VĂN VÕ SONG TOÀN

Nơi bọn họ đang ngồi là một góc tương đối yên tĩnh trong vườn trường, đằng sau ghế dài là cây cối xem chừng cũng đến hai mươi năm tuổi rồi. Bọn họ trước giờ đều thích những nơi thế này, không bị quấy rầy, tự do tự tại. Nhưng ở nơi yên tĩnh này, đột nhiên từ đằng sau xuất hiện một đôi tay, cộng với giọng nói rợn người, ba người không hoảng sợ đến hét toáng lên đã xem như lớn gan rồi.

Mặc dù không hét lên, nhưng bọn họ cũng bị dọa cho hết hồn. Hạ Vũ Hào là người đầu tiên có phản ứng, bắt lấy bàn tay kia, xoay chín mươi độ, sau lưng lập tức vang lên tiếng kêu đau: “A, đau đau đau, bạn học, mau buông ra.”

Hạ Vũ Hào thả bàn tay kia ra, lúc này ba người nhìn thấy có hai bạn học nam ở phía sau, hình như là học sinh lớp trên.

Ba người đứng dậy, Chấn Văn tự nhiên nghiêng người về phía Hạ Vũ Hào, Chấn Võ khoanh tay, bày ra tư thế ba kiếm khách nhìn hai nam sinh.

Bị vặn chặt cổ tay là nam sinh đầu húi cua, mày rậm, mắt to, cao lớn. Nam sinh nọ đồng phục xộc xệch, lúc này đang xoa cổ tay mình, nhe răng nhếch miệng xuýt xoa, khoa trương giống như tay bị cắt đứt luôn rồi vậy.

Đứng bên cạnh là nam sinh đeo cặp kính đen, dáng vẻ phong nhã, đúng chuẩn học sinh tiêu biểu: thế đứng thẳng tắp, đồng phục được ủi bằng phẳng, cà-vạt thắt thẳng, đôi mắt thông minh dưới cặp kính đen đang chăm chú nhìn Hạ Vũ Hào.

Nam sinh đầu húi cua thấy mình thành công thu hút sự chú ý của ba người, vẩy vẩy tay, vẻ mặt chuyển từ đau đớn sang vui mừng, mở to mắt, dang hai cánh tay nói: “Bảo bối, giao thân thể của em cho anh đi!” Nói xong, chạy tới chỗ Hạ Vũ Hào, như định ôm chầm lấy cậu.

Hạ Vũ Hào lùi về phía sau một bước, đẩy bàn tay đang vươn tới mình ra, giơ nắm đấm: “Này, anh bị bệnh tâm thần hả? Cẩn thận tôi đánh anh đó!”

Nam sinh đầu húi cua sửng sốt một lúc, quay đầu nhìn nam sinh đeo kính: “Cậu ta nói tôi hay nói cậu đó?”

Nam sinh đeo kính vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ anh ta: “Chắc chắn là nói cậu.”

Nam sinh đầu húi cua ưỡn ngực, giả bộ như rất nghiêm túc nhưng không thành công, nói: “Giải thích trước, tôi không bị bệnh tâm thần, tôi là đàn anh của các cậu, các cậu nên thể hiện một chút tôn kính với đàn anh chứ, có phải không?”

“Đàn anh thì sao? Đàn anh thì có thể muốn làm gì thì làm à?” Hạ Vũ Hào sờ lồng ngực của mình, vừa vặn đúng chỗ vừa bị sàm sỡ, hơn nữa người sàm sỡ cậu còn là một nam sinh. May mà không có ai nhìn thấy, nếu không thì cậu mất hết mặt mũi rồi.

“Tôi không có ý đó, tôi chỉ thấy cơ ngực của cậu rất săn chắc. A, cơ ngực của cậu cũng rất săn chắc.”

Nam sinh đầu húi cua nhìn ngực Chấn Võ bên cạnh, vẻ mặt thèm thuồng, bước tới gần muốn kiểm tra.

Chấn Văn bước lên hai bước đẩy ra: “Anh làm gì đó?” Trong lúc nói, cậu kéo Chấn Vỗ về phía sau, tay dang rộng như gà mẹ bảo vệ gà con, chỉ là chiều cao của cậu thấp hơn Chấn Võ nên nhìn cảnh tượng này có chút buồn cười.

Nam sinh đầu húi cua tựa như bây giờ mới nhìn thấy Chấn Văn, nghiền ngẫm đánh giá cậu. Lúc này Chấn Văn mới nhận ra hành động của mình có chút hơi quá, lập tức buông bàn tay vừa kéo Chấn Võ ra, nhưng vẫn đứng phía trước Chấn Võ, nhìn chằm chằm nam sinh đầu húi cua, không thấy được Chấn Võ phía sau vì hành động này của cậu mà cười rất tươi.

“Được rồi, Hạ Thừa Ân, đừng trêu chọc bọn họ nữa, nói chuyện chính đi.” Nam sinh đeo kính nói, anh ta đẩy gọng kính lên, bước tới, nhìn ba người, tự giới thiệu: “Tôi là quản lý đội bóng chuyền của trường, tên Khâu Tử Hiên, cậu ấy là đội trưởng đội bóng, tên Hạ Thừa Ân. Chúng tôi muốn mời cậu vào đội.” Khâu Tử Hiên giới thiệu xong xuôi, đưa tay về phía Hạ Vũ Hào.

Ba người không hiểu gì nhìn hai đàn anh, dù thế nào cũng không thể ngờ là đội bóng chuyền tìm tới để mời chào cầu thủ.

“Đúng vậy, Hạ Vũ Hào, cậu không biết đâu, hôm nay lúc cậu nhảy từ trên tường rào xuống vô cùng đẹp trai, cậu dùng sức của tay và sức bật liền nhảy qua được. Thiên phú tốt như vậy không đánh bóng chuyền thì thật đáng tiếc.” Hạ Thừa Ân thu lại nét mặt không đứng đắn, tay khoát lên vai Khâu Tử Hiên, ánh mắt đảo qua lại giữa Hạ Vũ Hào và Chấn Võ.

Chấn Võ từ đầu đều chỉ nhìn Chấn Văn bên cạnh, hi vọng cậu không cáu kỉnh mà tránh xa anh nữa. Nhưng vừa nghe đến hai chữ bóng chuyền, vẻ mặt của Chấn Võ liền cứng ngắc, lúc này mới nhìn về phía hai người tự xưng là đàn anh, thấy người bọn họ chỉ là Hạ Vũ Hào, khuôn mặt vừa rồi còn cười tươi giờ hiện lên vẻ buồn bã.

“Bóng chuyền gì chứ, ông đây không thích!” Hạ Vũ Hào dứt khoát trả lời, rồi xoay người gọi Chấn Văn, Chấn Võ đi về phòng học.

“Này, chúng tôi còn chưa nói xong mà đã đi rồi sao? Không tâm sự nữa hả?” Hạ Thừa Ân rướn cổ nói với theo.

Hạ Vũ Hào đi nhanh, sợ bị đuổi, Chấn Văn phải nhanh chân mới có thể theo kịp, Chấn Võ thì đi ở tuốt phía sau.

Đến phía trước tòa phòng học, thấy hai người kia không đuổi theo, Hạ Vũ Hào mới dừng lại: “Gì chứ? Hôm nay trèo tường có một lần liền gặp nhiều phiền toái như vậy.”

“Mình thấy cậu gặp xui xẻo rồi, bị giám đốc bắt gặp không nói, còn bị đám người kia để mắt tới. Nói xem, cậu cũng không biết mình bị nhiều người nhìn thấy như vậy đúng không?”

“Mình chỉ nhớ vừa nhảy ra hàng rào đúng lúc bị giám đốc bắt gặp, khi đó mình đương nhiên muốn chạy cho nhanh, hình như là có đụng phải người nào đó. Nhưng mình sao còn tâm trí quay lại nhìn, giám đốc đuổi theo sát thế cơ mà.”

“Cậu không thích đánh bóng chuyền sao?” Chấn Văn giả bộ điềm nhiên hỏi Hạ Vũ Hào.

“Cậu thích hả? Mình thấy cậu không giống người thích vận động.” Hạ Vũ Hào đánh giá khuôn mặt trắng nõn của Chấn Văn, thân thể dưới lớp quần áo có vẻ rất gầy.

“Mình đương nhiên không thích, nhưng nhìn thân hình cậu dường như có rèn luyện, cậu luyện thế nào vậy?”

“Mình? Cũng không có cách nào khác, cậu cũng biết chỗ mình làm việc rồi đó, nếu không có chút sức lực, nhất định sẽ bị bắt nạt, giống như cậu hôm đó vậy.” Hạ Vũ Hào nói đến đây chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Chấn Văn.

Chấn Văn vội vàng đưa lưng về phía Chấn Võ, nháy mắt với Hạ Vũ Hào. Hạ Vũ Hào cũng nhận ra mình lỡ miệng, hai người cùng nhìn Chấn Võ, phát hiện Chấn Võ hình như có tâm sự gì đó, hoàn toàn không để ý đến những lời hai người vừa nói.

Chấn Văn thở phào nhẹ nhõm, nhìn đôi mắt rủ xuống của Chấn Võ, cắn răng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi.

“Mình chỉ tập luyện tại nhà. Thời gian của mình rất vội, bảo mình đi đánh bóng chuyền, còn phải luyện tập, mình không rảnh như thế đâu.” Lúc này cậu chợt nhớ ra ván game đang chơi dở: “Thôi xong, vừa nãy không dễ gì mới qua được cửa, uổng công rồi.”

“Lần sau chúng ta qua lại vậy.” Chấn Văn hoàn toàn không còn tâm tình chơi game nữa, đang định gọi Chấn Võ trở về lớp học, chợt một nữ sinh từ xa chạy tới gọi anh trước.

“Vương Chấn Võ!” Tiếng gọi dứt khoát, Chấn Văn nhìn nơi vang lên tiếng gọi, còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng nữ sinh kia, đã vị Chấn Võ vừa hoàn hồn chắn mất tầm mắt. Chấn Võ nhìn người gọi anh, còn không để Chấn Văn kịp lên tiếng hỏi là ai, anh đã bước tới đón.

“Chúng mình về trước đi.” Hạ Vũ Hào nhìn đằng sau, như là sợ hai người kia đuổi theo quấy rầy, hoàn toàn không có chút hứng thú với nữ sinh vừa gọi Chấn Võ.

“Ừ.” Chấn Văn nhìn cô gái bị Chấn Võ chắn mất, lần trước cậu đã nhìn thấy, nhưng không để vào mắt nên không nhớ nổi cô gái đó dáng vẻ thế nào. Thấy Chấn Võ khẩn trương như vậy, còn lập tức đáp lại, Chấn Võ hẳn là rất thích cô ấy.

Chấn Văn không muốn nhìn cảnh tình cảm của bọn họ, vượt Hạ Vũ Hào, vào lớp học trước.

Ngồi xuống vị trí của mình, nhìn đồ trên bàn thế nào cũng thấy chướng mắt, liền hất hết xuống. Đến khi thấy cậu hất quyển sách bài tập thứ ba xuống đất, Hạ Vũ Hào không nhịn được nữa mở miệng hỏi: “Này, người bị quấy rầy là mình, sao trông cậu còn buồn bực hơn cả mình thế? Ai trêu chọc cậu hả? Nói mình nghe xem!”

“Không có!” Chấn Văn tức tối nhìn quyển sách giáo khoa đã bị vò đến không còn hình dạng trước mặt.

“Là cậu không nói đấy nhé, chớ trách mình không hỏi.” Hạ Vũ Hào từ trước đến nay không phải người nhiều chuyện, thấy cậu không nói cũng không hỏi nữa.

Chẳng mấy chốc Chấn Võ đã đi vào lớp. Chấn Văn lén nhìn anh, vẫn là vẻ mặt thản nhiên như thế, khiến người khác không đoán ra được anh đang nghĩ gì. Chấn Võ giấu tâm tư của mình quá sâu, mọi vui buồn của anh đều như ở trên một đường thẳng, Chấn Văn chỉ có thể dựa vào tưởng tượng của mình mà suy đoán tâm trạng lúc này của Chấn Võ, hẳn là đang rất vui vẻ.

Không tập trung học tiết tiếp theo, hết tiết cũng không có tâm trạng đi ra ngoài, Chấn Văn úp mặt xuống bàn, từ khe hở giữa cánh tay nhìn thấy đôi giày của Chấn Võ dừng bên bàn cậu một lúc, rồi rời đi, có lẽ anh nghĩ cậu đang ngủ.

Đến tiết học buổi chiều, Hạ Vũ Hào hò hét từ bên ngoài đi vào, lúc này đến lượt cậu đá bàn, hất sách.

Chấn Văn cảm thấy buồn cười, trêu chọc: “Sao thế? Hất sách có thể lây hả?”

“Mình phiền chết đi được! Hai người kia theo mình vào nhà vệ sinh, làm mình mới đi được một nửa đã bị dọa phải chạy về.”

“Ai cơ? Có phải là đội trưởng đội bóng chuyền kia?” Chấn Văn như chợt nhớ ra, ánh mắt nhìn Chấn Võ phía sau – anh vẫn cúi đầu viết gì đó, dường như không có phản ứng về chuyện này.

“Không là bọn họ thì còn ai? Nói gì luyện tập bóng chuyền rất tốt, tốt con mẹ anh ta ấy.”

“Cậu đã nói không tham gia rồi mà anh ta vẫn không tha hả? Mình thấy anh trai đeo kính là người biết phải trái, anh ta cũng tới làm phiền cậu sao?”

“Anh ta thì không, nhưng ánh mắt anh ta nhìn mình khiến mình thấy sợ, giống như anh ta có thể nhìn thấu mình vậy, thật khó chịu.” Kiều Tư Lâm trước kia cũng đeo kính, nhưng sau đó bọn họ mới biết thì ra để nhìn trông tri thức cậu ta mới đeo kính, kính của cậu ta chỉ là loại không độ bình thường.

Chấn Văn ghé đầu sát Hạ Vũ Hào, khẽ nói: “Cứ thế này cũng không ổn. Hay là tan học chúng mình đi tìm anh ta, đánh một trận để thị uy, khiến bọn họ không dám tới làm phiền cậu nữa.”

Hạ Vũ Hào suy nghĩ một lúc, gật đầu, cũng nhỏ giọng đáp: “Cũng đúng, bị động thế này không phải tác phong của mình. Cứ quyết định như vậy đi. Tan học cậu đi với mình, tốt nhất đừng nói gì với anh trai cậu, cậu ta mà biết chỉ càng thêm rắc rối.”

“Biết rồi, chúng ta không nói cho anh ấy biết, lén chuồn đi thôi.” Chấn Văn chua xót nghĩ, có lẽ tan học người ta còn đi tìm bạn gái, lấy đâu tâm tư đi cùng bọn cậu.

Trên đường đi đến nhà thi đấu, Hạ Vũ Hào nhìn Vương Chấn Võ đang đi cùng, lại trừng mắt nhìn Chấn Văn. Vương Chấn Văn cũng vẻ mặt bất lực, ai biết anh ấy không đi hẹn hò, lại theo sát cậu, một tấc cũng không rời. Hạ Vũ Hào không biết nên nói gì, đã tới đây rồi đâu thể bỏ chạy. May mà Chấn Võ không nói gì, chỉ lặng lẽ theo phía sau.

Hạ Vũ Hào thầm cảm thán, tên anh trai này quá nghiện em trai rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi