sát ý. 

Nếu vừa rồi không kịp tóm lấy trụ gỗ bên cạnh, Linh công tử cũng thế, hắn cũng vậy, sẽ chẳng ai may mắn mà thoát được, hơn nữa nhìn thương thế bi thảm của Doãn hộ vệ, lòng Việt Tiềm đã bừng bừng lửa giận. 

Dưới lầu truyền tới tiếng quát tháo khàn cả giọng của Chiêu Thuỵ: “Bắt thích khách, mau tới bắt thích khách!” 

Âm giọng ấy có hơi xa, giữa tiếng la hét của Chiêu Thuỵ còn có giọng của Linh công tử, tuy không lớn nhưng rất bình tĩnh: “Việt Tiềm, xuống dưới!” 

“Xuống dưới!” 

Thấy Việt Tiềm quay người đi, bóng dáng biến mất tại khúc quanh, giọng điệu Chiêu Linh rõ ràng đã đong đầy hoảng loạn. 

Việt Tiềm không nghe lời, người tập kích bọn họ còn ở trên tầng tháp cao nhất, trong thời gian ngắn chẳng thể trốn thoát được, cũng đừng hòng trốn. 

Nguyện các vô cùng cao, nếu không dựa vào bất cứ công cụ gì, muốn leo từ trên mái hiên xuống sẽ là chuyện bất khả thi; còn nhảy từ tầng cao nhất xuống mái ngói thấp bé xung quanh để bỏ chạy, cũng chẳng khác nào tự sát. 

Leo dọc theo cầu thang đã bị huỷ hoại, Việt Tiềm bước lên tầng cao nhất, dừng lại một bước trước thềm. Hắn luôn chú ý lắng nghe động tĩnh bốn phía, binh lính trông coi ngoài cửa phủ hiển nhiên đã dồn dập tiến về Nguyệt các rồi, có thể nghe được tiếng nói của họ, mà trong tầng cao nhất cũng có tiếng vang. Ấy là tiếng áo quần cọ vào nhau huyên náo. 

Việt Tiềm nắm chặt trường kiếm, tập trung tinh thần lại, dùng con mắt của “Thanh xà” dò xét, hệt như trong mộng. Hắn “nhìn thấy” mỗi bên hiện có một  kẻ đang cầm vũ khí, trước cửa sổ còn có một người, kẻ này đang quăng dây thừng ra bên ngoài, xem ra là dự định dùng dây thừng chạy trốn. 

Việt Tiềm đột nhiên xông vào, đâm kẻ đầu tiên lao tới bị thương. Trường kiếm xuyên thủng bụng kẻ ấy, máu me bắn tung toé, hắn không chậm trễ chút nào, rút kiếm từ thân thể kẻ kia ra, chưa kịp suy tư, dư quang nhìn thấy một món vũ khí khác đang vung tới bèn nắm chặt lấy cán kiếm, một tay khác đỡ lấy lưỡi kiếm, dùng sức cản lại. 

“Keng!” 

Hai thanh trường kiếm chạm phải nhau, ánh lửa tung toé, lưỡi kiếm của Việt Tiềm cũng bị sứt mất một khoảng nhỏ. 

Những khi luận bàn cùng Doãn thị vệ tại Biệt đệ, Việt Tiềm vẫn luôn dùng đoản kiếm. Trường kiếm quả thật không hợp để đánh tay đôi, sau khi đỡ lấy chiêu này, hắn lập tức nhảy lui về sau, kéo dài khoảng cách. 

Kẻ thứ hai cầm kiếm gào lên một tiếng rồi giận giữ xông lên, đồng thời kẻ đang thả thừng bên cửa sổ cũng lặng lẽ gia nhập. Chúng thấy rõ trước mắt chỉ có một người. 

Việt Tiềm ra kiếm với kẻ cầm kiếm. Tên này hẳn là cao thủ dùng kiếm, Việt Tiềm có hơi không chống đỡ nổi, bị bức ép phải lui vào góc. 

May mắn thay, Việt Tiềm cực kỳ bình tĩnh. Những kẻ ấy còn đang vội chạy trốn, vô cùng nôn nóng, ngươi tới ta đi tranh thủ tìm thời gian. Việt Tiềm lợi dụng kẽ hở đâm một kiếm tới. Vừa thở ra một hơi, bỗng nhiên cánh tay phải đau nhói dữ dội, hắn quay đầu lại, mới thấy tên thả thừng không biết đã đi tới bên cạnh từ lúc nào, đánh lén hắn. 

Việt Tiềm giận giữ nắm chặt tay thành quyền, vung mạnh vào cằm kẻ nọ. Ngay lập tức, kẻ nọ ngã lăn ra đất. Việt Tiềm  rút dao găm ra, vừa định đâm xuống, kẻ đánh lén đã lồm cồm bò dậy, vội vàng lao về phía cửa sổ. 

Dưới lầu vang lên tiếng quát tháo của binh sĩ, ồn ào kia càng lúc càng gần, binh lính đông đảo cũng đã vây kín Nguyệt các, mục đích của Việt Tiềm cũng đã gần đạt được, vây cản những kẻ kia, khiến bọn chúng không có thời gian đào tẩu. 

Quả nhiên, những kẻ ấy ngày càng hoảng loạn, kẻ cầm kiếm cũng chẳng còn tâm trí nào mà đánh đấm, kẻ đánh lén đã leo lên dây thừng, vội vội vàng vàng chạy trốn. Việt Tiềm bị thương cánh tay phải, hắn nhịn đau đớn xuống, miễn cưỡng nắm chặt kiếm trong tay, mặc cho cánh tay đã đầm đìa máu tươi, ống tay áo cũng bị nhuộm thành màu đỏ sẫm. 

Trước hàng hiên truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, cuối cùng viện binh cũng đã tới. Kẻ cầm kiếm xoay người chạy về phía cửa sổ, vội vội vàng vàng đu người xuống đào tẩu. 

Việt Tiềm đã chạy tới trước cửa sổ, thấy kẻ ấy nhanh nhẹn trượt xuống đến lầu hai, nhảy lên nóc chủ viện, bỏ chạy về phía Tây. 

“Bắt thích khách!” 

“Bắt thích khách mau! Gã ở trên nóc nhà, đừng để gã chạy mất!” 

“Bắt kẻ đó xuống!” 

Đủ tiếng quát tháo ngập tràn bên tai, trong đó có tiếng của Chiêu Thuỵ, đường thở của hắn hẳn phải rất tốt, kêu to rõ ràng. 

Việt Tiềm không thể ý tới hai kẻ bỏ chạy kia nữa. Hắn cúi xuống kiểm tra kẻ bị đâm thủng bụng. Kẻ này máu chảy thành sông, đã chết. 

“Việt hầu! Thích khách đâu?!” 

Một gã hộ vệ thở hổn hển lau mồ hôi vội vội vàng vàng chạy tới bên hiên, gào hỏi Việt Tiềm. 

Việt Tiềm ngồi dưới đất, xé ống tay áo xuống băng bó cánh tay bị thương, bình tĩnh thuật lại: “Tổng cộng có ba kẻ, một kẻ đã chết, hai kẻ khác nhảy qua cửa sổ đào tẩu.” 

Lúc này có hai tên lính nữa bò lên trên, bọn họ mồ hôi đầm đìa, leo thẳng lên cầu thang đã bị huỷ hoại hoàn toàn vô cùng khó khăn, một đường mạo hiểm. 

Hai tên lính kia dùng ánh mắt quái dị đánh giá Việt Tiềm, cảm thấy khó mà tin nổi. Hắn một người đối chiến với ba người, đánh chết một kẻ, đánh cho hai kẻ kia cong đuôi tháo chạy sao? 

“Sao ngươi lại lên đây?” Việt Tiềm chất vấn hộ vệ. Thân là hộ vệ vốn phải bảo vệ bên người Linh công tử, che chở cho y. 

“Công tử ra lệnh cho ta tới đây giúp đỡ.” Thật ra hộ vệ cũng chẳng muốn leo lên. Mái nhà có thích khách nguy hiểm đến thế nào, ai mà biết sẽ gặp phải chuyện gì. 

Sau khi băng bó cánh tay bị thương, Việt Tiềm đi xuống dưới. Hộ vệ đi theo bên cạnh hắn, hai người đi tới nơi Doãn hộ vệ bị thương đang nằm, nơi ấy chỉ còn lại một vũng máu đọng, đã có người khác cứu Doãn hộ vệ. 

Việt Tiềm tiếp tục đi xuống, còn chưa tới lầu một đã nghe thấy tiếng công tử Chiêu Thuỵ: “Bát đệ, hắn xuống rồi!” 

Việt Tiềm vô thức đẩy nhanh bước chân, thấy Linh công tử đang đứng trước cửa, hệt như vẫn luôn ở đó, không chịu rời xa khỏi cầu thang đã hư hao thảm hại. Những binh sĩ đứng cạnh bảo vệ thấy thế cũng đành phải túm tụm vào một góc. 

Chiêu Linh nhanh chân bước tới, túm mạnh lấy vạt áo Việt Tiềm, chất vấn hắn: “Ta bảo ngươi đi xuống dưới, ngươi không nghe thấy sao?!” 

Y tức giận đến thế, lực nắm áo Việt Tiềm lớn đến vô cùng, kéo cả vào cánh tay bị thương của hắn. Việt Tiềm vô cùng kinh ngạc, còn đau đến cau mày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. 

Chiêu Linh thấy cánh tay phải đã biến thành màu đỏ sẫm của Việt Tiềm, vì mất máu quá nhiều, sắc mặt hắn cũng trở nên tái nhợt đành buông tay ra, cắn răng nói: “Sau này không cho ngươi vi phạm mệnh lệnh của ta lần nào nữa!” 

Lúc ấy, Việt Tiềm không nghe mệnh lệnh, cầm kiếm biến mất ở cầu thang, Chiêu Linh cũng gần như đánh mất lý trí, thậm chí rút bội kiếm của mình ra định đuổi theo, lại bị Chiêu Thuỵ và thị vệ ôm chặt lấy. 

Việt Tiềm trầm giọng đáp: “Vâng, công tử.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi