VĂN VÕ SONG TOÀN

Vương Tuần Dương nheo mắt nhìn hai đứa con trai ngồi đối diện. Kể từ sau cuộc nói chuyện kia, đã một thời gian ông không ngồi cùng hai đứa con của mình. Một phần quả thật là vì công việc bề bộn, một phần khác cũng là vì ông đang trốn tránh. Từ khi biết chuyện của hai đứa, sau phản đối rồi bị thuyết phục, về mặt lý trí ông không thể không chấp nhận sự thực này, nhưng là cha của hai đứa, về mặt tình cảm vẫn khó mà thích ứng.

Nhưng dù sao cũng sẽ đến lúc phải đối mặt.

Ngồi xuống ghế sofa, gọi hai đứa con trai của mình xuống, trông thấy hai đứa bốn mắt nhìn nhau, tình ý trong mắt hết sức ngọt ngào, khiến người bên cạnh cảm thấy mình như người thừa. Không thấy mặt một thời gian, không biết hai đứa con này có phải tâm linh tương thông hay không, mà ông thấy tụi nhỏ bật cười cũng cùng lúc.

Ông hoài nghi đưa mắt nhìn Trần Cẩn, Trần Cẩn như đã tập mãi thành thói quen, thản nhiên thu dọn bàn trà.

“Thời gian này tụi nhỏ vẫn luôn thế này à?”

“Vâng, thế này đã là bớt lại rồi.” Trần Cẩn chỉ cười, nhìn thấy con trai được vui vẻ là bà đã thỏa mãn rồi.

“Ba, ba gọi chúng con xuống là có việc gì ạ?” Chờ một hồi lâu không thấy Vương Tuần Dương nói gì, Chấn Võ nhận ra Vương Tuần Dương đang thừ người ngồi đó, dè dặt hỏi.

“À, là thế này.” Vương Tuần Dương hoàn hồn ho nhẹ một tiếng nói. “Ba đã đăng ký thẻ hội viên câu lạc bộ cưỡi ngựa và thể lực cho hai con. Nếu hai đứa đã muốn rèn luyện thân thể, cũng không nên chỉ luyện ở nhà, tìm người chuyên nghiệp hướng dẫn sẽ tốt hơn. Ngoài ra, Chấn Võ, lần trước con nói muốn học y, ba biết là con bị chuyện xảy ra với Chấn Văn làm cho sợ hãi, nhưng vì mấy chuyện đó của thằng bé mà lựa chọn công việc mất mấy năm, thậm chí là mười mấy năm mới có thể thành tài như vậy thì không nên. Nếu con lo lắng cho Chấn Văn hay mẹ con, ba sẽ thuê một bác sỹ gia đình. Quan trọng nhất là, nếu để cho Chấn Văn gánh vác gia nghiệp lớn như vậy, cần có con bên cạnh, ba mới yên tâm. Con có thể suy nghĩ lại không?”

Chấn Văn lập tức phụ họa: “Con đồng ý, ba, con giơ hai tay tán thành. Chấn Võ, anh suy nghĩ lại đi.” Chấn Văn lắc lắc cánh tay của Chấn Võ, hai mắt to tròn lấp lánh nhìn anh.

Chấn Võ vốn đang nghiêm túc, thấy Chấn Văn như vậy không nhịn được mà bật cười: “Em không thể tiết chế một chút được sao? Tương lai em sẽ lãnh đạo một công ty lớn, vẻ mặt thế này thì còn gì là uy nghiêm.”

“Anh yên tâm, người khác tuyệt đối sẽ không có cơ hội nhìn thấy. Thật đấy!” Nghe giọng điệu làm nũng này của Chấn Văn, Vương Tuần Dương ngồi kia xoa cánh tay, thiếu chút nữa thì rùng mình.

Chấn Võ nhìn Trần Cẩn, Trần Cẩn chỉ cười mà không nói lời nào.

“Vâng. Thật ra mẹ đã nói chuyện với con trước rồi, cho nên con đã suy nghĩ. Ba, nếu như con muốn học hai chuyên ngành, ba cảm thấy con học chuyên ngành nào sẽ có thể trợ giúp tốt nhất cho Chấn Văn?”

Vương Tuần Dương suy nghĩ một lúc: “Nếu như con đủ sức thì học thêm pháp luật. Trong kinh doanh, chuyện đầu tiên là phải hợp pháp, không thể để khoảng trống cho người khác lách luật, có hiểu biết về pháp luật sẽ càng thuận lợi.”

“Học pháp luật cũng được, không cần phải nghiên cứu mổ xẻ gì đó.” Nghĩ lại chương trình y khoa mà mình lén tra cứu, trong lòng liền sợ hãi, càng không dám tưởng tượng, sau khi Chấn Võ học y xong, lúc vuốt ve cơ thể mình sẽ có cảm nhận thế nào.

“Con biết rồi, ba, con sẽ nghe lời ba.”

“Yeah! Vẫn là lão tướng ra trận, nói mấy câu đã giải quyết được rồi.”

“Được rồi, không cần con nịnh nọt. Đúng rồi, Chấn Văn, gần đây quan hệ của con với thằng bé Khương Vũ Thần thế nào?”

Chấn Văn ngạc nhiên, không đợi cậu đáp, Chấn Võ đã hỏi trước: “Bọn họ không liên lạc, sao thế ạ?”

“Cũng không có gì, ngày ba tháng sau là sinh nhật thằng bé. Hôm qua, lúc ba và ba nó nói chuyện, thằng bé nói sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, còn đưa cho ba một tấm thiệp, nói là mời hai con tới dự.”

“Con không đi!” Chấn Văn không nghĩ ngợi đã lập tức từ chối, nhìn mặt Chấn Võ, vừa mới còn vui vẻ lúc này đã trầm xuống. Cái tên khẩu phật tâm xà kia đúng là âm hồn bất tán.

“Sao thế? Không phải quan hệ của hai đứa đã hòa hoãn rồi sao? Nghe nói thằng bé còn đến bệnh viện thăm con, lần trước còn mời con và bạn học ăn tối nữa.”

“Ba, nếu như không phải cậu ta trả tiền trước, còn nói ra trước mặt bạn bè và giáo viên của con, chúng con sao có thể nhận?”

“Mặc kệ nguyên nhân là gì, con đã nhận thì nên trả. Con vẫn nên tham dự, nếu như không thích, có thể về sớm mà.”

“Ba, nếu con nhất quyết không đi thì sao?”

“Ba đã nhận thiệp mời rồi, đâu thể lật lọng, dù sao cũng là đối tác nhiều năm.”

Chấn Võ nhìn vẻ mặt khó xử của Vương Tuần Dương, hít sâu một hơi nói: “Được, ba, chúng con đi.”

“Vẫn là Chấn Võ hiểu chuyện. Chấn Võ, hôm đó con nhớ trông coi Chấn Văn, đừng để nó gây chuyện.”

“Vâng. Vậy chúng con lên phòng trước?”

“Được, mau về phòng đi, đừng tình tứ trước mặt ba nữa, ba đau đầu lắm.” Vương Tuần Dương cau mày bóp trán, suýt chút nữa thì hừ thành tiếng.

Về phòng, Chấn Văn lập tức đóng cửa, lo lắng nhìn Chấn Võ: “Không phải anh không thích cậu ta sao, nhận lời làm gì?”

“Ba đã nói thế rồi, không nên làm ba lo lắng. Với lại cũng chỉ là tiệc sinh nhật, đến một lát cũng không sao.”

“Lần trước anh còn nói là không thích.”

“Đúng là anh không thích, nhưng không thể lúc nào cũng làm theo ý mình. Anh thấy ba rất mệt mỏi, nếu như không cần thiết, ba cũng sẽ không hết lời thuyết phục em đâu.”

“Vậy được. Quyết định rồi nhé, chúng ta chỉ đến đó một lúc rồi về.”

“Ừ, chúng ta nên tặng quà gì cho cậu ta đây?”

“Còn phải tặng quà nữa hả?”

“Không thì sao? Đến tay không hả?”

“Vậy anh chọn đi, em không biết chọn đâu.”

“Được, để anh chọn.”

“Mua bừa một món quà cầm tới, dù sao cậu ta cũng không thiếu thứ gì.”

“Anh biết rồi. Được rồi, giờ học nhé, chưa đến hai tháng nữa là thi cuối kỳ rồi.”

