VĂN VÕ SONG TOÀN

Kỳ nghỉ hè kết thúc, ngày đầu tiên khai giảng, cổng trường cấp ba Chí Hoằng.

Hạ Vũ Hào đeo cặp sách, đứng trước cổng hồi lâu, nhìn đám học sinh túm năm tụm ba nhiệt tình chào hỏi nhau, líu lo cười nói đi vào trường, cậu không thể không thừa nhận, cậu rất nhớ khoảng thời gian học cùng Chấn Văn, Chấn Võ.

Trời hơi âm u, thật giống tâm trạng lúc này của Hạ Vũ Hào, có chút nặng nề.

Hạ Vũ Hào hít sâu một hơi, đang định bước qua cổng trường, chợt một người đàn ông trung niên dáng người cao gầy đi tới chỗ cậu. Ông mặc áo sơ mi trắng, đeo cà-vạt, giày da màu đen sáng bóng, đi trên đường còn tạo ra những tiếng ma sát. Quần áo vốn gọn gàng, chỉnh tề, nhưng dưới trời ngày hè nóng bức không khỏi dính mồ hôi.

Đàn ông còn cách xa năm, sáu mét đã cao giọng răn dạy: “Cậu kia, cà-vạt kiểu gì thế kia? Không đeo tử tế được hả?”

Hạ Vũ Hào nhìn trái nhìn phải, thấy bạn học xung quanh đều lần lượt lễ phép chào hỏi người đàn ông kia: “Chào Giám đốc ạ.”

Ông ấy là Giám đốc hả? Hạ Vũ Hào có dự cảm xấu, người này không giống một giám đốc tốt.

“Tôi đang nói cậu đó, cậu không nghe thấy sao? Mau chỉnh lại cà-vạt cho thẳng!” Giám đốc đi đến trước mặt Hạ Vũ Hào, nhìn cậu từ trên xuống dưới.

“Em? A, vâng, Giám đốc.” Đeo cặp sách lên lưng, đưa tay chỉnh lại cà-vạt.

“Cậu học lớp nào? Sao tôi chưa từng nhìn thấy cậu?”

“Em là học sinh mới, tên Hạ Vũ Hào ạ.”

“Cậu chính là Hạ Vũ Hào? Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt.” Giám đốc quan sát đánh giá cậu, lần này còn kỹ lưỡng hơn.

Hạ Vũ Hào mím môi, trong lòng khó chịu: “Một người lớn như ông, thấy tôi đẹp trai lắm sao mà nhìn kỹ như vậy?”

“Cậu nghe cho kỹ đây, tôi không quan tâm cậu ở trường cũ thế nào, nhưng đã học ở trường Chí Hoằng của chúng tôi, cậu phải tuân theo nội quy. Trường của chúng tôi tuyệt đối không cho phép kết bè đánh nhau, nếu để tôi bắt được cậu vi phạm nội quy, thì biết tay tôi đó!”

“Vâng, Giám đốc.” Hạ Vũ Hào cố gắng khiến nét mặt của mình tự nhiên một chút.

Chợt Giám đốc bị bạn học phía sau thu hút sự chú ý: “Trần Dương, cà vạt của cậu là như thế nào vậy hả?”

Hạ Vũ Hào không dám chậm trễ, sải chân bỏ chạy, chỉ sợ bị giữ lại tiếp tục nghe giáo huấn.

Tìm mãi mới thấy lớp hai trên lầu hai, trước cửa phòng học có ba người đang đứng hóng mát. Hạ Vũ Hào nhìn lướt qua, xác định phòng học này đúng là lớp năm năm hai, đang định đi vào cửa, hai người đang trên ngồi cửa sổ chợt một trước một sau nhảy xuống, chắn đường cậu.

“Vừa đến trường mới đã bị để ý rồi, lực hấp dẫn của cậu thật là mạnh nha.” Người nói là một cậu bé mắt to, khuôn mặt trắng nõn rất hợp với kiểu tóc phủ trước trán, lúc cười hai mắt như phát sáng. Người phía sau cao hơn cậu một cái đầu, mắt một mí, đang mỉm cười.

“Cậu… Các cậu sao lại ở đây?” Hạ Vũ Hào trợn mắt há miệng nhìn hai anh em mặc đồng phục giống mình.

Chấn Văn quơ quơ tay trước mắt cậu, tay còn lại đáp lên vai cậu: “Chúng mình cảm thấy một mình cậu chuyển sang đây, chưa quen với cuộc sống nơi này, rất đáng thương, cho nên ban phát lòng từ bi, sang đây cùng cậu, tránh để cậu cô đơn.”

“Ai cô đơn? Mình sung sướng còn chưa kịp ấy chứ? Cả ngày nhìn thấy các cậu, phiền chết đi được.” Tuy nói như vậy, nhưng khóe môi của Hạ Vũ Hào không kiềm được mà nhếch cao.

“Chấn Võ, cậu ấy nói cậu ấy thấy phiền này, không bằng chúng ta cứ phiền chết cậu ấy đi.” Nói xong Chấn Văn đưa tay xuống dưới nách Hạ Vũ Hào, Hạ Vũ Hào vội tránh. Hai người cười đùa ầm ĩ, không nhìn thấy một bạn nữ đang đi phía sau lưng, liền đụng vào.

Bạn nữ kia bị đụng phải, may nhờ có Chấn Võ phía sau kịp thời đỡ, bạn nữ mới không va vào lan can.

Tiếng hô hoảng hốt của bạn nữ khiến hai người đang vui đùa ngừng lại, Chấn Văn nhìn tay Chấn Võ vẫn đang đặt ở sau lưng bạn nữ, cảm thấy rất chướng mắt, vội giả bộ như quan tâm, kéo bạn nữ lại, cách Chấn Võ giữ khoảng.

“Xin lỗi, xin lỗi, cậu thế nào? Không sao chứ?” Chấn Văn cúi đầu, đôi mắt tròn xoe chớp chớp chăm chú nhìn bạn nữ, ân cần hỏi.

Bạn nữ đỏ mặt nhìn Chấn Văn, rồi nhìn lướt qua Chấn Võ, lắc lắc đầu: “Không sao, tại mình bất cẩn.”

“Không sao là tốt rồi.” Chấn Văn buông tay, nhường đường, để bạn nữ đi qua. Quay đầu lại nhìn Chấn Võ, phát hiện Chấn Võ chăm chú nhìn theo, mãi cho đến khi bạn nữ kia bước vào lớp học bên cạnh, vui vẻ vừa rồi lập tức biến mất. Cũng may đúng lúc này chuông vào học vang lên, kịp thời giải cứu cậu, nếu không cậu sợ sẽ để lộ tâm tư của mình mất.

Cậu buồn bã ngồi vào chỗ của mình, đến khi tất cả bạn học trong lớp đã ngồi ngay ngắn, chuẩn bị học bài, Chấn Văn mới nhận ra một việc, trong lớp này hai phần ba là nữ, hơn nữa lại rất xinh đẹp, mà bạn nam thì coi như bỏ đi. Ở đây, Chấn Võ quả thật chính là hạc giữa bầy gà, như bạch mã hoàng tử vậy.

Chấn Văn có chút hối hận, không phải cậu đã đưa Chấn Võ vào động cọp rồi chứ?

Đang suy nghĩ lung tung, một giáo viên trẻ tóc ngắn đi vào lớp học, đứng trên bục giảng, nhìn đám học trò phía dưới.

“Nghỉ hè chơi đã rồi chứ? Bắt đầu từ hôm nay thu lại tư tưởng, nên đi học thì đi học, nên vui đùa thì vui đùa, nên nói chuyện yêu đương thì nói chuyện yêu đương. Nhưng chỉ một điều duy nhất, lớp của chúng ta không cho phép trốn học, trong giai đoạn thi cử không được phép lơ đãng, đây là luật của lớp chúng ta, không cần tôi phải nhắc lại lần nữa chứ?”

“Không cần ạ!” Các học sinh đồng thanh đáp.

“Tốt! Hôm nay lớp chúng ta có ba học sinh mới. Là bạn nào? Mời đứng lên đây tự giới thiệu.”

Ba đứa con trai theo nhau đứng dậy, đi đến bục giảng giới thiệu tên mình. Chấn Văn cảm thấy ánh mắt của mấy bạn nữ bên dưới nhìn bọn cậu như phát sáng.

“Đều là đàn ông con trai, sao lại nói năng yếu ớt như vậy? Đứng thẳng lên!” Không biết từ lúc nào trong tay cô giáo đã cầm một cái bước, cùng với tiếng nói cuối cùng, thước vụt mạnh lên bảng đen, phát ra tiếng động chói tai.

Ba người bị dọa cho hết hồn, lập tức đứng thẳng tắp.

“Tôi là giáo viên hướng dẫn của các em, tên Hà Trung Trung. Bây giờ về chỗ ngồi đi.”

Ba người như được đại xá, lập tức bước nhanh về chỗ ngồi của mình.

Hết giờ học, ba người đi dạo trong sân trường một vòng mới tìm được một nơi có vẻ yên tĩnh.

“Trời ạ, người kia là phụ nữ sao? Tim em sắp nhảy ra ngoài rồi.” Chấn Văn vỗ vỗ ngực, tiếng động ban nãy còn như văng vẳng bên tai.

“Đúng là phụ nữ, còn là một người phụ nữ xinh đẹp.” Chấn Võ cười ha hả nhìn dáng vẻ kinh hồn của Chấn Văn, hiếm có người trấn áp được Chấn Văn và Hạ Vũ Hào, không khỏi có ấn tượng tốt với Hà Trung Trung.

“Em không thấy cô ấy đẹp.” Nhìn sang Chấn Võ, từ lúc nào anh đã bắt đầu chú ý con gái đẹp hay xấu rồi?

“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vừa rồi cô ấy như huấn luyện binh lính vậy. Chúng ta là học sinh đó, vậy mà cô ấy lại cầm thước.” Hạ Vũ Hào sờ cánh tay mình, tựa như vừa rồi cái thước kia đã đánh hoặc sắp đánh lên người cậu vậy.

“Hai người tuân thủ nội quy là được, cô giáo nói cũng đúng, tuân theo quy củ, mọi việc tốt lành.”

“Mà điều đầu tiên đã rất khó thực hiện rồi, đi học không được trốn học, quá khó.”

Chấn Văn gật đầu, nhìn Hạ Vũ Hào vò tóc lại lập tức lắc đầu: “Mình thấy cậu vẫn nên lo lắng cho kỳ thi thì hơn. Điều này hình như khó hơn đó.”

“Này, cậu có thể đừng vạch trần khuyết điểm của người khác được không?”

“Không thể nha. Cậu ngoại trừ biết đánh nhau thì làm gì còn ưu điểm gì để mình nói.”

“Cậu muốn ăn đòn hả?” Hạ Vũ Hào vung tay định đánh lên đầu Chấn Văn.

Chấn Võ bên cạnh vẫn luôn cười ha ha đột nhiên bắt lấy tay Hạ Vũ Hào, trầm mặt nói: “Nói chuyện là tốt rồi, đừng động chân động tay.”

“Được rồi, tôi cũng không dùng sức, cậu làm gì mà lo lắng như vậy?”

Chấn Văn đắc ý cười, nhìn Hạ Vũ Hào, thân thể nghiêng sang đụng đụng Chấn Võ bên cạnh.

“Được lắm, anh em các cậu đồng lòng, tôi đánh không lại, thì tránh đi.” Nói xong Hạ Vũ Hào thật sự quay người đi về hướng lớp học.

“Đừng nhỏ mọn như vậy chứ, chỉ là nói đùa thôi mà.” Chấn Văn đuổi theo, tươi cười nói, đổi lấy một cái trừng mắt của Hạ Vũ Hào.

Chấn Văn rất nhanh cảm nhận được cái gọi là vui quá sinh buồn.

Từ khi phát hiện Chấn Võ rất được hoan nghênh trong lớp, cậu không sao cười được nữa. Đặc biệt là mấy bạn nữ, lúc nào cũng chủ động bắt chuyện với Chấn Võ. Giống như chiều hôm qua, có một bạn nữ người đầy mùi nước hoa đi ngang qua bàn cậu, tới chỗ Chấn Võ, lần này cầm một quyển sách toán.

“Vương Chấn Võ, đề bài này giải thế nào? Mình không hiểu.”

Đến rồi, đến rồi, Chấn Văn ngồi thẳng người dậy, hơi nghiêng sang để nghe được rõ hơn. Bọn họ không thể dùng cớ nào mới lạ hơn được hả?

“Là bài này sao? Đầu tiên cậu tìm hàm số X trước, sau đó thay vào công thức là được.”

“Oa, đơn giản thế thôi sao? Vậy mà mình lại không biết đấy. Cậu thật giỏi!”

“…” Chấn Võ nhất định là đang cười ngây ngô, Chấn Văn tưởng tượng ra dáng vẻ của Chấn Võ lúc này.

“Đúng rồi, Chấn Võ, cậu học giỏi như vậy sao lại chuyển trường?”

Chấn Văn suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống, sao đốt cháy giai đoạn nhanh như vậy?

“Không có gì, trong nhà có chút chuyện. Cậu còn việc gì không? Tôi muốn giải nốt bài tập này.”

“A, không còn, mình có thể xem cậu giải bài không? Mình học toán rất kém.”

“Đây là bài tập vật lý.”

“A, thế sao? Vậy… Cảm ơn cậu. Tặng cậu này!”

Chấn Văn giả bộ mỏi, vặn vẹo đầu cổ, muốn nhìn xem bạn nữ kia đưa gì cho Chấn Võ.

Ôi, là một sợi dây chuyền màu sắc rực rỡ! Đây là thế kỷ mười lăm sao? Còn đưa tín vật định tình!

“Cảm ơn, nhưng tôi không nhận đâu.”

“Không sao, nếu cậu không thích có thể cho em trai cậu.”

Liên quan gì tới tôi? Chấn Văn úp mặt xuống bàn, từ kẽ hở cánh tay nhìn sang.

“Em ấy cũng không thích. Những thứ đẹp đẽ này nên để con gái dùng thì thích hợp hơn.”

“Thật sao? Cậu cảm thấy mình đeo thì sẽ hợp hả? Cảm ơn nha.”

Sao có cảm giác như là Chấn Võ tặng cho cô ta vậy? Chấn Văn giận đến nghiến răng. Chấn Võ thì vẫn mỉm cười đáp lại, thái độ không nóng không lạnh. Chấn Văn thật muốn đi qua nói với anh đừng cười ngây ngô như thế nữa.

Cảnh tượng này cách hai ngày lại diễn ra một lần, răng Chấn Văn bắt đầu đau.

Không chỉ có thế, giáo viên cũng rất coi trọng anh, thường hay nhờ anh giúp đỡ, còn cậu thì ngại lúc nào cũng đi sau lưng Chấn Võ mà không làm gì được, cứ như vậy lúc ở trường, thời gian bọn cậu bên nhau ít đi rất nhiều.

Nửa tháng sau, trái tim bất ổn của Chấn Văn bị đẩy lên đến đỉnh điểm. Nửa tháng này, Chấn Võ gần như mỗi ngày cũng đi cùng một bạn nữ, hai người lúc nào cũng líu lo cười nói. Bạn nữ kia chính là người mà lần trước Chấn Võ anh hùng cứu mỹ nhân.

Phát hiện này khiến cậu sợ hãi những kỳ vọng của mình cuối cùng sẽ hóa thành thất vọng. Tuy vậy Chấn Văn chưa từ bỏ ý định, lại không dám trực tiếp hỏi Chấn Võ, sợ nói nhiều sẽ để lộ tâm tư của bản thân, càng sợ nghe được Chấn Võ nói thích bạn gái kia. Nhưng mà không nói lại làm cậu ngày ngày nghĩ ngợi lung tung, cho nên, trong một buổi tối, sau khi làm xong bài tập, nhìn Chấn Võ sắp xếp sách vở vào cặp sách, cậu giả bộ điềm nhiên hỏi Chấn Võ: “Em thấy gần đây anh bận nhiều việc.”

“Có một chút, việc của cô giáo hơi nhiều.” Chấn Võ kiểm tra túi đựng bút của Chấn Văn, cất vào cặp.

“Chỉ có mình anh làm thôi à?”

“Không, còn có người khác giúp.” Chấn Võ lại kiểm tra sách vở của Chấn Văn, cất vào cặp của cậu.

“Ai thế? Là trai hay gái?”

“Em hỏi làm gì?” Chấn Võ dừng lại, nhìn Chấn Văn, Chấn Văn vốn đang cầm điện thoại chơi game lúc này lại lật qua lật lại. Khó trách Chấn Võ cảm thấy kỳ lạ, trước giờ Chấn Văn chưa từng có hứng thú với mấy chuyện này, có thể trốn liền trốn.

“Không có gì, tò mò thôi.” Chấn Văn đảo mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt Chấn Võ.

“Ừ.” Chấn Võ thấy Chấn Văn như có gì suy nghĩ, liền dừng việc đang làm dở, ngồi đối diện với Chấn Văn. “Em muốn hỏi chuyện gì?”

“Không có gì, anh cảm thấy bạn nữ cùng anh giúp việc cho cô giáo… có xinh không?”

“Hả?” Chấn Võ nhìn dáng vẻ ấp úng của Chấn Văn, đột nhiên căng thẳng, Chấn Văn cảm thấy bạn nữ kia xinh sao? Nhớ lại ánh mắt của Chấn Văn trong ngày đầu tiên khai giảng, chẳng lẽ em ấy thích bạn nữ đó rồi?

“Thôi, không nói nữa, em buồn ngủ rồi.” Chấn Văn thấy Chấn Võ có chút hốt hoảng, đột nhiên không muốn biết đáp án nữa. Bởi vì đáp án đã rất rõ ràng, Chấn Võ lúc nào cũng nhìn bạn gái kia cười, trong khi trước kia Chấn Võ đều rất khi nhìn con gái, như vậy vẫn chưa rõ ràng sao? Cậu còn chưa được coi là tình địch thì đã thua trận rồi. Cậu cũng không muốn tự chui đầu vào rọ, sợ nếu như nghe được câu trả lời khẳng định, cậu sẽ không chịu nổi mà bày tỏ tình cảm của mình mất.

“Ừ, anh sắp xếp cặp sách của em xong rồi. Anh đi ngủ đây.”

“Vâng, ngủ ngon.” Chấn Văn đã quấn mình trong chăn.

Chấn Võ nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của Chấn Văn, em ấy không vui sao? Sao đột nhiên giống như mình bị đuổi đi vậy?

Chấn Văn nghe Chấn Võ rời phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, mới thở ra một hơi, cảm thấy sống mũi cay cay, hai mắt đau nhức, có lẽ cậu không nên ôm bất cứ hy vọng nào.

Sao có thể trùng hợp Chấn Võ cũng giống như cậu chứ? Trong khoảng thời gian này, cậu chỉ cho mình một lý do để hưởng thụ sự che chở của Chấn Võ mà thôi, chỉ là lừa mình dối người, cho rằng tiếp tục như vậy thì có thể mãi mãi như vậy. Bây giờ Chấn Võ tìm được người con gái mà anh ấy thích rồi, cậu nên buông Chấn Võ ra thôi, có như thế hai người bọn cậu mới có thể tìm được tự do của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi