VÃN XUÂN THANH - TRƯỜNG THANH TRƯỜNG BẠCH

Gia đình họ Tưởng ở trong thôn không nhiều, chỉ có một hộ, một nhà bốn người, mở một quán mì trên phố. Quán mì buôn bán rất đắt khách, Diêu Xuân Nương khi đi chợ cũng đã từng đến ăn mì ở nhà bọn họ.

Tưởng gia có một đôi trai gái, đại cô nương là Tưởng Chiêu Đệ, nhị nhi tử là Tưởng Hưng Vượng. Hôm nay Lý Thanh Điền đến cửa, có lẽ là để mai mối cho Tưởng Chiêu Đệ.

Tưởng Chiêu Đệ từ nhỏ đã giúp việc ở quán mì, mọi người đều gọi nàng ta là Tưởng đại cô nương, nhưng thực ra Tưởng Chiêu Đệ đã không còn là cô nương, vì nàng ta đã từng thành thân một lần.

Tưởng Chiêu Đệ và Diêu Xuân Nương có những trải nghiệm tương đồng khó nói, Tưởng Chiêu Đệ xuất giá được nửa năm, trượng phu nàng ta vốn khỏe mạnh nhưng bỗng nhiên lại bị bệnh lở loét, đã mời đại phu và uống thuốc, thuốc mỡ bôi lên một lần rồi lại một lần, nhưng vẫn không thấy khỏi.

Bà mẫu của Tưởng Chiêu Đệ mất sớm, ông công lại không phải là người dễ chịu, trượng phu nàng ta thì lại là người nhu nhược không có chủ kiến, cuộc sống thực sự không thoải mái. Ba người sống chung một chỗ, ba ngày thì hai ngày lại cãi nhau.

Trượng phu nàng ta bị lở loét, Tưởng Chiêu Đệ tự nhiên phải chăm sóc, tiền thuốc men khám bệnh đều từ của hồi môn của nàng ta.

Nhưng ông công nàng ta thấy nhi tử độc đinh của mình nằm trên giường ngày càng kêu đau, trong lòng lo lắng, tức giận nên đã đổ lỗi cho Tưởng Chiêu Đệ là sao chổi, gả đến chưa đầy một năm đã khiến nhi tử mình thành ra thảm trạng thế này.

Ông công nàng ta không phải là người dễ chịu, còn âm thầm mời thầy bói xem bát tử, kết quả lại phát hiện Tưởng Chiêu Đệ có xung khắc với cả gia đình, vốn chỉ khắc con của mình, bỗng nhiên lại thành Tưởng Chiêu Đệ là sao Tang Môn của cả nhà.

Lần này thì không xong, ông công kia mắng Tưởng Chiêu Đệ không lưu tình, nói đủ thứ lời thô tục khiến người nghe cảm thấy lạnh lòng.



Càng tức giận hơn là trượng phu của Tưởng Chiêu Đệ đứng giữa không dám khuyên không dám nói, nghe thấy phụ thân mình mắng thê tử vậy mà không rên một tiếng chỉ giả chết, thản nhiên dùng tiền hồi môn của Tưởng Chiêu Đệ để mua thuốc khám bệnh.

Tính tình của Tưởng Chiêu Đệ cũng nóng nảy, bị mắng vài ngày, thu dọn đồ đạc về nương gia, quyết tâm chấm dứt cuộc hôn nhân này.

Nghe nói, ngày nàng ta trở về nhà, đã đi đến ngã tư, vẫn còn cãi vã với ông công kia.

Tưởng Chiêu Đệ miệng lưỡi rất sắc bén, ông công mắng nàng ta là sao chổi, nàng ta quay lại nói rằng nhi tử kia của ông ta có bộ dáng người c.h.ế.t bạc mệnh, cưới ai cũng sẽ sớm bỏ mạng, khiến ông công tức giận đến mức không thở nổi, suýt ngất xỉu.

Nhưng làm người ta càng không ngờ là, khi Tưởng Chiêu Đệ về tới nhà mình, bệnh của trượng phu nàng ta lại từ từ khỏi hẳn, từ đó nàng ta ở trong thôn đã thành công xác lập cái danh khắc phu.

Giờ đây Tưởng Chiêu Đệ đã về nhà tiếp tục giúp việc ở quán mì, nghe nói không muốn tái giá, định tìm một nam nhân về ở rể, vì vậy đã âm thầm xem xét nhiều gia đình.

Theo lý mà nói, với điều kiện của Tưởng Chiêu Đệ, tìm một gia đình trong sạch không khó, không cần thiết phải tìm một người như Tề Thanh, trên có người già dưới có trẻ nhỏ, lại còn nói lắp nói năng không trôi chảy.

Diêu Xuân Nương suy đoán rằng Tưởng đại cô nương có lẽ đã để mắt đến nghề thợ mộc của Tề Thanh.

Làm quan tài tích âm phúc, mệnh cứng, trong mười dặm tám thôn người ta đều tin điều này, nếu là người câm thì càng tốt. Có câu nói rằng: Người câm làm quan tài, người c.h.ế.t đến trước điện không thể mở miệng, không thể cáo trạng, không làm tổn hại vận may của người sống. Người làm quan tài kia bịt miệng người chết, thì mệnh của bọn họ bình thường rất cứng cỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi