VÂN VIỆT VÃNG SỰ

Hừng đông, cốc nến nhỏ bên giường đã cháy gần hết. Bốn phía tối tăm, Việt Tiềm tỉnh lại, vừa mở mắt mới ý thức được đây không phải phòng ngủ của mình. 

Xung quanh mờ tối, chẳng có cách nào phân biệt được phương hướng, mà trong lòng hắn còn một người đang kề sát vào ngực. Nhiệt độ ấm áp từ thân thể đối phương kề đến, xúc cảm đọng lại trên da thịt, mùi hương nhàn nhạt vẩn vương quanh chóp mũi, tất cả đều khiến Việt Tiềm nhớ tới những gì đã xảy ra đêm qua. 

Đêm qua, hắn ở lại phòng ngủ của Linh công tử, cùng giường chung gối một đêm. 

Chiêu Linh vẫn còn đang trong giấc mộng. Y nằm nghiêng trong lòng hắn, đầu gối lên vai Việt Tiềm, một cánh tay vắt qua eo hắn, tư thế ôm ấp không một kẽ hở, vô cùng thân mật. 

Chỉ cần cúi đầu, Việt Tiềm đã có thể hôn lên mặt người trong ngực. Cũng chỉ cần động tay, là sẽ chạm được cánh tay trần trụi rơi ra bên ngoài của người ấy. 

Người trong lòng ngủ rất say, tiếng hít thở vô cùng vững vàng. Y vẫn giữ nguyên tư thế trước khi ngủ, đè lên nửa người Việt Tiềm, cánh tay cũng ôm khư khư lấy hắn, chẳng chịu buông ra. 

Tư thế ấy khiến Việt Tiềm động cũng chẳng dám động, càng không thể đứng dậy, ắt sẽ khiến Linh công tử tỉnh lại. 

Chỉ cần nhớ tới chuyện đêm qua, khí huyết Việt Tiềm đã lại dâng trào, mà Linh công tử khi ngủ say tất nhiên là dễ dỗ dành hơn những lúc người tỉnh táo. 

Việt Tiềm như đã lâm vào tình huống chẳng thể làm gì. Cánh tay bị thương của hắn ôm lấy bả vai Chiêu Linh, cẩn thận từng ly từng tí một, hệt như đang ôm búp bê sứ, cũng giống như chẳng biết nên đặt tay ở nơi nào, đành phải cẩn thận chạm xuống thật nhẹ. 

Bóng đêm đen đặc ngoài cửa sổ đã tan đi phần nào, chân trời dần ửng lên ánh sáng yếu ớt. Việt Tiềm cần rời đi trước khi trời hửng sáng. Sau khi trời sáng, người hầu phụ trách quét tước sẽ tiến vào chủ viện, phát hiện ra hắn qua đêm tại phòng ngủ của Linh công tử. 

Linh công tử muốn làm gì thì làm, không cần kiêng kỵ, nhưng dù phát sinh quan hệ với Linh công tử, Việt Tiềm vẫn có suy nghĩ của riêng mình. 

Hắn chậm rãi rút cánh tay trái bị đè lên ra, sau đó bò dậy, dùng bàn tay đỡ lấy gáy Linh công tử, săn sóc kê gối xuống dưới đầu người ấy. 

Cả quá trình này, động tác của Việt Tiềm dịu dàng đến bất ngờ. 

Sau khi đứng dậy, hắn kéo lại góc chăn. Chăn đã lướt xuống bên hông hai người, trừ việc vạt áo chưa cởi, áo bào của Việt Tiềm cũng coi như chỉnh tề, y phục của Linh công tử lại vô cùng ngổn ngang, vạt áo bung xoã, cổ áo mở rộng, lộ ra cái cổ và khuôn ngực trắng nõn. 

Đêm qua hai người kề da kết thân, chẳng còn thân mật cách quần áo như những lần trước nữa. 

Việt Tiềm nhẹ nhàng kéo chăn lên cao, đắp tới kín cổ Linh công tử, chỉ để lộ ra gương mặt đang say ngủ, còn tỉ mỉ nhét lại góc chân cho y. 

Trời đã rạng sáng, không chỉ ngọn đèn cháy hết, nhựa thông trong lò lửa cũng bập bùng sắp cạn, nhiệt độ trong phòng cũng dần hạ xuống, khiến người ở trong cảm thấy lạnh lẽo. 

Việt Tiềm cầm thắt lưng và phát quan trong tay, vấn tóc rồi xốc màn giường lên, quay lưng về phía giường rồi đi ra ngoài. Nếu thấy được bộ dạng này của hắn đi từ phòng Linh công tử ra, dù có là ai đi chăng nữa, hẳn cũng sẽ suy đoán cùng một chuyện, kinh hoàng thất sắc. 

Hắn đi ra khỏi phòng ngủ của Linh công tử, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lẩn vào bóng đêm đã gần như tan biến, thừa dịp trời còn chưa sáng mà quay trở về gian phòng của mình. 

Trời đã hửng sáng. Giữa ngày đông giá rét, sân trước yên tĩnh không một tiếng động, cũng chẳng một ai thấy điều gì. 

Khi Việt Tiềm bò dậy, Chiêu Linh đã tỉnh rồi. Nhưng bởi còn buồn ngủ, y chẳng mở mắt ra, cũng không hề có ý giả bộ ngủ. Nghe tiếng bước chân rời đi vội vàng của hắn, cho tới khi tiếng đóng cửa khẽ khàng vang lên, Chiêu Linh mới ngạc nhiên mở mắt ra. 

Y vùi người trong chăn ấm, vẩn vương quanh chóp mũi là mùi hương và độ ấm còn sót lại của Việt Tiềm. Chiêu Linh im lặng nhớ đến cách đối xử của Việt Tiềm với chính y khi còn đang “ngủ”. 

Rõ ràng còn dịu dàng, còn đong đầy tình ý hơn là những lúc mình tỉnh táo. 

Thực sự… khiến cho người ta rung động từ tận đáy lòng. 

Mặt trời mùa đông đã treo cao trên đỉnh đầu, rực rỡ nhưng lại chẳng chút hơi ấm. Bên ngoài đình viện vang lên tiếng quét sân sàn sạt, thi thoảng còn thoáng có tiếng người. 

Chiêu Linh vừa mới rời giường, người được Quân phu nhân phái tới cũng đã đợi sẵn ngay ngoài cửa, giục y hồi cung. 

Hai thị nữ hầu hạ Chiêu Linh thay y phục, lại vấn búi tóc, hệt như thường ngày. 

Chiêu Linh ngồi một mình trước gương. Tâm tình y không tệ, cuối cùng cũng liếc nhìn thái giám đứng bên ngoài cửa một cái: “Trở về bẩm báo Quân phu nhân, nói rằng tất cả của ta đều mạnh khoẻ.” 

Thái giám nói: “Quân phu nhân sai thần hỏi khi nào công tử sẽ trở về?” 

Chiêu Linh trả lời: “Hôm nay.” 

“Chủ mưu khó thoát tội chết, thích khách đã bị chém đầu, những người có liên can đều bị bắt giam, còn ai lập mưu muốn hại ta nữa chứ.” Y lắc đầu đầy bất đắc dĩ, chỉ ngủ lại bên ngoài có một đêm cũng có thể kinh động tới mẫu thân. 

Chính y cũng chẳng phải Thái tử, sau này không phải thừa kế vương vị, cũng chỉ là một trong mười mấy nhi tử của Quốc quân mà thôi. Nếu không phải vì được phong làm Thất công tử, ai sẽ chú ý tới người vô danh chẳng mấy quan trọng như y. 

Những người đứng bên ngoài chờ đợi không chỉ có mình thái giám mà còn có quản gia, có tôi tớ và người hầu, có cả Việt Tiềm. 

Chiêu Linh gọi: “Việt Tiềm, lại đây.” 

Việt Tiềm tiến lên dò hỏi: “Công tử có điều gì muốn dặn dò?” 

“Gọi đầu bếp luộc chút thức ăn thanh đạm đi.” Y đang nhắc tới bữa sáng. 

Hứa Cơ phu nhân hẳn đã bị kinh sợ đến mức kinh hãi cả gió thổi cỏ lay, mà Chiêu Linh cũng chẳng muốn mẫu thân mãi lo lắng sợ hãi. Y chỉ ở lại Biệt đệ thêm một chút rồi sẽ hồi cung. 

Không bao lâu sau, một phần bữa sáng đã được đưa tới trước mặt Chiêu Linh. Bát cháo nóng nổi toả hơi nghi ngút, mùi hương thơm ngát. 

Thị nữ cầm thìa nhỏ quấy chén cháo nóng, Chiêu Linh ngồi trước bàn ăn, nhìn từng đĩa bánh ngọt tinh xảo đẹp mắt, cũng chẳng chút động lòng với thịt chưng thơm ngào ngạt. Ánh mắt y lướt qua bậc cửa nơi quản gia và đầu bếp đang đứng, dừng lại trên người Việt Tiềm. 

Y lại lên tiếng: “Bày thêm một cái bàn ăn.” 

Rất nhanh, Việt Tiềm có thêm một cái bàn nhỏ, trước mặt cũng có một phần đồ ăn sáng hệt như những gì bày ra trước mắt Linh công tử. 

Việt Tiềm ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn những món ăn đầy tinh tế trên bàn. Quản gia đưa một cái thìa nhỏ tới, hắn chần chờ trong chốc lát, không nhận lấy ngay lập tức. 

Quản gia lại bước về phía trước thêm một bước, lúc này Việt Tiềm mới nhận thìa, cúi đầu húp cháo. 

Đây đã coi như bọn họ… “chung chăn chung gối, ăn nằm với nhau” sao? 

Sau khi dùng điểm tâm xong, Chiêu Linh leo lên lầu hai, phóng tầm mắt nhìn cảnh đông vùng đồng nội – ngoại ô. Lúc này, thị nữ của y đang dọn dẹp đồ đạc để lại trong phòng ngủ, Ngự phu cũng đang dắt chiếc xe bốn ngựa của y từ trong chuồng ra, mã nô nhanh chóng dẫn ngựa buộc vào xe, lại chuẩn bị kỹ càng cả roi ngựa, chỉ chờ người chất đồ đạc lên trên. 

Bốn phía Biệt đệ bao la rộng lớn, lại đang ở chỗ cao, gió lạnh thổi tung vạt áo, lọn tóc cũng không ngừng lay động. 

Chiêu Linh khoác một chiếc áo lông chồn, Việt Tiềm khoác một chiếc áo bào chắn gió. Nắng đông dịu dàng chiếu lên người, lên mặt bọn họ, bầu không khí ấy quá đỗi thư thái. 

Chiêu Linh chậm rãi hỏi: “Ngươi đã cứu mạng ta tại Nguyệt các, khi ấy vẫn chưa kịp ban thưởng cho ngươi. Việt Tiềm, ngươi muốn gì?” 

Khi gặp đại nạn tại Nguyệt các, nếu không có Việt Tiềm, Chiêu Linh có thể đã mất mạng, dù có may mắn sống sót e rằng cũng đã là người tàn phế. 

Ban thưởng? 

Vàng ròng nhà sang? 

Mỹ cơ biệt thự? 

Những thứ này, bách tính bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, những sĩ tử gấp rút sóng gió một đời cũng mong mà chẳng có được. Đâu ai là không yêu vàng bạc, không yêu mỹ nhân. 

Việt Tiềm phát hiện mình chẳng hề có hứng thú với những thứ ấy. Cho tới nay, hắn sống cũng chỉ là vì sống sót mà thôi. 

“Việt Tiềm, ngươi muốn điều gì?” 

Công tử Dung Quốc ung dung quý phái, tầng tầng cổ áo che đi những dấu hôn mập mờ in trên da thịt đêm qua, mặt mày như tranh vẽ, làn da trơn bóng tựa ngọc, thân phận cũng luôn khiến y mang theo tư thái nhìn người khác từ trên cao xuống, kiêu căng ngạo mạn. 

Y là Linh công tử, mặc dù tuổi đời còn niên thiếu, nhưng trong tay đã nắm khối tài sản vô cùng to lớn, cũng có quyền sinh sát trong tay. 

Việt Tiềm khom người cúi đầu, đáp: “Thuộc hạ áo cơm không thiếu, cũng có gia đình, vậy là đủ rồi.” 

Khi còn tại Hữu uyển, hắn muốn ấm no, cũng muốn sống sót, hiện giờ cơm áo không lo, tính mạng lại được bảo toàn, quả đúng như vậy đã là đủ rồi. 

Muốn nhiều hơn nữa, dù là Linh công tử cũng không cho được. 

Việt Tiềm biết rất rõ, hắn chưa bao giờ muốn tiền tài, cũng không muốn cuộc sống xa hoa, không phải rượu ngon giai nhân, mà là thứ chín năm trước hắn đã đánh mất — chính là tự do. 

Câu trả lời ấy khiến Chiêu Linh rất không vừa ý. Y quay người lại, đứng trước mặt Việt Tiềm, dù thấp hơn gần một cái đầu cũng vô cùng khí thế: “Ngẩng đầu lên, nhìn ta. Ta muốn ngươi nói thật, ngươi không muốn thứ gì sao?” 

Là người ắt sẽ đều có ước vọng. Chiêu Linh dù là nhi tử cao quý của Quốc quân, y vẫn yêu ngọc quý, thích ngựa tốt, vẫn có lòng chiếm hữu với tất thảy những điều tốt đẹp, và đối với người trước mắt này cũng vậy. 

Nói thật đi, ngươi muốn gì? 

Việt Tiềm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Linh công tử. Đầu mày khoé mắt hắn hơi nhếch lên, đôi mắt đen thẳm mà xa xôi. 

Tâm tư hắn luôn sâu kín, ngày thường trên mặt chẳng bao giờ bộc lộ ra điều gì. 

“Ngươi…” Thấy hắn im lặng không nói, Chiêu Linh cũng không có cách nào nhìn thấu được nội tâm hắn, vô cùng ảo não. 

Đêm qua rõ ràng vừa ôm vừa hôn, trời vừa sáng đã kiệm lời hờ hững đến như vậy, dù muốn ban thưởng cho hắn, hắn cũng chẳng hề cảm kích. 

Đáy lòng Chiêu Linh chẳng hề vui vẻ, lạnh lùng nói: “Ta đã ban thưởng ngươi rất nhiều, xem ra cũng không cần phải thưởng nữa.” 

Xác thực, ngày thường y thưởng cho Việt Tiềm nhiều đến vô cùng. 

Chiêu Linh hậm hực đi về bên cạnh, chuyển bước tới nơi có thể nhìn rõ chuồng ngựa phía xa xa hơn. Ngự phu Vệ Hoè đã chuẩn bị ngựa xong, đang đánh xe ngựa về trước cửa viện. 

Y sắp rời khỏi Biệt đệ, trở về Vương cung. Tới khi gặp lại Việt Tiềm, hẳn đã là ngày xuân năm sau rồi. 

Tiếng gió thét gào bên tai, cây cỏ ở ngoại thành cũng đã úa tàn. Biệt đệ chẳng có gì tốt, y thậm chí đã chạy về xuyên đêm rồi. 

Thái giám còn đang muốn đi dạo trong viện, chờ Linh công tử cùng hồi cung rồi trở về phục mệnh. Lúc này Vệ Hoè cũng đã tiến vào chủ viện, đang trò chuyện cùng quản gia, quản gia còn chỉ chỉ lên lầu. 

Đã tới lúc phải đi. 

Chiêu Linh bước về phía cầu thang. Lúc sắp xuống lầu, y duỗi một cánh tay về phía Việt Tiềm, mặt mày vô cùng kiêu ngạo, hơi nâng cằm lên. Y muốn Việt Tiềm đỡ. 

Lễ phục rườm rà khiến người ta đi đứng bất tiện, huống hồ còn đang là giữa ngày đông lạnh, áo quần lại càng nhiều lớp, dù linh hoạt đến đâu cũng sẽ bị quần áo kéo đến phát nặng. 

Cầu thang tương đối hẹp, không gian cũng không hẳn là rộng rãi, chỉ có thể chứa được hai người đi song song. 

Việt Tiềm đỡ một cánh tay Chiêu Linh, cũng đưa một tay đỡ hờ sau lưng y bảo vệ, hai người cùng bước xuống lầu. Chiêu Linh cảm giác được hơi ấm khi kề sát bên người nọ, còn có thể nghe được hơi thở quen thuộc, mùi hương thuộc về riêng hắn. 

Chỉ cần nhắm mắt lại, tình cảnh thân mật đêm qua sẽ lại hiện ra trước mắt, trái tim đập thình thịch như mất kiểm soát. 

Chiêu Linh ngẩng đầu liếc nhìn người bên cạnh, chẳng chú ý tới bước chân, thiếu chút nữa đã đạp hụt. Việt Tiềm nhanh tay lẹ mắt, vội vàng nắm chặt eo đối phương, sức lực lớn tới phát sợ, vội vội vàng vàng siết chặt người vào lòng. 

Dưới tình thế cấp bách, Việt Tiềm còn chẳng ý thức được mình dùng chính cánh tay phải bị thương ôm lấy Chiêu Linh, thậm chí còn chẳng cảm nhận được chút đau đớn nào. 

Hai người đứng bên hàng hiên, không gian nhỏ hẹp chật chội chỉ có đôi người nơi ấy, yên tĩnh đến mức có thể lắng nghe được từng nhịp hít thở của người bên cạnh. 

Sau khi đứng vững bước chân, Chiêu Linh dán sát lên người Việt Tiềm, chậm rãi xoay người lại, mặt đối mặt cùng đối phương. Đôi môi mềm mại của y áp lên khoé môi Việt Tiềm, lại chậm rãi dịch về bên tai, cắn lên thật nhẹ rồi hỏi nhỏ: “Đau không?” 

Động tác khiêu khích, ý hỏi mập mờ khiến Việt Tiềm sinh ra phản ứng, hô hấp cũng hỗn loạn. Hắn vội vàng buông cánh tay bị thương khỏi eo Chiêu Linh, cũng lập tức lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách. 

Dưới lầu vang lên tiếng bước chân, có người đang leo lên thang. Ấy có thể là Ngự phu, có thể là quản qua, cũng có thể là thái giám. 

Chiêu Linh cảm thấy vô vị, nâng áo bào lên rồi bước nhanh xuống lầu, bước chân nhẹ nhàng, vốn chẳng cần ai phải nâng đỡ. 

Vệ Hoè lái xe, y ngồi trên xe ngựa, vội vã rời đi hệt như đêm qua chóng tới, dẫn theo một đám tuỳ tùng, trả lại cảnh hiu quạnh cho Biệt đệ. 

Việt Tiềm và đám tôi tớ còn lại đứng trước cửa Biệt đệ, đón gió tiễn đưa chủ nhân. 

Cả người Chiêu Linh bọc trong chiếc áo lông chồn dài rộng, chỉ có gương mặt trắng nõn lộ ra ngoài. Y miễn cưỡng dựa vào buồng xe, lắng nghe tiếng bánh xe lăn nhanh, biết xe ngựa đã rời khỏi Biệt đệ, rong ruổi trên con đường trở về Đô thành. 

Chờ lần tiếp theo quay lại Biệt đệ, sẽ là khi vạn vật nảy sinh, xuân về hoa nở. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi