VĂN VÕ SONG TOÀN

Chấn Văn bị tiếng đóng cửa làm choàng tỉnh, ngồi bật dậy, trong phòng đã tối thui, đầu óc từ cảnh tượng hỗn loạn trong mơ dần tỉnh táo, Chấn Võ đã về.

Cậu vội nhảy xuống giường, chạy ra cửa, mở ra.

Chấn Võ nghe thấy tiếng mở cửa, xoay người, đứng khựng lại trước ngưỡng cửa. Vẻ mặt của Chấn Văn rất lạ, không phải lo lắng, không phải mừng rỡ, mà như nhìn người xa lạ.

“Xin lỗi đã đánh thức em.” Chấn Võ mềm giọng nói, đi tới chỗ Chấn Văn.

Chấn Văn lại lao đến chỗ anh, lực mạnh đến mức làm anh lảo đảo lùi về phía sau một bước mới đứng vững.

Nhìn Chấn Văn vùi đầu trong cổ mình, cảm nhận vòng tay Chấn Văn ôm mình chặt đến mức làm mình thấy đau, Chấn Võ ôm lại Chấn Văn, nhẹ vỗ lưng cậu, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Chấn Văn vùi đầu trên vai Chấn Võ, khẽ lắc. Mũi cậu cay xè, cậu gắng mở to hai mắt, thu nước mắt sắp chảy ra trở vào, nhưng không thành công. Cậu đành lau lên vai Chấn Võ.

Cả chiều nghĩ ngợi lung tung, mơ màng chìm vào giấc ngủ, Chấn Văn mơ thấy Chấn Võ càng ngày càng cao lớn, còn mình thì càng ngày càng nhỏ lại, phải ngước đầu lên mới thấy anh. Lại nhìn Chấn Võ bước đi càng lúc càng nhanh, càng xa, còn mình thì chân ngắn lại, dù đã dùng hết sức chạy đuổi theo anh, nhưng không thể. Thấy Chấn Võ sắp biến mất, cậu muốn gọi Chấn Võ, lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn phía trước, không thấy cái hố trước mặt, thế là bị rơi xuống.

Lúc tỉnh lại, mất một lúc lâu cậu mới thoát khỏi cảnh tượng trong giấc mơ, rồi lại nhìn thấy Chấn Võ. Mặc dù cảnh tượng trong mơ đã biến mất, nhưng cảm giác sợ hãi vì mất Chấn Võ vẫn còn.

Cậu ôm Chấn Võ, xoa vuốt lưng anh, một lúc lâu mới cảm nhận được đây là thật. Cậu hít sâu một hơi, buông Chấn Võ ra. Cậu nên kể cho anh nghe về chuyện lúc chiều, mặc cho Chấn Võ sẽ có phản ứng thế.

“Hình như em lại vừa làm sai.”

“Anh có chuyện muốn nói cho em.”

Chấn Văn và Chấn Võ đồng thời nói, rồi nhìn vào mắt đối phương, cười rộ lên.

Chấn Văn nói trước: “Anh vừa nói có chuyện muốn nói cho em, là chuyện gì thế ạ?” Có lý do để trì hoãn kể lại chuyện lúc chiều cho Chấn Võ nghe, Chấn Văn thở phào một hơi.

Chấn Võ kéo Chấn Văn ngồi xuống ghế sofa, nắm tay cậu, nói: “Anh nói trước, em phải nghe anh nói hết, không được tức giận.”

Chấn Văn cười khổ nói: “Em nào có dễ tức giận như vậy.” Chỉ cần anh không giận em là được.

Chấn Võ nhìn Chấn Văn cười vô cùng miễn cưỡng, hơi ngẩn người, rồi mới nói tiếp: “Xế chiều hôm nay, lúc bọn anh ở thư viện chuẩn bị tài liệu, Cố Tiềm đột nhiên khó chịu, nói muốn về nghỉ ngơi, lúc đứng dậy còn loạng choạng làm anh không yên lòng. Anh đưa cậu ta về nhà, còn chưa tới nơi, cậu ta đột nhiên bị ngất, cho nên anh đã bế cậu ta về. Lúc đặt cậu ta xuống giường, chỉnh lại gối đầu, anh thấy dưới gối có một bức hình… Em sao thế?” Chấn Võ thấy Chấn Văn đột nhiên mỉm cười, không rõ lời của mình có gì buồn cười, hay là Chấn Văn giận quá mà cười?

Chấn Văn khoát tay nói: “Không có gì, không có gì, anh nói bức hình gì?”

“Em có nhớ lần trước đội bóng chuyền Chí Hoằng chúng ta liên hoan, ông chủ quán ăn nói có một tấm ảnh bị mất không?”

“Hả? Em nhớ.”

“Chính là bức ảnh đó, bối cảnh của quán ăn kia rất dễ nhận ra. Em đoán xem người đàn ông chụp cùng Cố Tiềm là ai?”

“Ai?” Chấn Văn vô cùng tò mò, Chấn Võ nói đã vậy thì người kia hẳn là người cậu biết nhưng không ngờ tới.

“Chính là…”

Chấn Võ chưa kịp trả lời, chuông điện thoại chợt vang lên. Anh nhìn màn hình, là của Vương Tuần Dương.

Anh nhìn chằm chằm điện thoại, đã mười một rưỡi đêm: “Sao ba lại gọi giờ này?” Rồi vội nhận được thoại.

“Ba, có chuyện gì thế ạ?”

“Đang ở cùng con ạ.”

“Sao cơ ạ?” Chấn Võ kinh ngạc nhìn Chấn Văn, thấy Chấn Văn lo lắng, Chấn Võ vội cầm tay cậu, thấy đầu khớp xương ửng đỏ, vẻ mặt chuyển từ kinh ngạc sang nghi hoặc.

Chấn Văn rút tay mình về, nhìn Chấn Võ, căng thẳng.

Chấn Võ thấy vẻ mặt Chấn Văn thay đổi, hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Không thể nào. Đánh người thì có thể, nhưng những thứ khác chắc chắn là giả.”

Chấn Văn nhận ra nội dung cuộc điện thoại có liên quan đến chuyện của cậu lúc chiều, đang định giải thích với Chấn Võ, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ dồn dập.

Hai người nhìn cửa, sửng sốt. Chấn Võ đè Chấn Văn đang định đứng lên mở cửa lại: “Ba, chờ một chút, có người gõ cửa.”

Chấn Võ cầm điện thoại đi ra mở cửa, thấy đứng bên ngoài là hai cảnh sát.

Bọn họ xuất trình thẻ công tác, rồi nói: “Vương Chấn Văn ở nơi đây sao?”

Chấn Võ bình tĩnh đáp: “Đúng vậy. Xin hỏi có chuyện gì?”

Lúc này Chấn Văn cũng đã bước tới cửa, đứng sau Chấn Võ.

Cảnh sát nở nụ cười công thức, nhìn Vương Chấn Văn nói: “Cậu chính là Vương Chấn Văn? Hôm nay có người báo án cậu đánh người gây thương tích nghiêm trọng, mời theo chúng tôi hỗ trợ điều tra.”

Chấn Văn khẩn trương hỏi: “Hả? Ai báo án? Cố Tiềm sao?”

Chấn Võ bắt lấy tay Chấn Văn, ngăn cậu lại: “Từ giờ em đừng nói gì cả.”

Sau đó cười nói với cảnh sát: “Anh cảnh sát, xin hỏi có chứng cớ gì không?”

Lúc này cảnh sát mới quan sát Chấn Võ, nói: “Đương nhiên là có. Người bị đánh đã ghi hình lại, nếu không sao tôi biết cậu ta là Vương Chấn Văn?”

Chấn Võ nhếch môi nói: “Được. Chấn Văn cần thay quần áo, các anh chờ một lát.”

Cảnh sát nhìn quần áo trên người Chấn Văn, nói: “Không cần, mặc thế này càng dễ đối chứng. Chỗ chúng tôi có quần áo cho cậu ta thay.” Ngụ ý nếu như báo án là chính xác thì Chấn Văn sẽ lập tức bị giam giữ.

Chấn Võ kiên quyết nói: “Vậy thì càng phải thay, các anh cũng bớt rắc rối. Mời các anh vào trong nhà ngồi chờ một lát.”

Cảnh sát còn muốn nói gì đó, Chấn Võ nói nhanh: “Anh yên tâm, đây là tầng sáu, em ấy không chạy trốn được đâu.”

Cảnh sát phía sau vỗ vai anh ta, nhẹ lắc đầu, hai người mới đi vào trong nhà.

Chấn Võ ôm vai Chấn Văn, tay hơi dùng sức: “Chấn Văn, em đi thay quần áo, rồi gói bộ quần áo này lại.”

Chấn Văn nhìn Chấn Võ mỉm cười với mình, mở miệng định nói, lại bị ánh mắt của Chấn Võ ngăn lại, thấy trong mắt Chấn Võ vẫn đầy quan tâm. Chấn Văn ghé sang hôn lên khóe miệng anh, rồi đi vào phòng ngủ.

Chấn Võ mặc kệ hai cảnh sát hơi mất tự nhiên quay sang nhìn nhau, tiếp tục nghe cuộc điện thoại dang dở.

“Ba, ba nghe thấy rồi chứ ạ? Vâng, con biết rồi, ba yên tâm, Chấn Văn không sao đâu ạ.”

“Vâng, con sẽ đi cùng em ấy. Nếu mẹ không yên tâm, tới cũng được ạ. Ba chờ chút.”

Chấn Võ nhìn hai cảnh sát vẫn đứng đó, không hề lên tiếng, hỏi: “Anh cảnh sát, xin hỏi địa chỉ của cục cảnh sát các anh ở đâu ạ? Lát nữa mẹ tôi sẽ tới đó.”

“Mẹ cậu? Mẹ cậu tới làm gì?”

Chấn Võ cười nói: “Mẹ của tôi chính là mẹ Chấn Văn.”

Cảnh sát ban nãy cau mày, định hỏi thêm, đã bị người bên cạnh ngắt lời, nói địa chỉ cho Chấn Võ.

Chấn Võ cúp điện thoại, gửi xong hai tin nhắn, Chấn Văn từ phòng ngủ đi ra, tay cầm một cái túi.

Chấn Võ đi tới, ôm Chấn Văn: “Đừng sợ. Anh ở chỗ anh Chương cả chiều, cũng vừa nhắn tin. Anh ấy sẽ tìm chứng cớ. Lát nữa cảnh sát hỏi gì thì em đáp nấy, đừng giấu diếm.”

“Các anh đã biết từ trước rồi sao?”

Chấn Võ lắc đầu: “Bọn anh chỉ biết có vấn đề, nhưng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Ba cũng đã phái luật sư tới.”

“Sao ba biết được?”

“Đoạn ghi hình mà anh cảnh sát vừa nói đã bị phát lên mạng.”

“Sao cơ?” Chấn Văn kinh ngạc nhìn Chấn Võ.

Hai cảnh sát thấy mình bị phớt lờ, cắt ngang hai người: “Các cậu xong chưa? Có gì thì đến cục cảnh sát nói.”

Chấn Văn, Chấn Võ nhìn hai cảnh sát, đè nén bất mãn vì bị cắt ngang. Chấn Võ cầm tay Chấn Văn, cùng đi ra cửa.

Xuống dưới, xe cảnh sát đã đậu sẵn bên dưới cột đèn đường. Nhưng ngoài xe cảnh sát, còn có mấy người đang cầm máy ảnh. Thấy cảnh sát và Chấn Văn, Chấn Võ đi ra, bọn họ vội giơ cao máy ảnh, ánh đèn flash không ngừng lóe lên.

Vừa chụp, có người vừa hỏi: “Ngài cảnh sát, xin hỏi sự kiện thiếu gia tập đoàn Minh thị đánh người đã được định án rồi phải không? Các anh đang bắt người đi đúng không? Tại sao không còng tay? Người đi cùng cậu ta là ai?”

Chấn Võ vội chắn phía sau Chấn Văn, lấy tay che máy ảnh lại, mở cửa xe, cùng Chấn Văn chui vào.

Cảnh sát phiền chán nhìn cánh phóng viên, nói: “Tin tức của các người nhanh nhạy thật. Không còng tay đương nhiên là chưa định án. Chúng tôi chỉ mời cậu ta về cục để hỗ trợ điều tra.”

“Không phải đoạn ghi hình chính là bằng chứng sao? Đã có bằng chứng, sao còn chưa định án? Vì e ngại thế lực của tập đoàn Minh thị sao?”

“…” Cảnh sát không nói gì thêm nữa, cũng mau chóng lên xe, rời đi.

“Đúng là hiệu ứng danh nhân. Chúng tôi vừa nhận báo án, bên này đã có phóng viên tới cửa. Đúng rồi, các cậu nói đoạn ghi hình đó cũng được phát trên mạng?”

Chấn Võ gật đầu: “Vâng.”

Vị cảnh sát không lái xe lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên trên các trang mạng đều giật tít: Người thừa kế tập đoàn đánh người, ra tay ác độc.

“Quả nhiên. Nhìn thời gian đưa tin có lẽ là đồng thời.” Hai cảnh sát liếc nhau, cảm thấy kỳ lạ.

Chấn Văn nhíu mày nhìn mặt Chấn Võ: “Vừa rồi ba nói chuyện này ạ?”

“Ừ, tin tức này là một cú đánh mạnh lên tập đoàn. Thị trường chứng khoán bên Mỹ đã bắt đầu dao động.”

Chấn Võ như nhớ ra gì đó, hỏi: “Anh cảnh sát, người bị đánh thế nào rồi ạ?”

“Đang ở bệnh viện, chờ kết quả giám định thương tích. Ấy, tôi không được nói chuyện này với cậu.”

“Cảm ơn anh cảnh sát.” Chấn Võ cười, nhưng nụ cười lập tức biến mất. Bàn tay nắm tay Chấn Văn ướt đẫm mồ hôi. Tuy nhìn bề ngoài anh có vẻ bình tĩnh, nhưng cả anh và Chấn Văn đều vô cùng lo sợ.

Chẳng mấy chốc xe đã chạy đến cục cảnh sát. Trước cửa cục cũng có rất nhiều phóng viên cầm máy ảnh chực sẵn.

Vị cảnh sát lái xe thở dài: “Những lúc thế này tôi vô cùng mong muốn chúng ta có một cửa sau.”

Cảnh sát còn lại bất đắc dĩ đáp: “Mũi họ thính như vậy, có cửa sau cũng vô dụng. Cũng may không có nhiều người lắm. Xuống xe đi.”

Mấy người xuống xe, lại lần nữa bị hỏi dồn dập, tất cả đều chỉ vây quanh người thừa kế tập đoàn Minh thị và kết quả vụ việc.

Lần này cả bốn người đều không đáp, một cảnh sát chặn đám phóng viên lại, người còn lại dẫn hai người qua cửa.

Vào bên trong, tất cả câu hỏi của cánh phóng viên đều bị chặn lại ngoài cửa. Chấn Văn quay đầu, thấy đám phóng viên kia vẫn không cam lòng mà nhóng đầu, ánh đèn flash không ngừng lóe lên, cậu vội quay đầu trở vào.

Mỗi một bước đi, Chấn Văn đều có cảm giác nặng như chì. Dù sao cậu đánh người là thật, chỉ là không biết Cố Tiềm kia ra sao. Từ chiều đến giờ cậu mới nghĩ đến cậu ta, dường như cậu ta đang dùng cách của chính mình để phản kích, nhưng lại mạnh đến nỗi cậu không thể chống chọi. Lúc này đầu óc của Chấn Văn có chút hỗn loạn, tựa như có rất nhiều điều làm cậu cảm thấy không đúng, nhưng bây giờ cậu lại không nói rõ ra được.

Đêm khuya, cục cảnh sát không yên tĩnh như cậu tưởng tượng. Có hai gã say rượu gây rối đang lung lay ngồi trên ghế dựa, vị cảnh sát ngồi đối diện với bọn họ vừa hỏi vừa ghi chép. Hai người lúc thì đáp, lúc lại xô đẩy nhau. Loại vụ việc gây rối thế này, đa số là ở lại cục một đêm, hôm sau tỉnh táo, nộp phạt là có thể về nhà.

Trong cục cảnh sát, ngoại trừ người mặc đồng phục cùng một người mặc âu phục, cộng thêm hai người dẫn họ tới nữa. Nhân lực có vẻ không nhiều.

Thấy mấy người Chấn Văn đi vào, người mặc âu phục đứng dậy: “Xin chào, tôi họ La, là luật sư Vương tổng phái tới. Vừa rồi các cậu không nói gì với bọn họ chứ?”

“Chỉ nói mấy câu không liên quan đến vụ việc.” Chấn Võ đáp ngắn gọn.

Luật sư La nhìn Chấn Võ, hài lòng gật đầu: “Nghe Vương tổng nói cậu học pháp luật, lần này có thể thực hành một chút.”

Cảnh sát ra dấu cho Chấn Văn vào phòng thẩm vấn.

Chấn Võ lo lắng vội hỏi: “Không phải anh đã nói chỉ tới để hỗ trợ điều tra hay sao? Sao lại phải vào phòng thẩm vấn?”

“Các cậu cũng đã thấy vụ việc náo động như vậy, nếu chúng tôi chỉ hỏi mấy câu cho xong chuyện thì không biết phải ăn nói với truyền thông thế nào. Hơn nữa, bên ngoài có hai người say rượu, bọn họ cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến cuộc thẩm vấn.”

Chấn Võ nhìn luật sư, luật sư vỗ vai anh, theo Chấn Văn đi vào. Chấn Võ cũng muốn vào cùng, lại bị vị cảnh sát ít nói ngăn lại: “Cậu theo tôi, nói những chuyện mà cậu biết.”

Chấn Võ lo lắng nhìn theo bóng lưng của Chấn Văn, cửa phòng đóng lại lập tức chặn tầm mắt anh.

Từ lúc biết tin đến bây giờ anh chưa từng hoảng sợ đến thế này.

Chấn Văn! Một mình bên trong!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi