VĂN VÕ SONG TOÀN

Lúc được cảnh sát đưa về nhà, Trần Cẩn vô cùng hoảng hốt, nhìn thấy hai đứa con trai dáng vẻ nhếch nhác, trên mặt còn có vết thương, bà vội kiểm tra từ trên xuống dưới, hỏi: “Các con sao thế này? Sao lại bị thương?”

Chấn Võ cố cười, nói: “Không sao, chúng con chỉ bị trầy da thôi. Trên đường về gặp người đánh nhau, chúng con bị vạ lây, không có chuyện gì đâu ạ.”

Trần Cẩn nhìn Chấn Văn không nói gì, vẻ mặt như vẫn còn hoảng sợ: “Chấn Văn hẳn là bị dọa sợ rồi. Thấy đánh nhau thì nên tránh xa một chút.”

Cảnh sát bên cạnh tằng hắng một tiếng, lúc này Trần Cẩn mới nhận ra cảnh sát vẫn còn ở đây.

“Chín giờ sáng mai đến cục cảnh sát, chúng tôi cần hai cháu kể lại sự việc đã xảy ra.”

“Được. Cảm ơn anh đã vất vả đưa hai đứa nhỏ về nhà!”

Cảnh sát ra về, Trần Cẩn cầm hòm thuốc tới, Chấn Võ nhìn Chấn Văn vẫn luôn ôm tay mình không buông, vươn tay ra nhận lấy: “Mẹ, chúng con tự xử lý vết thương được. Không còn sớm nữa, mẹ nghỉ ngơi đi. Chúng con không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi.”

“Được rồi, nhìn Chấn Văn như bị dọa sợ, con nhớ để mắt đến thằng bé. Các con ăn tối chưa?” Trần Cẩn nhìn dáng vẻ hai đứa con trai, biết chuyện không đơn giản như lời Chấn Võ. Nhưng con trai không muốn nói, bà cũng đành giả như không nhận ra. Cũng may hai đứa đều không sao.

“Chúng con ăn rồi. Chúng con lên phòng đây.”

“Được, nhớ chăm sóc cho Chấn Văn và bản thân.”

“Vâng. À, ngày mai chúng con tự đi được, cảnh sát chỉ hỏi chuyện đã xảy ra, sẽ rất nhanh thôi. Sau đó chúng con còn có việc khác.”

“Con chắc chứ sao? Dù sao cũng là tới cục cảnh sát.”

“Vâng, mẹ yên tâm, chúng con tự đi được.”

“Vậy thì tốt. Ngày mai đừng về muộn như hôm nay.”

“Vâng, con biết rồi.”

Vào phòng, Chấn Võ đặt hòm thuốc xuống, gỡ bàn tay đang ôm chặt cánh tay mình của Chấn Văn ra. Chấn Văn buông cánh tay Chấn Võ, lập tức ôm lấy cổ anh, vùi mặt lên vai anh, ôm chặt, thân thể dường như khẽ run.

Chấn Võ vỗ nhẹ sau lưng Chấn Văn, không nói gì, hai người chỉ im lặng ôm nhau, cho đến khi vòng tay ôm cổ anh của Chấn Văn dần dần buông lỏng.

“Có khá hơn chút nào không?” Chấn Võ ghé vào tai cậu, nhẹ giọng hỏi.

“Có.”

“Đi tắm nhé.”

“Em muốn tắm cùng anh.”

“…”

“Không được sao?”

“Được.”

Lúc này Chấn Văn mới buông Chấn Võ, cởi áo. Lúc giơ tay lên làm bờ vai phát đau, cậu chịu đựng không phát ra tiếng rên, nhưng Chấn Võ vẫn nhìn ra động tác vụng về của cậu.

“Em sao thế? Đau ở đâu?” Chấn Võ bước tới kiểm tra, thấy trên bả vai Chấn Văn có một vết bầm. Chấn Võ đưa tay sờ lên, Chấn Văn vội tránh đi, nói: “Không sao, chỉ đau một chút thôi.”

“Sao lại bị thương?”

“Có thể là do bị đụng vào tường, em cũng không nhớ.”

“Còn bị thương chỗ nào nữa không?” Chấn Võ cởi quần áo giúp Chấn Văn, kiểm tra khắp người cậu một lượt, phát hiện trên người còn hai vết bầm khác, vẻ mặt liền trở nên nghiêm trọng.

Chấn Văn đưa tay kéo áo lại che đi, tỏ vẻ không sao cả: “Không sao, chỉ là bị va chạm nhẹ, cùng lắm thì bầm mấy hôm thôi.” Nói xong như sực nhớ ra gì đó, cậu đưa tay cởi áo của Chấn Võ.

Chấn Võ đè tay Chấn Văn lại, nhìn Chấn Văn đang kéo áo mình ra, cười nói: “Em làm gì thế? Để anh tự làm.”

“Để em xem anh có thương không.”

“Chắc là có, nhưng cũng như em, bầm mấy hôm là hết.”

“Lần này, chúng ta thật sự là có nạn cùng chịu, có thương tích cùng bị.”

Trong lúc nói chuyện, Chấn Võ cũng đồng thời cởi áo. Chấn Văn cũng tỉ mỉ kiểm tra một lần, bĩu môi nói: “Anh bị bốn vết, có đau lắm không?”

“Em cũng bị đau, cho nên anh đau không cô đơn.”

Bởi vì trên người có vết thương, Chấn Võ chỉ mở nước ấm vừa phải, nhưng nước chảy xuống, hai người vẫn đau đến suýt xoa, trong phòng tắm thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng a, ui khiến người khác nghe mà đỏ mặt.

“Chấn Văn, chúng ta nên nhịn một chút, kêu thế này thật dễ làm người khác hiểu lầm.”

“Nhưng rất đau đó, ở nhà cũng còn phải nhịn sao. Á!”

“Vậy cũng cố không kêu lớn tiếng như vậy.” Chấn Võ nhăn mặt, gắng nhịn không kêu thành tiếng.

“Được rồi, em sẽ cố hết mức. Á, đau chết đi được!”

Hai người tắm xong, trùm khăn tắm chạy lên giường.

Chấn Võ lấy thuốc tiêu bầm ra bôi cho Chấn Văn, Chấn Văn khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn để Chấn Võ bôi thuốc cho mình.

Chấn Văn nhìn vết thương trên mặt Chấn Võ cùng dáng vẻ cẩn thận bôi thuốc cho mình của anh, hỏi: “Anh không giận em chứ?”

Chấn Võ khẽ cười, đụng đến vết thương trên mặt, nên nụ cười trở nên kỳ quặc: “Sao anh lại giận em?”

“Nếu không phải em đòi xuống xe sẽ không gặp phải bọn họ.” Dọc đường Chấn Văn vẫn luôn tự trách mình, tại sao lại đòi hỏi như vậy.

Chấn Võ nâng cằm Chấn Văn lên, để Chấn Văn nhìn thẳng vào hai mắt mình: “Ngốc, nói vậy thì anh cũng nên giận chính mình, bởi vì anh đã đồng ý.”

“Chấn Võ, anh nói xem, có phải là rất nhiều người không thích chúng ta không?”

“Ai nói?”

“Hôm nay đó, buổi sáng một người, buổi tối một đám, đều gây khó dễ cho chúng ta.”

“Không đâu, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”

“Nào có chuyện trùng hợp như vậy?”

“Đúng vậy, nào có chuyện trùng hợp như vậy?” Chấn Võ như suy nghĩ một lát, rồi cười: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.” Chấn Võ đưa thuốc cho Chấn Văn. Chấn Văn nhẹ nhàng lại vụng về bôi thuốc cho Chấn Võ.

Bôi xong, Chấn Võ cất hòm thuốc, rồi lấy một bộ quần áo cho Chấn Văn, giúp cậu mặc. Nhân lúc Chấn Võ thay quần áo, Chấn Văn lại chui vào trong chăn.

Chấn Võ vừa bực mình vừa buồn cười đẩy Chấn Văn một cái: “Chấn Văn, em không nóng sao?”

Chấn Văn chịu ngột ngạt nói: “Không nóng.”

“Được rồi, chui ra đi, hôm nay em ngủ ở đây, thế đã được chưa?”

Chấn Văn vén chăn lên, nhe răng rồi nén cười, xác nhận lại: “Có thật không?”

Chấn Võ không trả lời, chỉ chui vào trong chăn, vươn tay để Chấn Văn gối lên cánh tay của mình.

“Anh sợ em gặp ác mộng.”

“Anh là người thương em, hiểu em nhất.” Chấn Văn nằm lên cánh tay Chấn Võ, chẳng quan tâm đau đớn trên người, nằm sát bên Chấn Võ.

“Mẹ và ba cũng rất thương em.”

“Không giống.” Chấn Văn chen vào trong ngực Chấn Võ, ôm lấy Chấn Võ, hít mùi thơm thoang thoảng trên người anh, ngước đầu nhìn anh, nói tiếp: “Anh không giống.”

Chấn Võ hôn lên mắt, lên gò má, cuối cùng lên môi Chấn Văn rồi mới hỏi: “Không giống ở điểm nào?”

Lúc anh lùi lại, Chấn Văn hôn trả: “Nơi này, không giống.”

Chấn Võ cười, xoa tóc Chấn Văn, vết sẹo vẫn còn nguyên dưới lớp tóc mái. Ánh mắt Chấn Võ lập tức khựng lại, nhưng khi Chấn Văn ngước đầu lên liền biến thành yêu thương cưng chìu.

Chấn Văn nhìn mặt Chấn Võ, giơ tay lên, đầu ngón tay từ trên trán lướt dọc mũi Chấn Võ, bàn tay ôm lấy mặt anh, lúc chạm đến vết bầm thì cực kỳ nhẹ nhàng.

“Chấn Võ!” Chấn Văn khẽ gọi tên Chấn Võ, ngón tay vuốt ve gò má và môi Chấn Võ.

“Hử?” Chấn Võ nắm lấy bàn tay vừa lướt qua môi mình, vuốt ve.

“Hôm nay em rất sợ.” Giọng nói có chút run rẩy.

Chấn Võ siết chặt vòng tay, để mặt mình dán sát mặt Chấn Văn: “Anh biết, anh cũng thế.”

“Lúc nhìn thấy bọn họ bắt lấy anh, trong đầu em đều là hình ảnh anh bị chảy máu lần trước.”

“Em quên rồi sao, anh cũng rất cường tráng đó, huống chi anh vẫn luôn luyện tập.”

“Đúng vậy, nếu không phải che chở cho em, chưa chắc anh đã không đánh lại được bọn họ.”

Bàn tay vuốt tóc Chấn Văn dừng lại, Chấn Võ hơi lui về sau, nhìn vào mắt Chấn Văn: “Em đang nghĩ gì thế?”

Chấn Văn trốn tránh, nhìn xuống hoa văn trên áo ngủ của Chấn Võ: “Không có gì. Có lẽ em nên học cách tự bảo vệ mình, không thể lúc nào cũng để anh che chở cho em được.”

Chấn Võ chống người đứng dậy, ở khoảng cách chừng mười lăm centimet, nắm cằm cậu, không để cho cậu trốn tránh, bắt cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Nhưng anh muốn che chở cho em.”

Chấn Văn kéo Chấn Võ xuống: “Em không cần. Em muốn có thể chiến đấu cùng anh, chứ không phải chỉ biết trốn sau lưng anh.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chấn Văn, Chấn Võ muốn nói gì đó lại nuốt trở vào, cuối cùng chỉ mỉm cười, không nhịn được lại hôn lên môi Chấn Văn: “Được, vậy em phải gắng lên đó!”

“Em sẽ cố gắng.”

“Anh biết.”

Đương nhiên Chấn Võ biết một khi Chấn Văn đã quyết định làm chuyện gì đó nhất định sẽ dốc sức mà làm, làm cho tới chết mới thôi. Có lẽ, trong tương lai không xa, Chấn Văn sẽ trở thành người đứng trước mặt anh, sẽ không còn là Chấn Văn lúc nào cũng quấn lấy anh, ở bên cạnh anh, cần anh bảo vệ nữa rồi. Nghĩ như vậy, Chấn Võ có cảm giác mất mát.

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên qua khe hở của bức rèm chiếu vào, Chấn Văn bất an giật mình, ánh mắt mờ mịt mở ra, rồi lập tức choàng tỉnh, nhấc đầu nhìn sang bên cạnh, chạm vào ánh mắt tràn đầy yêu thương của Chấn Võ.

Nhìn thấy Chấn Võ, Chấn Văn mới bình tĩnh lại, cười nằm lại xuống gối. Trên người đau nhức, nhưng Chấn Văn bỏ qua, chỉ cười nhìn mặt Chấn Võ, ánh mắt bồi hồi trên môi anh.

Chấn Võ khẽ cười, ghé lại hôn lên môi cậu.

“Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng!”

“Anh tỉnh từ sớm rồi hả?” Chấn Văn si mê nhìn mặt Chấn Võ, dán sát mặt mình tới, cảm nhận được hơi thở của Chấn Võ phả lên má, cảm thấy giờ khắc này thật tuyệt vời.

“Không, anh cũng mới tỉnh.”

“Anh còn đau không?” Chấn Văn ôm mặt Chấn Võ, rồi tay từ mặt chuyển xuống người, vén áo Chấn Võ lên, quả nhiên vết đỏ hôm qua đã chuyển sang xanh tím.

“Em thì sao? Còn đau không?” Chấn Võ bắt lấy tay Chấn Văn, kéo áo mình xuống.

Chấn Văn không chịu đựng nữa, thực tế thì mọi tế bào trên người cậu đều đang gào thét, cậu thành thật trả lời: “Đau. Anh thì sao?”

“Anh cũng đau.”

Hai người nói đau bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên cười vui vẻ, sáng sớm hỏi thăm ân cần thế này thật lạ lẫm.

Mặc kệ đau nhức trên người, hai người vẫn đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề rồi ra khỏi phòng.

Trần Cẩn đã chuẩn bị bữa sáng, Vương Tuần Dương không thấy đâu, có lẽ tối qua cũng không trở về. Hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Chấn Văn ngồi xuống bàn ăn, lập tức bát được đặt xuống trước mặt, nhận lấy đũa Chấn Võ, giả bộ lơ đãng hỏi: “Mẹ, hai hôm nay ba con đều không về sao?”

“Ừ, có thể ngày mai sẽ về. Sao? Sợ ba mắng à?”

Bị vạch trần rồi, Chấn Văn cười ngượng: “Có một chút.”

“Yên tâm đi, có mẹ đây. Lát nữa các con đến cục cảnh sát, thật sự không cần mẹ đi cùng sao?”

Hai người đồng thanh đáp: “Không cần đâu ạ.”

“Được rồi, mẹ biết rồi. Người làm mẹ như mẹ đây thật không có tác dụng gì cả.” Trần Cẩn giả bộ ai oán.

Chấn Văn vội gắp một miếng rau đặt vào bát của Trần Cẩn: “Nào có, mẹ nấu ăn thiên hạ vô song.”

“Xem con miệng ngọt chưa kìa. Các con thấy thế nào? Hôm qua mẹ nghe thấy tiếng rên, vết thương đau lắm hả?”

“Mẹ! Mẹ nghe lén.”

“Mẹ không có, tại tiếng của các con hơi lớn.”

Hai người liếc nhau, nói vậy là trước kia Trần Cẩn đều nghe được?

“Được rồi, không cần thẹn thùng. Tuổi trẻ dư sức, mẹ hiểu, chỉ cần các con không quá giới hạn là được.”

“Mẹ, hay là khi nào chúng con vào đại học, chúng ta dọn về biệt thự đi. Anh nói có được không, Chấn Võ?” Chấn Văn nói xong, kéo Chấn Võ đồng tình, nhưng Chấn Võ chỉ cúi đầu ăn cơm, cũng không nhìn cậu.

“Sao? Các con sợ tai vách mạch rừng hả?” Trần Cẩn trêu chọc.

“Mẹ!” Chấn Văn kháng nghị, nhìn Chấn Võ bên cạnh không lên tiếng, có chút tức giận.

“Được rồi. Để mẹ bàn với ba con xem thế nào.” Nhìn dáng vẻ đỏ mặt của Chấn Văn, Chấn Võ, Trần Cẩn cũng không đành lòng trêu chọc nữa.

Hai đứa con trai không đáp, buồn bực ăn sáng, mặt đỏ đến rất lâu cũng không tan đi.

o0o Hết chương 63 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi