Kể từ khi Diêu Xuân Nương biết rằng tin đồn nàng tư tình với Giang Bình là do Lý Thanh Điền truyền ra, nàng bắt đầu trả đũa, khắp nơi nói xấu Lý Thanh Điền.
Lý Thanh Điền là một bà mối, sống bằng miệng lưỡi. Để hủy hoại Lý Thanh Điền không có gì khó, chỉ cần mọi người biết rằng Lý Thanh Điền chỉ nhìn tiền chứ không nhìn người, làm việc không đàng hoàng là đã đủ.
Mà đúng lúc Lý Thanh Điền đã nói đến việc mai mối nàng với Trương gia, đó là ví dụ điển hình.
Cho nên, Diêu Xuân Nương có việc gì cũng than thở, mọi người thấy nàng như vậy đa phần sẽ hỏi: “Diêu quả phụ, ngươi sao vậy?”
Là quan tâm hay tò mò thì không nói, chỉ cần có người hỏi, Diêu Xuân Nương sẽ giả vờ lau nước mắt, thở dài nói về số phận mình, kể rằng nàng đã nghe lời bà mối mà gả tới Trương gia xa xôi, giờ đây mới rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Khi câu chuyện mở đầu, người khác sẽ hỏi thêm vài câu.
Diêu Xuân Nương liền tiếp tục kể lại việc Lý Thanh Điền đã tìm cách che giấu việc Vương Xuân Hoa nghiện rượu và thân thể Trương Thanh Sơn yếu ớt, rồi nói về việc Lý Thanh Điền dùng miệng lưỡi lừa gạt phụ mẫu của nàng đồng ý cuộc hôn nhân này.
Nói đến cuối cùng, Diêu Xuân Nương còn khéo léo nhắc rằng có thể cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Lý Thanh Điền, nếu không phải trước đó ở trên đường nhất quyết bảo đoàn đón dâu dừng lại để cứu Giang Bình khỏi con trâu bị sa lầy, có lẽ vận rủi cũng sẽ không đổ lên đầu nàng.
Nàng làm như vậy vừa mắng Lý Thanh Điền, vừa làm rõ tin đồn gần đây đã lan truyền khắp nơi, có thể nói là một công đôi việc, rất khéo léo.
Sau vài ngày trút bỏ những bực bội về chuyện của Lý Thanh Điền, trong lòng Diêu Xuân Nương cảm thấy thoải mái, đêm nằm mơ cũng mỉm cười.
Nhưng chuyện này chưa đến tai Lý Thanh Điền, thì Trương Thanh Sơn đã mặt mày khó chịu vào giấc mộng hỏi nàng: Nếu không hài lòng với cuộc hôn nhân này, tại sao lúc đó lại đồng ý gả cho hắn ta.
Diêu Xuân Nương sợ hãi, lại chạy đến mộ Trương Thanh Sơn và Vương Xuân Hoa thắp hai nén hương, đốt vài xấp tiền giấy, lẩm bẩm “Đừng trách, đừng trách”, rồi thành tâm lễ bái ba lần.
Có thể do nàng thành khẩn, sau đó trong giấc mơ Trương Thanh Sơn không đến quấy rầy nàng nữa.
Ngày hôm đó, Diêu Xuân Nương ra bờ sông giặt quần áo, có người nghe nói trước đó Lý Thanh Điền đã làm mối cho nàng, hỏi vài câu, Diêu Xuân Nương cũng không giấu giếm, đều nói ra.
Người giặt bên bờ sông cũng rất có lòng, cùng nhau mắng Lý Thanh Điền vài câu.
Trong số đó có người nghe tin đồn rằng Diêu Xuân Nương đã nói chuyện với Giang Bình, cười nhạo vài tiếng rồi chuyển sang chuyện khác.
Một người nói: “Nói đến việc mai mối, mẫu thân của Phùng Xuân trước đây không phải cũng gấp gáp tìm người mai mối cho nàng ấy sao? Hình như cũng là bà mối Lý này, nhưng chuyện này giờ có lẽ không thành được.”
Diêu Xuân Nương đã nhiều ngày không gặp Phùng Xuân, tưởng rằng nàng ấy lại ở nhà. Nay nghe thấy tin tức của nàng ấy, hỏi: “Tại sao không thành được?”
“Diêu quả phụ, ngươi còn không biết sao, đêm hôm đó, Phùng Xuân bị người kế phụ kia say rượu kéo xuống sông đánh một trận, suýt bị làm nàng ấy c.h.ế.t đuối dưới sông luôn rồi.”
Nàng ta chỉ vào dòng sông trước mặt: “Chính ở đây. Nhiều người xung quanh đều thấy, cuối cùng nàng ấy không có chỗ nào để đi, không biết thế nào lại ngủ lại nhà của Chu quả phụ một đêm.”
Diêu Xuân Nương thực sự không biết chuyện này, nàng ngẩn người, một lúc không biết hỏi từ đâu, là hỏi “Tại sao Phùng Xuân bị đánh”, hay hỏi “Sao lại đến nhà Chu quả phụ”.
Người nọ tiếp tục kể: “Nhưng dù sao thì cô nương cũng phải về nhà, hôm sau Phùng Xuân trở về, vừa vào cửa, lại bị Mã Bình đánh một trận. Thằng khỉ Quách gia hàng xóm nghe thấy Phùng Xuân khóc, sợ Phùng Xuân bị đánh chết, một mình leo tường ngăn Mã Bình lại, kết quả bị Mã Bình đang tức giận đánh hai gậy, chân trái bị gãy.”
Một người khác đột nhiên chen vào: “Ôi, hôm đó ta thấy Quách Đại cầm ghế đánh Mã Bình, hóa ra là có chuyện như vậy.”
“Đúng vậy, lão Quách gia ba đời chỉ có một độc đinh kia, Mã Bình đánh gãy chân nhi tử người ta, Quách Đại không c.h.é.m ông ta cũng đã là tốt rồi.”