“Yên tâm, kỳ thi lần này em nhất định sẽ nằm trong danh sách hai mươi người đứng đầu. Đến lúc đó… Ha ha!” Chấn Văn mờ ám mà ngắm nghía Chấn Võ từ trên xuống dưới, cười xấu xa. Đổi lại, Chấn Võ bật cười lớn, thật là… Khuôn mặt đáng yêu của Chấn Văn kết hợp với vẻ mặt quái dị như vậy… Thật buồn cười.

Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật Khương Vũ Thần. Chấn Văn, Chấn Võ không thể không mặc lễ phục nghiêm chỉnh ngồi trên xe riêng tới biệt thự nhà Khương Vũ Thần.

Xe qua cổng, rẽ vào mấy con đường đến cửa chính. Chấn Văn nhìn khu biệt thự vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, cảm nhận tâm trạng của mình, đã còn không cảm giác bài xích mãnh liệt như trước, xem ra cậu thật sự bỏ qua chuyện cũ rồi.

Chấn Võ, Chấn Văn xuống xe, Khương Vũ Thần từ trong nhà chạy ra đón.

“Không ngờ các cậu tới, tôi vui quá.”

Hôm nay sinh nhật của cậu ta, trang phục vô cùng trang trọng, không giống với dáng vẻ kỳ quặc thường ngày, khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Cậu đưa thiệp mời cho ba tôi, còn nói không ngờ?” Chấn Văn nghe thấy Khương Vũ Thần nói vậy, châm chọc.

“Là vì tôi xấu hổ không dám đưa trực tiếp cho hai cậu chứ không có ý gì khác. Được rồi, vào trong rồi hãy nói, ngoài này nóng quá.”

Vào trong biệt thự, quả nhiên hơi nóng bị chặn lại ở ngoài. Bên trong đã có rất nhiều người, đang líu lo cười nói. Không chút bất ngờ, Chấn Văn nhìn thấy Dư Hải.

Thấy Chấn Văn chú ý đến Dư Hải, Khương Vũ Thần vẫy tay, Dư Hải không tình nguyện từ trong đám người đi tới.

“Chấn Văn đến rồi, anh còn không mau nói xin lỗi đi?”

Chấn Văn khoát tay: “Thôi, tôi không chịu nổi đâu, bảo anh ta tránh xa tôi ra một chút.”

“Này, Vương Chấn Văn, cậu đừng có xấu tính như vậy chứ?” Dư Hải vốn đã không tình nguyện, nghe Chấn Văn nói như vậy thì nhịn không nổi.

Khương Vũ Thần tức giận nói: “Dư Hải, anh đã đồng ý với tôi thế nào, nói chuyện biết điều một chút.”

“Vũ Thần, tôi không phục, tại sao cậu phải hạ mình với cậu ta như vậy?”

“Không tại sao cả, bởi vì tôi thích thế, được không?”

“Được, cậu thích, các người đều thích. Vậy tôi tránh xa để các cậu vui thích là được chứ gì?” Nói xong xoay người rời đi, chạy biến lên lầu.

“Chấn Văn, đừng tức giận, tính tình của anh ta là như vậy đấy.”

“Tôi không tức giận, anh ta nói không sai. Được rồi, làm việc của cậu đi, để chúng tôi yên tĩnh một lúc.”

“Được, các cậu cứ tự nhiên, coi như nhà mình nhé!”

Chấn Văn, Chấn Võ xuyên qua đám người, đi đến một góc, nhìn người trong phòng, phần lớn là những đã từng nhìn thấy trong bữa tiệc lần trước. Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng hai người có thể cảm nhận được ánh mắt vụng trộm liếc mình của những người kia.

Trần Hiểu Hiểu cũng ở đó, vì lần trước tỏ thái độ không tốt với cô nàng, cho nên lần này bọn họ cũng nhận được ánh mắt bất mãn của Trần Hiểu Hiểu.

“Chấn Võ, hình như chúng ta đi vào hang cọp rồi.” Quét mắt nhìn một người đám người túm năm tụm ba dưới lầu một, bọn cậu có vẻ không hợp với nơi này cho lắm.

“Em là dê hả?” Chấn Võ nhìn ánh mắt của Vương Chấn Văn, ánh mắt này cũng không phải dê đâu.

“Đương nhiên không phải!” Chấn Văn híp mắt, trừng lại đám người lén nhìn mình, khiến bọn họ chột dạ mà dời mắt đi.

“Vậy đã tới rồi thì không việc gì phải sợ, coi như tích thêm kinh nghiệm.”

“Em đang nghĩ, lúc ba tham gia những bữa tiệc kiểu này có phải cũng giống như chúng ta?”

“Có lẽ vậy. Trên đời này nào có chuyện tất cả mọi người đều yêu thích mình.”

“Nghĩ đến sau này phải trải qua cuộc sống như vậy, thật khủng khiếp.” Chấn Văn nhìn Chấn Võ, ánh mắt chùn bước.

“Em yên tâm, còn có anh mà.” Chấn Võ nhẹ ôm lấy bờ vai của Chấn Văn, nhìn vào mắt cậu.

Chấn Văn ghé sát người Chấn Võ, cười không nói.

Một giai điệu piano mạnh mẽ vang lên, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển sang nhìn cây đàn piano. Trần Hiểu Hiểu không biết đã ngồi đó từ lúc nào, nhuần nhuyễn đánh một khúc với giai điệu hiện đại.

Khương Vũ Thần đứng bên cạnh kéo đàn vi-ô-lông, hai người xứng đôi vừa lứa mà hợp tấu, chẳng hề thua kém màn diễn tấu của những người chơi đàn nổi tiếng trên thế giới.

Chấn Văn nhớ tới dáng vẻ lúng túng của mình và Chấn Võ trong bữa tiệc lần trước, nhíu mày: “Chấn Võ, nếu như sau này phải tiếp xúc với đám người kia, xem ra chúng ta còn phải học hỏi thêm rất nhiều.”

Chấn Võ gật đầu, bọn họ dường như cách thế giới này rất xa.

Giai điệu kết thúc, tiếng vỗ tay vang vọng, Chấn Văn, Chấn Võ cũng nhịn không được mà vỗ tay. Hết cách rồi, vì màn hợp tấu thật sự rất đặc sắc!

Sau đó Trần Hiểu Hiểu đánh bài chúc mừng sinh nhật, Khương Vũ Thần cầm micro, đứng giữa sân khấu tựa như ngôi sao ca nhạc.

“Cảm ơn mọi người hôm nay đã tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của tôi. Tôi vô cùng vui mừng khi Vương Chấn Văn, Vương Chấn Võ cũng tới. Cảm ơn hai cậu! Ước nguyện sinh nhật mấy năm trước của tôi cuối cùng cũng thành sự thật, tôi thật sự rất mãn nguyện.” Nói xong, cậu ta vẫy tay với Chấn Văn và Chấn Võ đang đứng trong góc.

Hành động này một lần nữa khiến bọn cậu trở thành tiêu điểm của tất cả ánh mắt.

Lúc này, Dư Hải đẩy bánh sinh nhật ra. Chiếc bánh sinh nhật bốn tầng đã được cắm sẵn nến, tổng cộng có mười bảy cây, được đẩy tới phía trước mặt Khương Vũ Thần đang đứng cạnh cây đàn piano.

Trần Hiểu Hiểu vừa đánh đàn vừa hát chúc mừng sinh nhật, nhưng là một phiên bản rất khác, mọi người đồng thanh hát theo.

Như thường lệ, Khương Vũ Thần ước, thổi nến rồi cắt bánh.

Khương Vũ Thần bưng hai phần bánh ngọt tự mình đưa đến trước mặt Chấn Văn, Chấn Võ, kích động nói: “Cảm ơn cậu, Vương Chấn Văn!”

Chấn Văn nhìn Chấn Võ, Chấn Võ nhận bánh ngọt trước, Chấn Văn mới nhận theo.

“Vương Chấn Văn, sau này chúng ta có thể lại làm bạn không?”

“Bạn bè của cậu nhiều như vậy, tại sao cứ bám lấy tôi không chịu buông?”

Khương Vũ Thần nhìn vào mắt Chấn Văn, nhẹ giọng nói: “Bởi vì cậu không giống bọn họ!”

o0o Hết chương 58 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi