VĂN VÕ SONG TOÀN

Chấn Văn bị tiếng kêu từ bụng mình đánh thức, cậu mở choàng mắt, mất đến mấy giây không nhận ra được mình đang ở đâu. Rồi cậu lập tức nhớ ra cậu và Chấn Võ đang ngồi ở trạm xe buýt, Chấn Võ hình như muốn nói gì đó với cậu. Cậu ngồi bật dậy, nhìn xung quanh, đây là phòng của cậu mà. Ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, bây giờ là đêm khuya hay đã sắp bình minh? Cậu sờ soạng bật đèn trên tủ đầu giường lên, tìm điện thoại, nhìn đồng hồ, hai rưỡi.

Cậu về nhà bằng cách nào? Chấn Văn không thể nhớ ra được. Trên người chỉ mặc quần ngắn, hẳn là Chấn Võ thay giúp cậu.

Nghĩ đến là Chấn Võ thay quần cho mình, Chấn Văn lại nằm vật xuống giường, vùi mình vào trong chăn. Kể từ khi biết mình thích Chấn Võ, cậu rất ít khi mặc thế này trước mặt anh, chỉ cần nghĩ đến chuyện Chấn Võ nhìn thấy thân thể mình, cậu đã mặt đỏ tim đập loạn xạ.

Đến khi sắp không thở nổi nửa, cậu mới chui ra khỏi chăn, đứng dậy, tìm một chiếc quần dài ở trong tủ quần áo, lấy ra, mặc vào, nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đi xuống bếp.

Bàn ăn cơm trống không, trong tủ lạnh cũng không có đồ gì có thể ăn ngay, sờ bụng réo vang, Chấn Văn thở dài, đành lấy một hộp sữa, mở nắp, đang định uống.

Sữa trong tay đột nhiên bị cướp mất. Nhìn bàn tay trống không của mình, biết Chấn Võ ở phía sau, Chấn Văn có chút hối hận, giờ đối mặt với Chấn Võ, không biết anh có tiếp tục nói chuyện lúc chiều nữa không?

“Sữa lấy từ tủ lạnh phải làm nóng trước mới được uống.”

“Vâng.” Chấn Văn xoay người, Chấn Võ đã lấy ra một cái nồi nhỏ, đổ sữa vào, nhanh nhẹn bật bếp, rồi lấy từ trong tủ lạnh ra một chút bột yến mạch, lấy một muỗng thả vào trong nồi. Làm xong, Chấn Võ xoay người nhìn Chấn Văn.

Chấn Văn lập tức căng thẳng mà đứng thẳng người, tỏ vẻ sắp lâm trận, chờ Chấn Võ nói với cậu.

Chấn Võ thấy dáng vẻ căng thẳng của Chấn Văn, bật cười: “Sắp xếp lại tài liệu không phải là việc một sớm một chiều là có thể xong, em không nên thức đêm để làm cố.”

“Vâng, em biết rồi.” Sau đó thì sao? Chỉ có vậy thôi?

“Sau này vẫn cùng nhau về nhà nhé?”

“Vâng.”

“Ôn thi thế nào?”

“Cũng ổn ạ.”

Nghe thấy tiếng sôi trên bếp, Chấn Võ xoay người, tắt bếp, thả thêm chút đường vào nồi rồi đổ sữa tươi yến mạch ra bát, lấy thêm thìa, bưng ra bàn ăn.

“Chờ nguội một chút rồi ăn.”

“Vâng.”

“Hôm nay em chỉ nói mấy lời này thôi sao?”

“Dạ?”

Chấn Võ thở dài, nhìn đồng hồ, nói: “Ăn xong thì lên ngủ tiếp, anh đi ngủ trước đây.”

Chấn Văn ngây người nhìn Chấn Võ rời khỏi phòng bếp, chỉ thế này thôi sao? Chấn Văn không biết là mình may mắn hay là Chấn Võ thay đổi ý định. Ngồi trên bàn ăn nhìn bát sữa tươi yến mạch bốc lên hơi nóng, Chấn Văn có cảm giác không thật.

Ngày hôm sau, trên đường đến trường, Chấn Văn và Chấn Võ đều trầm mặc không nói, Chấn Văn lại cảm thấy có chút bất thường. Từ sáng đến giờ Chấn Võ không hề nói chuyện với cậu!

Chấn Võ từ lúc thức dậy đến khi rời nhà đều có vẻ rất bận rộn, ngoại trừ nói một câu chào buổi sáng với cậu thì không nói gì thêm nữa, ngược lại Trần Cẩn hỏi rất nhiều chuyện ở trường của bọn cậu, Chấn Văn câu được câu không mà đáp, ánh mắt lúc nào cũng liếc trộm Chấn Võ bận tới bận lui.

Nhưng đến trường học, tất cả lại trở về như cũ, Chấn Võ vẫn đi theo cậu, đôi khi ghé người rất sát, đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Mà ‘cái cớ’ Hạ Vũ Hào gần đây cũng rất khác thường. Khác thường nhất chính là cậu ta lại nghiêm túc học hành.

Thành tích của Hạ Vũ Hào trước giờ luôn đứng cuối lớp, cậu ta cũng tỏ thái độ không thích học hành, khiến Chấn Võ muốn giúp đỡ cũng đành bất lực. Nhưng bây giờ Hạ Vũ Hào phải nói là liều mạng mà học, nguyên nhân khiến Hạ Vũ Hào đột nhiên coi trọng việc học như vậy chính là đợt tập huấn của đội bóng chuyền vào cuối học kỳ.

Mấy ngày trước, lúc Khâu Tử Hiên thông báo tin tức này trong buổi họp thường kỳ của đội bóng, ngoại trừ ba người Chấn Văn, những đội viên khác đều rất hào hứng.

Nhưng đến khi Khâu Tử Hiên bổ sung điều kiện để được phép tập huấn chính là tất cả người trong đội bóng đều phải vượt qua kỳ thi, tự tin nói đây không phải vấn đề, Chấn Văn xấu xa chỉ Hạ Vũ Hào cười nói: “Với cậu ta thì có vấn đề đó!”

Khâu Tử Hiên sau khi nhìn thấy kết quả học tập của Hạ Vũ Hào rất bình tĩnh mà đưa ra quyết định dạy bổ túc cho cậu ta. Vẻ mặt của Hạ Vũ Hào lập tức chuyển từ ủ rũ sang phấn chấn.

Nhìn Hạ Vũ Hào ngày nào cũng cắm đầu vào sách vở, Chấn Văn trêu chọc: “Cậu bị hàng phục thật rồi.”

Hạ Vũ Hào không phủ nhận, còn tỏ vẻ kiêu ngạo.

Nói ra, sự khác thường của Hạ Vũ Hào không chỉ có vậy, còn có cậu ta thỉnh thoảng giơ quả bóng chuyển lên lầm bầm, hay ngồi thừ người ra mà nhìn một góc nào đó của lớp học, hoặc không đi cùng Chấn Văn mà vô cớ chơi trò mất tích.

Nếu là trước kia, Chấn Văn nhất định nổi tính buôn chuyện, tra hỏi Hạ Vũ Hào đến khi bị cậu ta vung tay dọa đánh mới thôi. Nhưng hiện tại Chấn Văn lại không có tâm trạng đó. Đi tập huấn đối với cậu không phải là tin tức tốt – cứ nghĩ đến chuyện một ngày hai mươi tư tiếng đều ở bên cạnh Chấn Võ, cậu liền căng thẳng. Thậm chí cậu còn xấu xa thầm cầu nguyện Hạ Vũ Hào không thi qua môn, nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua rất nhanh, nhìn dáng vẻ dốc hết toàn lực cố gắng của Hạ Vũ Hào, Chấn Văn vẫn vui mừng thay cậu ta.

Đợt tập huấn cuối cùng đã được cho phép, Hạ Vũ Hào thuận lợi vượt qua kỳ thi. Lúc đưa phiếu điểm thi cho Chấn Văn, sắc mặt của thầy giám thị có chút khó coi.

Thứ bảy trời vừa sáng, đoàn người đã đến địa điểm tập huấn, Hà Trung Trung đứng chờ ở cổng chính nhìn thấy dáng vẻ lười nhác của đám đội viên lập tức nổi đóa, khiến đám người không dám chậm chạp, chạy vội đi cất đồ rồi bắt đầu tập luyện.

Chấn Văn nhìn Chấn Võ mồ hôi đầm đìa có chút đau lòng, càng cảm thấy tự hào. Mặc dù vào đội muộn, nhưng Chấn Võ đã có thể một mình đảm đương một vị trí rồi.

Buổi tối, đám nam sinh vào một phòng tập để trống, trải thảm, lấy chăn gối ra chuẩn bị ngủ. Chấn Văn luôn theo sát Hạ Vũ Hào, thảm cũng trải sát chỗ cậu ta.

Cậu liếc thấy Chấn Võ đi tới, nghe được Chấn Võ gọi mình, nhưng cậu vin vào tiếng cãi nhau của đám người còn lại mà giả câm giả điếc.

Hạ Vũ Hào nhìn cái thảm đặt sát thảm của mình, lại nhìn Chấn Võ không ngừng đưa mắt nhìn về phía này, nhỏ giọng hỏi: “Cậu trốn tránh như vậy không phải là quá lộ liễu rồi sao?”

Chấn Văn cười khổ, cậu không thể không tránh Chấn Võ, bởi vì cậu không chắc chắn mình có thể che giấu được, cậu sợ lỡ như trong lúc kích động cậu không thể khống chế bản thân mà nói ra hết mất. Cho nên, cách hiệu quả nhất chính là duy trì khoảng cách an toàn với Chấn Võ, tránh một mình ở gần anh.

Chấn Văn mở túi hành lý, định lấy đồ đi tắm rửa, nhưng lật tới lật lui làm đồ vật trong túi rối loạn, cậu đành phải sắp xếp lại đồ đạc của mình một lần nữa. Cậu đúng là không có khiếu sắp xếp đồ đạc mà.

Sau khi Chấn Văn người một nơi hồn một nẻo nhét hết đồ đạc vào túi mới phát hiện trong phòng không còn người nào khác, tệ hơn là cậu bị tê chân rồi.

Thấy trong phòng chỉ còn Chấn Võ là chưa rời đi, Chấn Văn ảo não xoa chân, cảm thấy tốt hơn một chút liền vội vàng đứng dậy muốn rời đi. Nhưng chân lại không mềm nhũn khiến cậu ngã ngồi xuống.

Không đợi tiếng rên của cậu kết thúc, Chấn Võ đã chạy tới bên cạnh, lo lắng hỏi: “Em sao thế?”

Chấn Văn ôm chân, giãy ra khỏi cánh tay của Chấn Võ, nhảy đến cách Chấn Võ một khoảng xa.

Chấn Võ theo sát, bởi vì Chấn Văn càng ngày càng biểu lộ rõ là muốn trốn tránh anh mà buột miệng thốt ra vấn đề anh luôn canh cánh trong lòng: “Anh không hiểu tại sao em trốn tránh anh? Nói không giận nhưng lại chê anh phiền?”

Chấn Văn thấy được sự khổ sở trong giọng nói, nét mặt, ánh mắt của Chấn Võ, cậu không đành lòng tiếp tục nói những lời làm tổn thương anh nữa, vì vậy tỏ vẻ không sao cả nói: “Em chỉ nói đùa thôi, em không cảm thấy anh phiền gì đâu. Em chỉ là… muốn học cách độc lập.”

“Độc lập?” Đây là lần thứ hai Chấn Võ nghe thấy từ này, mẹ cũng nói để Chấn Văn độc lập, nhưng anh không thích. Nếu như Chấn Văn độc lập, cậu sẽ không cần anh nữa.

Chấn Văn cười khổ, cố gắng để biểu lộ mình ghen tỵ với Chấn Võ: “Đúng vậy, anh có bạn gái rồi, cũng cần thời gian hẹn hò chứ. Cho nên, em muốn độc lập, nếu không hại anh bị người ta đá thì phải làm sao?”

Chấn Võ chăm chú nhìn ánh sáng chớp tắt trong mắt Chấn Văn, bạn gái gì? Anh có bạn gái khi nào? Là cô gái kia sao? Nghĩ đến cô gái đã đưa quà tặng và số điện thoại nhờ anh đưa cho Chấn Văn mấy ngày trước, Chấn Võ cắn cắn môi, lặng im không nói.

Chấn Văn thấy Chấn Võ không nói gì, hiểu rằng đó chính là ngầm thừa nhận, vội quay đầu, che giấu đau lòng trong mắt.

Chấn Võ thật sự có bạn gái rồi, mặc dù cậu đã suy đoán được anh ấy đang hẹn hò với cô gái kia, nhưng trước khi Chấn Võ thừa nhận, cậu đã hy vọng không phải. Hiện tại Chấn Võ đã thừa nhận, hy vọng của cậu không còn nữa.

Có chút hối hận mình không nên nhiều chuyện, nhưng nếu không hỏi thì có thay đổi được gì đâu? Cuối cùng Chấn Võ cũng không phải là của cậu, thậm chí cả cơ hội thổ lộ với anh, cậu cũng không có.

Chấn Võ túm lấy cánh tay Chấn Văn kéo lại, để cậu đối diện với mình. Chấn Văn quay mặt đi, nhưng lần này Chấn Võ không để cậu né tránh nữa.

Chấn Văn chỉ có thể tìm chuyện để nói, cũng tốt hơn là hai người im lặng mà nhìn nhau, “Bạn gái của anh xinh không? À, đúng rồi, em đã nhìn thấy bạn ấy, rất xinh đẹp. Bạn ấy tên gì? Tính cách thế nào? Có thời gian giới thiệu với em đi, hoặc là dẫn về nhà ăn cơm với ba mẹ. À, như vậy quá nhanh rồi, chúng ta mới học cấp ba thôi mà.”

Chấn Văn nói năng lộn xộn, Chấn Võ vẫn chỉ đứng đó nhìn cậu chằm chằm, tựa như không hề hứng thú với chuyện này, trong mắt cũng không có vui vẻ, chỉ có lo lắng. Anh lo lắng cái gì chứ?

Trong khi Chấn Văn không biết phải nói gì tiếp mà lúng túng, Chấn Võ cuối cùng cũng mở miệng: “Cho nên, gần đây em nghĩ những chuyện này mà trốn tránh anh?”

Chấn Văn cười lớn, giả bộ bình tĩnh: “Đúng vậy, nếu không thì nghĩ gì?”

Cậu không giả bộ nổi nữa, muốn nhanh chóng rời khỏi đây, muốn trốn ở nơi Chấn Võ không nhìn thấy. Nhưng Chấn Võ vẫn không chịu bỏ qua, kéo cậu lại, muốn nói rồi thôi. Tựa như rất lâu trôi qua, lâu đến nỗi Chấn Văn tưởng anh ấy sẽ chối tất cả những gì vừa nói, lâu đến nỗi Chấn Văn đã lúng túng đến muốn vùi mình dưới đất, Chấn Võ mới nói: “Đừng lo, em là em trai anh, anh sẽ chăm sóc cho em.”

Rồi bất ngờ, Chấn Võ đưa tay ôm Chấn Văn vào trong ngực, Chấn Văn còn chưa chạm đến lồng ngực của Chấn Võ, đã quay mặt đẩy anh ra.

Cậu không cần anh ôm cậu như vậy, cậu không cần Chấn Võ chăm sóc mình, nếu thứ cậu muốn Chấn Võ đã không thể cho, vậy cần gì phải tham lam cái ôm này?

Chấn Văn không muốn nói thêm về chủ đề anh em nữa, không thích Chấn Võ lấy vai diễn cậu là em trai của anh ấy ra. Cậu nhìn Chấn Võ, muốn từ trong ánh mắt của anh nhìn ra thứ cậu muốn, nhưng trong đó chỉ có sự bình tĩnh, không còn gì khác. Cậu thở dài nói: “Em muốn đi tắm.”

Không đợi Chấn Võ nói thêm gì nữa, cậu cúi người vơ đồ đạc của mình dưới thảm rồi đi ra ngoài.

Chấn Võ nhìn Chấn Văn biến mất ở cửa, trầm mặt kéo tấm thảm nằm ngủ của Hạ Vũ Hào ra cửa, đặt túi hành lý của Chấn Văn gọn lại, kéo thảm của mình vào giữa Chấn Văn và Hạ Vũ Hào, rồi sắp xếp lại đồ đạc trong túi hành lý của Chấn Văn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi