VĂN VÕ SONG TOÀN

Suốt đoạn đường này Chấn Võ không hề buông tay cậu, hai người cứ nắm tay như thế đi lên sân thượng.

Đến sân thượng, Chấn Văn mới sực tỉnh mà vùng khỏi tay Chấn Võ, nhiệt độ của phần tay bị Chấn Võ nắm và nhiệt độ trên mặt cậu nóng đến như bị phỏng.

Cậu vội đi đến tường vây, để gió thổi tán đi hơi nóng trên mặt, bình ổn lại trái tim đang kích động.

Đến khi bình tĩnh lại, cậu mới nhớ đến nghi vấn trong lòng mình, rốt cuộc Chấn Võ muốn nói gì với cậu?

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Chấn Võ lấy dũng khí, thốt ra, giọng điệu không hiểu sao lại mang theo tức giận, “Người bạn ấy thích là em!”

Đáp án này khiến Chấn Văn vô cùng kinh ngạc. Thảo nào vừa rồi cậu lại cảm thấy kỳ lạ như vậy: Lỵ Kỳ vô cùng nhiệt tình với cậu mà lại lạnh nhạt với Chấn Võ.

Thì ra Lỵ Kỳ không phải bạn gái của Chấn Võ, Chấn Võ không thích cô ta!

Nhưng đáp án này cũng không giúp Chấn Văn vui vẻ hơn mà nảy sinh nghi vấn mới: tại sao Chấn Võ lại giấu cậu?

Hôm qua khi cậu nhiều lần nhắc tới Lỵ Kỳ, rõ ràng Chấn Võ có thể giải thích. Nhớ lại dáng vẻ muốn nói lại thôi của Chấn Võ, hình như anh đã mấy lần định nói, nhưng cuối cùng lại trầm mặc.

Chấn Võ im lặng, Chấn Võ cam chịu như vậy làm cậu thất vọng đến cùng cực, khiến cậu một đêm đau khổ. Mặc dù Chấn Võ không biết, nhưng Chấn Văn vẫn có cảm giác uất ức.

Cậu phẫn nộ mà vọt tới trước mặt Chấn Võ: “Người bạn ấy thích là em?”

Biết mình không hề nghe lầm, nhưng cậu vẫn muốn xác nhận đáp án hoang đường này lần nữa.

Chấn Võ lại hậm hực mà trả lời: “Đúng!”

Chấn Văn tức giận đẩy vai Chấn Võ: “Vậy sao lúc em hiểu lầm bạn ấy là bạn gái anh, anh không chịu nói? Lúc em vô tình nhìn thấy điện thoại của anh, sao anh lại tức giận?”

Bị hỏi tới, Chấn Võ bất đắc dĩ trả lời: “Nhất định phải nói sao?”

Chấn Văn áp sát, không chịu bỏ qua: “Anh không nói làm sao em biết anh đang nghĩ gì?”

Nếu đã mở miệng, không bằng hỏi cho ra lẽ đi!

Chấn Võ bị thái độ kiên quyết của Chấn Văn áp bức, anh buột miệng: “Anh không muốn em biết có người thích em!”

Chấn Võ thốt ra đáp án, cũng là vấn đề mà trước giờ anh luôn rối rắm. Tại sao anh lại sợ hãi khi có người thích Chấn Văn?

Chấn Văn ngơ ngác nhìn thẳng vào mắt Chấn Võ. Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cậu. Cậu từng nghĩ có thể là vì Chấn Võ thẹn thùng, có thể là vì anh đố kỵ, có thể là vì anh thích Lỵ Kỳ. Nhưng không ngờ Chấn Võ lại nói như vậy. Trong khoảnh khắc đó, tình cảm Chấn Văn đã gắng hết sức dằn xuống đáy lòng lại cựa quậy trồi lên, Chấn Võ sợ cậu thích người khác sao? Suy nghĩ này khiến trái tim Chấn Văn đập nhanh dữ dội.

Có đúng là như vậy không? Có đúng thế không? Hay chỉ là lầm tưởng của cậu?

Cậu có nên xác nhận không? Nếu như không phải vậy thì sao? Cậu có thể sụp đổ không?

Nhưng loại khả năng này khiến mong đợi trong lòng cậu căng trướng, nóng rực, cho nên cậu lên tiếng hỏi, giọng nói run rẩy: “Tại sao?”

Mau nói đi, bởi vì anh thích em, bởi vì anh không muốn mất em, mau nói đi!

Chấn Võ nhìn ánh mắt gần như cầu khẩn của Chấn Văn, biết Chấn Văn đang mong đợi gì, nhưng mà ngay chính anh cũng không xác định được mình đang nghĩ gì, muốn gì nói với Chấn Văn. Nếu như không phải thì sao? Nếu như cho Chấn Văn hy vọng, mà cuối cùng anh lại không làm được thì sao? Đến lúc đó Chấn Văn biết làm sao bây giờ?

Hôm nay, anh chỉ có thể nói lời thật mà thôi, cũng tốt hơn là khiến Chấn Văn đau khổ.

“Anh không biết.” Mặc dù đây là lời nói thật, nhưng Chấn Võ vẫn cảm thấy chột dạ.

Chấn Văn khẽ run lên, cậu nhìn dáng vẻ lẩn tránh của Chấn Võ, ngọn lửa vừa bùng lên lập tức bị tắt ngúm, cả người lạnh toát.

Thì ra không phải, thì ra là cậu tự mình đa tình. Mặc dù biết đây không phải là lỗi của Chấn Võ, nhưng Chấn Văn vẫn trách cứ anh để che giấu đi cảm xúc của mình lúc này.

“Anh có biết anh như vậy rất quá đáng không?”

“Anh? Anh quá đáng?” Anh thật sự đã làm sai rồi sao? Cho dù là có sao nói vậy cũng làm tổn thương Chấn Văn?

“Thôi bỏ đi, coi như em chưa nói gì, em về trước.”

Chấn Văn từ bỏ, cậu không muốn nghe thêm gì nữa, không muốn suy nghĩ nữa, cậu đã quá mệt mỏi rồi, không thể gắng gượng được nữa rồi, ngọn lửa bị dập tắt khiến lòng cậu hoàn toàn nguội lạnh.

Bước chân Chấn Văn nặng nề, xoay người muốn chạy khỏi.

Chấn Võ sốt ruột, anh không thể để Chấn Văn ôm tổn thương mà rời đi được. Anh túm lấy cánh tay Chấn Văn, giữ cậu lại: “Hãy cho anh thời gian suy nghĩ!”

Chấn Văn chỉ muốn rời đi thật nhanh, cậu hất tay Chấn Võ ra, gào lên: “Suy nghĩ cái gì?”

“Anh và em, chuyện giữa chúng ta!”

Nhịp tim của Chấn Văn lỡ một nhịp, tại sao Chấn Võ lại nói như vậy? Anh ấy đã phát hiện ra điều gì?

Cuống quít che giấu cảm xúc vừa rồi mình không khống chế được mà để lộ ra, thì thào: “Giữa chúng ta có thể có chuyện gì?”

Có lẽ là vừa rồi mình bất cẩn nên để lộ ra rồi, cậu thật sự chỉ muốn chạy thật nhanh.

“Những lời em nói tối qua, anh nghe thấy rồi.”

Biết nói ra sẽ khiến bản thân rơi vào thế khó xử, nhưng chỉ nghĩ đến việc để Chấn Văn chạy đi, trốn vào một góc gặm nhấm vết thương, trái tim Chấn Võ như bị bóp nghẹt lại. Thay vì để em ấy một mình ôm lấy vết thương, chi bằng hai người bọn anh cùng đối mặt đi.

Lời của Chấn Võ khiến Chấn Văn đứng chết trân ở đó, trái tim dộng binh binh lên lồng ngực, cảm giác như bị mộng du khiến hai chân nhũn ra.

Cậu chậm chạp quay đầu nhìn Chấn Võ, Chấn Võ nhíu mày nhìn lại cậu, Chấn Văn nghẹn ngào mở miệng: “Anh có ý gì? Anh đã nghe thấy những gì?”

“Toàn bộ! Những lời em nói tối qua anh nghe thấy hết rồi.”

Chấn Võ cố gắng hết mức để giọng của mình thật bình tĩnh, thận trong quan sát nét mặt của Chấn Văn.

Chấn Văn vô cùng sợ hãi, Chấn Võ nghe thấy những lời cậu nói rồi, anh ấy biết cậu thích anh ấy, nhưng anh ấy không hề vui, thậm chí còn nhíu mày, là vì anh ấy ghét cậu sao?

Cậu mất Chấn Võ thật rồi sao? Ngay cả làm em trai của anh cũng không được nữa sao?

Chấn Văn cuống quít xoay người, hoảng sợ không biết làm sao.

Chấn Võ nhìn tấm lưng run rẩy của Chấn Văn, bước lại gần, từ phía sau ôm lấy cậu. Ôm thế này không phải chỉ vì để an ủi Chấn Văn, càng vì để an ủi trái tim đau đớn của bản thân.

Chấn Văn ngơ ngác nhìn phía trước mắt, không sao tin được Chấn Võ không bỏ đi, không vứt bỏ cậu.

Nhưng hơi ấm của vòng tay này khiến cậu có cảm giác không thật, Chấn Võ cũng thích cậu sao? Chấn Võ sẽ nói thích cậu sao? Cậu sợ mình sẽ phải nghe đáp án phủ định.

Chấn Văn ngừng thở đợi.

Chấn Võ sau lưng dịu giọng nói: “Xin em cho anh thêm thời gian.”

Chấn Văn từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, tại sao phải cho anh ấy thời gian, thích là thích, không thích chính là không thích, tại sao còn cần thời gian?

Chấn Văn đột nhiên mở to hai mắt, một suy nghĩ rất hoang đường chợt hiện lên trong đầu cậu. Chấn Võ, vẫn còn thấy có lỗi vì chuyện trước kia sao? Cho nên mới nhân nhượng cậu? Nhưng ngay cả chuyện thế này cũng nhân nhượng được sao?

Cúi đầu nhìn cánh tay Chấn Võ đang vòng qua người mình, cậu do dự vươn tay muốn chạm vào.

Chấn Văn nhắm mắt, đến khi mở ra, trong mắt đã đầy kiên định. Cậu túm lấy tay Chấn Võ, gạt ra, xoay người đẩy Chấn Võ, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Chấn Văn giận dữ gầm lên: “Sao anh có thể làm được cả chuyện thế này? Anh còn cảm thấy có lỗi đến bao giờ nữa?”

Chấn Võ bất ngờ khi thấy Chấn Văn nổi giận, nhất thời không hiểu cậu đang nói gì.

“Em đang muốn nói gì?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Đã bao năm qua, những chuyện anh làm cho em chẳng phải đều vì chuyện bắt cóc trước kia sao? Em phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới chịu hiểu, đó không phải là lỗi của anh!”

“Chấn Văn, không phải!” Chấn Võ cuống quít giải thích.

“Phải! Mỗi lần anh nhân nhượng em, mỗi lần anh bảo vệ em, mỗi ngày đều ở bên cạnh em không phải đều vì sự áy náy chết tiệt đó của anh hay sao? Vương Chấn Võ, anh không nợ gì em cả! Tại sao anh lại phải miễn cưỡng thích một người vốn không phải người trong lòng mình cơ chứ?”

“Anh không miễn cưỡng, anh chỉ chưa xác định được, anh cần thời gian.”

“Anh chưa xác định được sao? Em giúp anh xác định!” Chấn Văn nói xong xông thẳng tới trước mặt Chấn Võ, ôm lấy mặt anh, áp môi mình lên môi anh.

Chấn Võ mở to hai mắt, hai tay buông thõng, không biết bản thân nên làm gì.

Nhưng anh còn chưa kịp phản ứng, Chấn Văn đã lùi ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt Chấn Võ.

“Em đã xác định được, em thích anh, em thích một đứa con trai là anh, em muốn ôm anh, muốn hôn anh. Anh thì sao? Anh có muốn làm những chuyện này không? Với một thằng con trai là em đây?”

Chấn Võ đứng ở đó, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Chấn Văn: cảm giác trái tim đập loạn nhịp này, thật thích. Hơi ấm từ môi Chấn Văn truyền sang vẫn còn lưu lại đây, cảm giác mất mát lúc môi cậu rời đi, thật thích; mỗi khi Chấn Văn gần gũi với anh, cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của cậu, thật thích.

Anh, Vương Chấn Võ, thích một người con trai khác, là Vương Chấn Văn!

Chấn Văn nhìn vẻ mặt Chấn Võ, hẳn là anh đã bị cậu dọa sợ rồi. Cậu cười buồn, mũi cay xè, nhưng cậu không muốn khóc trước mặt Chấn Võ.

“Cho nên, anh không cần miễn cưỡng bản thân mình, anh cứ làm chính mình là được rồi. Em về trước đây.”

Chấn Văn vừa dứt lời, ánh mắt đang mờ mịt của Chấn Võ lập tức trở nên kiên định. Anh bước tới, bưng lấy mặt Chấn Văn, học Chấn Văn mà hôn lên môi câu.

Có điều nụ hôn này không chỉ là chạm môi rồi thôi, Chấn Võ mút lấy môi Chấn Văn, nhân lúc cậu đang sửng sốt mà hé miệng, anh thừa dịp xông vào, đầu lưỡi quấy động trong khoang miệng Chấn Văn, liên tục không ngừng.

Chấn Văn bị khiêu khích, tay không tự chủ mà đặt lên sau lưng Chấn Võ, từ bị động thành chủ động, bắt đầu đòi hỏi Chấn Võ an ủi tinh thần của mình.

Tay Chấn Võ ôm mặt Chấn Văn chậm rãi rời xuống, ôm người Chấn Văn, kéo thân thể cậu áp sát vào mình, như muốn nhập cơ thể của cậu vào cơ thể anh.

Không biết qua bao lâu, lâu đến hai người đều không thở nổi nữa, nụ hôn mới dừng lại.

Chấn Võ cúi đầu nhìn Chấn Văn đang há miệng thở hổn hển, cười nói: “Anh xác định rồi, anh thích em! Không phải bởi vì áy náy. Những chuyện đó, từ lâu anh đã không còn nghĩ đến nữa rồi. Tất cả những gì anh làm vì em đều là bởi vì anh thích em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi