VẮNG EM KHÔNG VUI

Chu Độ đại khái đoán được Đàm Anh mơ thấy cái gì, chuyện đó cũng là chuyện khiến anh hối hận vô số ngày đêm. Trong kí ức của anh, vô số cảnh tượng của năm đó đã trở nên mơ hồ, chỉ có nước mắt của Đàm Anh là dần trở nên rõ ràng.

Nhớ nhung cô hàng ngày hàng đêm, rấy nhiều lần Chu Độ nghĩ, nếu như ban đầu sớm buông bỏ oán hận đối với cô, phải chăng hiện tại bọn họ sẽ khác?

Anh xoa tóc Đàm Anh, thấp giọng nói: “Lúc đó anh biết em ở đó, anh xin lỗi.”

Đàm Anh không ngờ anh trả lời thẳng thắn như vậy, vẻ mặt cô kì dị nhìn anh một cái: “Anh và Sở An Mật có bệnh à? Cái loại khoe ân ái trước mặt người khác ấy?”

Chu Độ nói: “Không phải, anh với cô ta không có gì.”

Đàm Anh hừ một tiếng, thằng đàn ông cặn bã nào cũng nói như vậy. Cô sẽ không nói ra câu này, bởi vì Tôn Nhã Tú còn nằm trong tay Chu Độ.

Chu Độ nhìn cô một cái, anh không thể nào giải thích tại sao mình làm như vậy, bởi vì ngay lúc ban đầu quả thực anh có rắp tâm hại người.

Chu Độ cũng không ngờ anh sẽ nhớ kĩ từng chuyện liên quan đến Đàm Anh một cách rõ ràng như vậy, trong đêm mùa đông, sau khi biết Đàm Anh đã rời khỏi, anh đi tới hành lang của tầng ba bệnh viện, nhìn thấy Đàm Anh càng bước càng xa.

Anh đứng đó rất lâu, Đàm Anh không quay đầu lại, cũng không phát hiện ra anh.

Gió lạnh lùa vào trong phổi, mang theo đau đớn khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Bóng dáng của cô gái mặc chiếc áo khoác màu trắng không thấy nữa, lúc này anh mới quay người lại.

Ánh đèn rọi bóng người lắc lư, Sở An Mật yếu ớt đứng ở cửa phòng bệnh.

Sở An Mật đang mặc áo bệnh nhân, cô ta nói: “Em qua đây đã được hai mươi phút rồi.” Mà Chu Độ chẳng hề phát hiện ra cô ta.

Chu Độ bình tĩnh nói: “Cô còn đang bệnh.”

“Chu Độ, em rất sợ.” Cô ta run rẩy nói.

“Tôi đã đồng ý, sẽ không để cô chết.”

Sở An Mật nghi ngờ nhìn anh, cười đau đớn: “Anh hối hận rồi sao?”

Chu Độ yên lặng một lát rồi nói: “Không có.”

“Nếu không phải do ba mẹ cô ta, anh và bà ngoại sẽ không trải qua cuộc sống nhưu thế kia, anh sẽ không phải trải qua chuyện như hồi còn nhỏ. Chu Độ, nhưng cô ta lại hạnh phúc đơn thuần mà lớn lên, còn anh thì sao, trước kia anh và bà ngoại trải qua những ngày tháng như thế nào? Ngay từ khi bắt đầu, anh hận cô ta chẳng phải sao?”

“Ừ.” Anh không hề quên tại sao lại gặp gỡ với Đàm Anh, vốn dĩ là một trận âm mưu. Bệnh của anh cũng định sẵn không hiểu được thích một người là cảm giác như thế nào. Anh trả thù Đàm Anh như thế này, vốn nên có khoái cảm, nhưng anh không hề cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại trái tim giống như bị một tảng đá đè nặng xuống, vô cùng không thoải mái.

Gần đây nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng, Chu Độ cảm thấy mình bị ốm rồi, nên mới có những thứ bất thường này.

Lúc anh đi lướt qua vai Sở An Mật, Sở An Mật run rẩy nói: “Chu Độ, đừng thích cô ta có được không?”

Nếu thực sự thích cô ta, đối với những cố chấp lại đơn giản đến cực điểm này của anh, là chuyện day dứt khổ sở đến nhường nào. Đau đớn không ngừng, thiêu đốt trái tim.

Bước chân Chu Độ dừng lại.

“Tôi biết.” Anh nói như vậy.

Người trong cuộc mê mang, cho dù thế nào thì anh cũng không ngờ tới lời tiên tri của Sở An Mật, sáu năm ròng rã anh mất đi tin tức của Đàm Anh. Trong biển người mênh mông, lúc trái tim anh vỡ vụn cảm nhận được đau đớn, mới biết được thích một người, là một chuyện thân bất do kỉ.

Nếu như có thể, anh sẽ không thích cô. Nhưng cứ châm chọc không nói đạo lý như này.

Đàm Anh tỉnh lại từ cơn ác mộng, cũng chẳng quan tâm rốt cuộc anh là vì sao, hiện giờ cô chỉ mong ngóng Tôn Nhã Tú. Cô càng nghĩ càng không tin tưởng Chu Độ, chỉ sợ Chu Độ phát điên giao Tôn Nhã Tú cho Kim Tại Duệ, dù sao tiền quyền mê hoặc lòng người.

Cho nên cô nắm lất bàn tay đang vuốt ve tóc cô của Chu Độ, cực kì chân thành nói: “Vâng vâng tôi tin tưởng anh và cô ta chẳng có gì, chuyện lần này tôi cảm kích không thôi, sớm mai tôi xuất viện, anh để tôi gặp mẹ tôi đi, Kim Tại Duệ là một nhân vật nguy hiểm, không thể nào liên lụy anh mãi được.”

Chu Độ nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói: “Em không tin anh.”

Đàm Anh nói: “Đâu có, tôi sợ anh bị liên lụy, anh cũng biết tình huống hiện giờ, Kim Tại Duệ hình như sắp điên rồi.”

Ánh mắt Chu Độ sượt qua khuôn mặt vô tội chân thành của c, nói: “Sau này anh sẽ đưa mẹ em quay lại.”

Đàm Anh vui mừng khôn siết: “Cảm ơn anh luật sư Chu, anh đúng là người tốt.”

Anh không nhìn nổi cô diễn kịch với mình, không tin tưởng như thế này cũng khiến trai tim anh mơ hồ đau đớn, Chu Độ rút tay ra, lạnh nhạt nói: “Trời còn chưa sáng, em ngủ thêm chút nữa đi.”

*

Đàm Anh không ngủ nổi, dứt khoát mở điện thoại lên, nhìn thấy những tin tức liên quan đến nhà họ Kim đã giăng đầy trời. Trời tờ mở sáng, mà trên weibo đã nhộn nhịp vô cùng.

#Cậu ấm nhà giàu giam cầm vợ, vu cho vợ mình bị bệnh thần kinh#

#Nhị thiếu nhà họ Kim và vợ#

#cái chết của Kim Manh Manh#

#Nghi phạm Kim Tại Duệ Đan Ngưng#

Bình luận bên dưới ào ào, dân mạng đang bàn tán nhiều nhất chính là tin đồn trước kia giữa Kim Tại Duệ và chị dâu Đan Ngưng, thậm chí có người còn đào ra, trước khi Đan Ngưng gả cho Kim Tồn Khiêm, đã từng có một chân với Kim Tại Duệ.

Còn có nhiều người to gan đoán, cái chết của Kim Tồn Khiêm chắc chắn có liên quan tới hai người này.

Đàm Anh kéo xuống bình luận bên dưới, có chút lo lắng, dựa theo kế hoạch, Quan Dạ Tuyết phải có chỗ đặt chân trước, sau đó mới đấu với Kim Tại Duệ, nhưng Quan Dạ Tuyết lại tung ra hết chứng cứ trong một lần. Có thể thấy cô ấy gấp gáp muốn trả thù Kim Tại Duệ và Đan Ngưng như thế nào.

Sau khi trời sáng, bác sĩ thông báo xương của Đàm Anh không có vấn đề gì lớn, chân bị trẹo thì cần phải tĩnh dưỡng, có thể nằm viện quan sát một thời gian. Đàm Anh nghĩ ngợi, dù sao bệnh viện cũng là khu vực công cộng, không ít nơi còn có máy quay giám sát, an toàn hơn so với nhà mình, cho nên cô đồng ý ở viện thêm vài hôm.

Sáng sớm Chu Độ lái xe tới hãng luật, Đàm Anh biết, vụ án của Úy Đào Đào sẽ mở phiên trong hai ngày này.

Lâm Duy Tư gọi điện thoại cho Đàm Anh, gấp gáp nói: “Tôi thấy tin tức của nhà họ Kim rồi, cậu đi tìm chị Quan đúng không, bây giờ cậu ở đâu?”

Đàm Anh không trả lời vấn đề nào cả, chỉ bảo Lâm Duy Tư xin giúp mình một kì nghỉ dài, rồi lập tức cúp điện thoại. Kim Tại Duệ có thể dùng Tôn Nhã Tú uy hiếp cô, cũng có thể dùng Lâm Duy Tư và Đường Lê tới thêm một con cờ.

Cuộc đối đầu này Quan Dạ Tuyết một ngày chưa về, dư luận vẫn đang lên men, Kim Tại Duệ sẽ không chịu để yên.

Bữa trưa Đàm Anh gọi một phần cơm hộp, lại xem hotserch, phát hiện tất cả những tin tức liên quan đến nhà họ Kim đều bị đè xuống hết, đổi thành mấy tin minh tinh này yêu đương, diễn viên nọ mang thai. Chỉ có phần nhỏ người vẫn đang bàn tán, đoán chắc Kim Tại Duệ đã đè hotserch xuống.

Trong lòng Đàm Anh nặng nề, tin đồn bát quái hàng ngày nhiều như vậy, sẽ luôn có những tin tức kích thích tới quần chúng ăn dưa. So với những diên viên đang hot, Quan Dạ Tuyết chẳng qua chỉ là diễn viên đã hết thời cảm giác tồn tại quá nhỏ bé, tin tức liên quan đến cái chết của cô ấy trước khi thu hút sự chú ý của quần chúng thì đã bị lặng lẽ đè xuống.

Đàm Anh đã sớm đoán được kết quả này, nhưng cũng khó tránh khỏi có hơi mất mát. Chỉ sợ điện thoại bị giám sát, cô không dám gọi điện cho Quan Dạ Tuyết, chỉ có thể ở trong tối lắng lẽ quan sát tiến triển.

Quan Dạ Tuyết làm phu nhân của nhà họ Kim mấy năm nay, cũng không phải không làm gì cả, cô có những tài sản thuộc về cá nhân, một khi thoát ly khỏi khống chế của Kim Tại Duệ, ít nhất tránh đi sẽ dễ dàng hơn. An toàn của cô được đảm bảo, sau đó có thể từ từ mưu tính.

Trong thời gian Đàm Anh nằm viện, Kim Tại Duệ tới uy hiếp cô mấy lần, nhưng giữa nơi đông người, Kim Tại Duệ sẽ lý trí hơn một chút, sẽ không làm gì cô.

Kim Tại Duệ lạnh mặt về nhà, đụng phải khuôn mặt u uất của Đan Ngưng.

Đan Ngưng nói: “Anh sao vậy, chẳng phải nói trông chừng cô ta cho tốt sao, sao lại để con đàn bà điên đó chạy ra ngoài! Cô ta chạy ra ngoài chúng ta xong đời rồi, Tại Duệ, anh sớm nên nghe lời em, giải quyết cô ta cho sạch sẽ, sẽ không có phiền phức như ngày hôm nay.”

Săc mặt Kim Tại Duệ âm trầm, một bàn tay siết lấy cổ ả: “Cô nói ai là con đàn bà điên, giải quyết cô ấy? Hiện giờ ông đây càng muốn giải quyết cô hơn, nếu không phải cô…..Nếu không phải cô!”

Đan Ngưng ho khụ khụ đập lên bàn tay hắn: “Buông em ra.”

Ả lùi ra sau vài bước, cười lạnh nói: “Ôi, trước giờ tôi không biết Kim nhị thiếu là một tình thánh, nếu thực sự yêu Quan Dạ Tuyết như vậy, ban đầu sao lại vụng trộm với tôi. Lúc ăn vụng chẳng phải vui vẻ lắm sao, chẳng nhìn ra anh thấy có lỗi với Quan Dạ Tuyết chút nào, hiện giờ muốn đẩy hết mọi thứ lên người tôi sao, tôi nói cho anh biết, nằm mơ! Nếu như tôi xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ khiền anh đẹp mặt, mấy video làm tình kia tôi còn giữ, anh dám động đến tôi tôi sẽ cho người tung ra, có chết cũng phải kéo nhà họ Kim các người chết cùng!”

Kim Tại Duệ bình tĩnh lại: “Hiện giờ tất cả dư luận đều có thể đè xuống, tôi nói cho cô biết, nếu tôi không tìm được cô ấy, cô ấy mà xảy ra chuyện gì. Chẳng phải cô muốn chết sao, tôi giúp cô, vừa đúng lúc tạ tội với Manh Manh. Tốt nhất cô nên cầu cho mọi chuyện được giải quyết êm đẹp.”

Sắc mặt Đan Ngưng chợt đổi, nói: “Kim Manh Manh không phải do tôi giết, đó chỉ là ngoài ý muốn. Rõ ràng là anh, cũng cũng có lỗi! Đúng rồi, anh tiếp túc đi hỏi người phụ nữ ở bệnh viện kia đi, cô ta thả Quan Dạ Tuyết ra ngoài, nhất định sẽ biết Quan Dạ Tuyết ở đâu!”

Ánh mắt lạnh lẽo tối đen của Kim Tại Duệ nhìn cô ta một cái, sâu xa cười lên.

Những tin tức liên quan đến Kim Manh Manh lần lượt lên hotserch, lại vô số lần bị đè xuống trong phút chốc, sau đó tất cả các công ty truyền thông đều không dám đăng những tin tức như thế nhữa, thậm chí còn có người còn đứng ra bác bỏ, nói là “tin không đúng sự thật.”

Buổi chiều, Đàm Anh đột nhiên nhận được một khoản tiền chuyển vào thẻ, cô mở ra nhìn, phát hiện tròn 50 triệu. Người chuyển tiền là Quan Dạ Tuyết, ghi chú hai chữ: cảm ơn.

Đàm Anh đột nhiên có một loại dự cảm không lành, cô vội vã chạy ra khỏi bệnh viện, dự định dùng phương thức liên lạc đã định sẵn để tìm Quan Dạ Tuyết, nhưng Quan Dạ Tuyết đã hoàn toàn mất đi tin tức.

Mãi tới buổi chiều, một chiếc hotserch khí thế mạnh mẽ xông lên đầu___ “Lời trăn trối trước khi tự sát của Quan Dạ Tuyết.”

Lúc nhìn thấy mấy chữ này, trái tim Đàm Anh trở nên lạnh lẽo. Cô nhấn vào, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tiều tụy của Quan Dạ Tuyết.

“Chào mọi người, lúc mọi người nhìn thấy video này, tôi đã không còn trên thế gian này nữa. Tôi là Quan Dạ Tuyết, có lẽ rất nhiều người trong các bạn không nhận ra tôi, hoặc cũng đã quên mất tôi rồi. Sự nghiệp diễn xuất của tôi rất ngắn ngủi, ngay tới cuộc sống riêng cũng chẳng tốt đẹp gì. Những năm nay, vô số lần tôi hối hận vì đã rút lui khỏi giới gả cho người ta, nếu như không phải quyết định sai lầm đó, tôi sẽ không trở thành bộ dạngnhư hiện tại. Không có sự nghiệp, không có tự do, mất đi cốt nhục của chính mình, tình yêu mà tôi theo đuổi năm đó trở thành một trò cười.”

“Bảy năm trước, tôi gặp gỡ cậu hai nhà họ Kim, lúc đó anh ta trong mắt tôi, dịu dàng săn sóc, rất nhẫn nại, anh ta theo đuổi tôi, cực kì lãng mạn. Người như vậy, hiếm có cô gái nào không động lòng. Tôi cũng không ngoại lệ, chúng tôi yêu nhau được nửa năm thì kết hôn, tôi lọt trong sương mù, không ngờ bản thân thực sự có thể tu thành chính quả với anh ta, trở thành phu nhân nhà giàu. Lúc đó tôi không biết, đó là lúc bắt đầu cơn ác mộng của cuộc đời tôi.”

Cô dừng lại, đem tất cả các bí mật nói ra hết.

Bảy năm trước, Kim Tại Duệ thích thanh mai trúc mã của mình là Đan Ngưng, nhưng Đan Ngưng lại gả cho anh trai hắn là Kim Tồn Khiêm. Có một ngày hắn uống say, xông vào trong phòng Đan Ngưng nói cho ả biết, vừa đúng lúc bị Kim Tồn Khiêm nhìn thấy.

Kim Tồn Khiêm lạnh lùng cảnh cáo em trai, Đan Ngưng khóc như hoa lê ướt nước mưa, đảm bảo giữa hai bọn họ không có gì. Kim Tồn Khiêm là người có tính tình ôn hòa, lại thêm Kim Tại Duệ ảo não xin lỗi, chỉ thiếu nước quỳ xuống, tuy trong lòng Kim Tồn Khiêm đã có gút mắc, nhưng vẫn tha thứ cho bọn họ.

Chỉ là từ đó về sau, quan hệ giữa Kim Tồn Khiêm và Đan Ngưng không tốt lắm. Kim Tại Duệ thấy Đan Ngưng sống không tốt, vì muốn anh trai buông lỏng, gạt đi lỗi lầm của hắn ngày đó, hắn cố tình tìm một cô gái xinh đẹp kết hôn chớp nhoáng, người đó chính là Quan Dạ Tuyết.

Thực ra không phải Quan Dạ Tuyết, cũng sẽ là người khác. Lúc ban đầu tính tình của Quan Dạ Tuyết rất tốt, đơn thuần lương thiện, là một người rất dễ nắm bắt, đối với Kim Tại Duệ mà nói, cưới một chiếc bình hoa xinh đẹp ngoan ngoàn là để giải quyết vấn đề, khiến người trong lòng hắn là Đan Ngưng sống tốt hơn, cũng coi như  một sự đảm bảo cho anh trai hắn.

Sau đó không lâu, Kim Tồn Khiêm bất ngờ gặp tai nạn qua đời, người thừa kế nhà họ Kim biến thành Kim Tại Duệ.

Đan Ngưng u sầu không thôi, Kim Tại Duệ vốn thích ả, đau lòng không dứt, âm thầm bảo vệ chăm sóc ả.

Kim Tại Duệ còn lên kế hoạch mấy năm nay sẽ tìm một thời gian thích hợp để ly hôn với Quan Dạ Tuyết, vì có áp lực từ công ty, hắn không cách nào ở bên quả phụ của anh trai được.

Không ngờ sau đó Quan Dạ Tuyết mang thai, sinh ra một đứa con gái đáng yêu như thiên sứ tên là Kim Manh Manh. Kế hoạch ly hôn của Kim Tại Duệ cứ kéo dài mãi, Quan Dạ Tuyết cũng phát hiện sự khác thường của chồng mình, tính cách cô đơn thuần, cũng chẳng nghĩ về phương diện xấu, lại thêm lúc Kim Tại Duệ và Đan Ngưng ở cùng nhau, cực kì thận trọng, cô rất khó nắm được đằng chuôi.

Sau đó vô tình đụng phải, dưới sự đau đớn tuyệt vọng của Quan Dạ Tuyết, cô cảm thấy ghê tởm vô cùng, kiên quyết ly hôn.

Trong thời gian khởi tố, Kim Manh Manh lại chết, Quan Dạ Tuyết điên cuồng điều tra chân tướng, cuối cùng phát hiện Đan Ngưng thoát không khỏi quan hệ. Ngày mà con gái cô chết, chỉ có Kim Tại Duệ và Đan Ngưng ở trong biệt thự, phải chịu đả kích liên tục, khiến Quan Dạ Tuyết gần như muốn hai kẻ đó đồng quy vu tận.

Đương nhiên không thành công, chỉ sợ cô ồn ào ra chuyện lớn, Kim Tại Duệ nhốt cô ở sơn trang Quy Lai hơn một năm, nói với bên ngoài là cô bị bệnh. Trái tim Quan Dạ Tuyết như tro tàn, thứ mà cô tưởng là tình yêu, thực ra là bàn đạp hạnh phúc cho một người khác. Đứa con gái cô xem như châu như ngọc, bón từng miếng cơm nuôi lớn, không rõ không ràng bị hại chết. Người đàn ông mà cô hết lòng yêu thương ỷ lại, lại nhốt cô, tuyên bố với bên ngoài thần kinh của cô không được bình thường.

Một năm trở lại đây, cô trải qua giống như một người gỗ, giống như cả người đang trong địa ngục.

Video tường thuật tới đây, Quan Dạ Tuyết ngừng lại, lạnh lùng cười một cái: “Vì gả cho Kim Tại Duệ, tôi không còn bạn bè, không còn người thân, không có tự do. Nếu như cái chết của con gái không được người ta xem trọng, vậy thì thân là một người mẹ, tôi chỉ có thể dùng vào cái chết của mình, tới cầu xin mọi người giúp con bé tìm ra chân tướng, đòi lại công bằng cho con bé.”

Đoạn cuối video, Quan Dạ Tuyết nằm ngủ trong bồn tắm nhuộm đỏ máu, giống hết như quyết tuyệt mà cô biểu hiện ra, vẻ mặt cô điềm tĩnh, dường như đã có được thứ mà mình mong muốn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi