VẦNG SÁNG BẠCH HÓA CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Ngoài vạn dặm, ngoại ô thành Thái An ở Tây Địa.

Một trận chiến đang diễn ra ở nơi này, hai bên đều đã trọng thương, rốt cục đi đến cảnh đường cùng.

Sau khi khí tức của ma tung hoành, cỏ dại khắp nơi như bị lửa thiêu đốt, trong phạm vi mười dặm không thấy tuyết đọng, đều là đất khô đen sì.

Liễu Khi Sương tu công pháp luyện thể, thân thể có thể so với thép thiết. Mà lúc này lại máu me khắp người, tay phải hay ra quyền buông thõng xuống bên người, từ năm ngón tay đến cánh tay, xương cốt nát hết, máu tươi chảy xuống như suối.

Ánh mắt của nàng vẫn bình tĩnh, sắc mặt cũng không có sự khác biệt. Tay trái nắm chặt một thanh đoản kiếm, đặt ngang ở trước người, đầu ngón tay hơi trắng.

Ngọc Triển Mi nhìn qua thì tốt hơn nhiều, chỉ là làn váy dài rũ xuống đã tàn tạ, lộ ra cánh tay nhỏ trơn bóng trắng nõn. Khuôn mặt quanh năm tái nhợt như tuyết, bởi vì khí huyết cuồn cuộn khó đè nén, nên nổi lên màu đỏ mất tự nhiên.

Hai người đã từ viễn chiến đến cận chiến, khoảng cách lúc này rất gần, dải lụa trắng của Ngọc Triển Mi quấn trên thanh đoản kiếm của Liễu Khi Sương, so đấu chân nguyên với lưỡi kiếm.

Bỗng nhiên, trong lòng nàng ta như có cảm giác, đột ngột nâng mắt, nhìn về bầu trời phía Đông.

Chỉ thấy ở trên bầu trời đêm xa xôi có một tia sáng xẹt qua, vẽ ra một đường cong, như sao băng rơi xuống đất.

Nàng ta đương nhiên biết ngôi sao băng này rơi vào nơi nào, cũng cảm giác được biến cố của linh mạch và trận pháp của Kim cung.

Kinh ngạc và hoài nghi lướt qua trong chớp mắt, không thể tin nổi, trong con ngươi liền dấy lên ánh lửa, căm giận ngút trời, bùng cháy đến cả người nàng ta cũng trở nên sáng ngời.

Kiếm Thánh đã không còn trên thế gian, trong thiên hạ còn ai có bản lĩnh cỡ này, có thể dùng một kiếm làm lay động linh mạch của núi tuyết?!

Ai có thể? Ai dám!

Khí tức của ma cuồng bạo cuồn cuộn nổi lên trên mặt đất khô cằn, gió dữ vây vòng quanh người nàng ta, tóc đen và váy trắng tùy ý tung bay.

“Rầm —— “

Dải lụa trắng đứt thành mấy đoạn, đoản kiếm vỡ vụn thành từng mảnh.

Liễu Khi Sương bị hất ra xa ba trượng, ngồi sụp xuống đất, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi.

Khí tức của ma cuồn cuộn ép tới mức nàng không có cách nào đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Ngọc Triển Mi đi tới từng bước một, sắc mặt lạnh lùng hơn trước, “Ngươi bế sinh tử quan cũng không thắng được ta, ta mới là người đúng.”

Nửa đoạn lụa trắng còn lại nằm trong tay nàng ta, tựa như một cây đao.

Nàng ta đứng ở trước người Liễu Khi Sương, nhìn từ trên cao xuống, đánh giá đối thủ trọng thương sắp chết. Lửa giận trong mắt từ từ tan đi, trở nên bình tĩnh lại, “Ngươi biết không, trước đây ta từng nghĩ, nếu như chết ở trong tay ngươi, cũng chẳng có gì mà không cam lòng. Đáng tiếc ngươi quá yếu… Ta sẽ nhặt xác cho ngươi, ngươi muốn về nơi nào?”

Không phải là lời trào phúng, câu hỏi này rất nghiêm túc.

Lúc này Liễu Khi Sương không nhúc nhích được một ngón tay, đau đớn kịch liệt lại làm cho đầu óc nàng tỉnh táo. Đồng thời cũng biết rõ, Ngọc Triển Mi muốn giết nàng, tay nàng ta cũng sẽ không run.

Vì vậy nàng cũng đáp nghiêm túc, “Thương Nhai sơn, Hề Hoa phong, đi từ phía đường núi, viện thứ hai tính từ phía Đông là của ta.”

Ngọc Triển Mi gật đầu, “Ta nhớ kỹ rồi. Nếu như nơi đó không còn thì sao?”

Tối nay Dư Thế quyết chiến với Quân Dục trên Thương Nhai, hai người đều biết, cũng có thể cảm nhận được.

“Ta tin tưởng đại sư huynh…” Nàng nhìn sắc mặt Ngọc Triển Mi, nói bổ sung, “Nếu quả thật không còn, thì không cần đi chỗ nào cả, nơi này cũng rất tốt.”

Chôn xương không cần nơi quê cha đất tổ.

Ngọc Triển Mi đột nhiên muốn hỏi nàng ‘Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ tới việc phải về Đông Địa sao? Chưa từng nghĩ tới việc phải về trấn Thu Lương sao?’, nhưng lại cảm thấy hỏi hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì. Lúc đó, khi hai người trải qua trận chém giết ở cánh đồng tuyết, đối với Liễu Khi Sương mà nói, bất quá chỉ là những năm tháng ngắn ngủi trôi qua trong nháy mắt trong cuộc đời tu hành dài dằng dặc.

Đã sớm biết cuối cùng sẽ có một ngày phải quyết sống chết, cũng từng nghĩ về tình cảnh này vô số lần. Nhưng dưới đáy lòng vẫn có chút dao động yếu ớt lóe lên rồi biến mất, nhanh như là ảo giác.

Ngọc Triển Mi giơ tay lên, năm ngón tay thon dài, đặt trên bả vai Liễu Khi Sương.

Vì vậy cơn lạnh giá hơn cả băng tuyết bắt đầu từ xương vai truyền khắp toàn thân, đau nhức nơi ngũ tạng lục phủ cũng bị cơn lạnh thấu xương thay thế. Âm thanh của nữ tử gần trong gang tấc, dịu dàng như gió xuân lùa qua cành liễu, “Còn có lời gì muốn nói không?”

Liễu Khi Sương nhìn nàng ta, hàm răng run lên, âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Không có.”

“Ta có chuyện muốn nói! —— “

Dị biến xảy ra, một tiếng quát chói tai đánh vỡ chốn hoang vu yên tĩnh, xuyên qua gió dữ.

Tay trái của Ngọc Triển Mi khoát lên bả vai Liễu Khi Sương đột nhiên nắm chặt, bỗng nhiên nâng mắt, tay phải đánh ra một chưởng hướng về trời.

Khí tức của ma va chạm với gió dữ, cái bóng đen trên trời kia nhanh chóng tới gần, không có chút dấu hiệu thu nhỏ nào, trong nháy mắt đã dừng cách đó hơn mười trượng.

Ngọc Triển Mi nheo mắt lại đánh giá, chỉ thấy một thanh niên mang quân trang giáp vàng, bên người có một con chim màu xanh cỡ nhỏ.

Hoặc không nên nói là chim.

Lông vũ xanh con ngươi đỏ, đập cánh ra gió dữ, thở ra lửa —— Thanh Dực Loan.

Thân phận của người tới rất rõ ràng.

Lúc này Liễu Khi Sương không có cách nào quay đầu lại, nhưng không cần quay đầu lại cũng biết người đứng phía sau là ai. Nhưng vào lúc này, người nọ không nên tới nơi này.

Nàng không nhịn được thở dài, sau khi kế thừa ngôi Vua, thì sao có thể giống như trước nữa, toàn làm việc theo ý nghĩ?

Mặt đất chấn động từ xa đến gần, khói bụi từ nơi xa xa kéo tới, vó ngựa như sấm.

Trong bóng tối, những cái bóng mờ tụ lại từ bốn phương tám hướng, nhưng sóng biển dâng trào không thể đỡ được. Nhưng chỉ vì thanh niên dùng tay ra hiệu mà nhanh chóng dừng lại.

Đại quân đã đi đến chiến trường ở hai lục địa Trung Nam, những người đi tới chỗ này là đội cận vệ Hoàng Đế.

Chọn ra một người có tư chất tu hành từ vạn người rồi bồi dưỡng việc tác chiến vây công từ nhỏ, mang giáp làm từ huyền thuyết khắc đầy phù văn, cưỡi chiến mã lai với dị thú, có thể chết bất cứ lúc nào vì Vua, coi trách nhiệm và vinh dự cao hơn cả sinh mạng, tuyệt đối trung thành.

Ngàn kỵ binh vây quanh vùng ngoại ô.

Thanh niên quân trang giáp vàng cười cười, không thấy rõ được sắc mặt trong màn đêm, nhưng lại có thể cảm nhận được khí thế tản mạn quanh người hắn, dáng vẻ thoải mái.

Hắn nói, “Cung chủ, có sẵn lòng tâm sự không?”

********

Dường như là trôi qua rất lâu, nhưng dường như chỉ trong giây lát.

Ân Bích Việt tỉnh lại từ chốn mờ mịt trống rỗng, cảm giác quen thuộc hết mức xông lên đầu rút đi, kèm theo đó là khí huyết cuồn cuộn, kinh mạch đau đớn, thần thức hỗn loạn do cưỡng ép sử dụng Lâm Uyên kiếm cùng với nguy hiểm to lớn kéo tới.

Hắn kiên cường chống đỡ, phát tán thần thức cảm nhận bốn phía. Lúc này, trận tuyết lở đầu tiên đã qua, mấy nhà cửa tháp đài dưới chân núi tuyết đều bị chôn vùi. Một số ít ma tu có tu vi cao siêu chạy thoát, đã đi tới biên giới cánh đồng tuyết. Linh mạch chấn động vẫn chưa hoàn toàn hết hẳn, lúc nào cũng có khả năng xảy ra tuyết lở lần hai.

Việc thật sự khiến Ân Bích Việt nóng lòng không phải là những thứ đó, mà là không thấy sư huynh đâu. Thần thức dò mãi cũng không thấy bóng dáng, ngay cả mối liên hệ yếu ớt giữa hắn và sư huynh do song tu Thiên La Cửu Chuyển mà sinh ra cũng hoàn toàn đứt đoạn.

Biển ý thức gợn sóng kịch liệt, chỉ thấy Dung Trạc đứng bên Vực Vẫn Tinh đột nhiên quay đầu lại, lướt qua cánh đồng tuyết tàn tạ khắp nơi, nhìn thẳng về đỉnh núi tuyết Thông Thiên, nhìn về phía hắn!

Khóe miệng của ma tu áo đỏ như máu khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười ác ý.

Sau đó hắn thả người nhảy một cái, nhảy xuống vực sâu.

Cái liếc mắt này khiến Ân Bích Việt quả thật muốn bùng nổ.

Khởi động chân nguyên đuổi về phía vực sâu, sử dụng Đạp Sơn Hà đến mức nhanh nhất, gần như là không để lại cái bóng.

Sư huynh! Đệ biết huynh cũng nhảy!

Ân Bích Việt chạy xuống Kim cung, linh mạch chấn động bắt đầu tạo ra trận tuyết lở lần hai, thanh âm như sấm như lũ vang vọng ở phía sau hắn. Hắn cũng không quay đầu lại, trường kiếm nơi tay, chém thẳng về phía trước!

Trong tiếng kiếm rít bén nhọn xé rách không khí, gió tuyết lui tránh, không gian trước người hắn bị chém ra một con đường gần như không có không khí, khiến hắn quyết chí tiến đến Vực Vẫn Tinh.

Khắp nơi xung quanh vực sâu đã trải qua một trận chiến, chân nguyên còn sót lại còn đang va chạm với khí tức của ma. Tiếng gió đã lắng xuống, tuyết như bị sức mạnh vô hình ngăn trở, Ân Bích Việt cảm thấy một cơn lạnh lẽo cực kỳ không thoải mái.

Trời đất có linh, khí sinh tử tuần hoàn, cân bằng với nhau. Nhưng ở nơi này không hề có sự sống, tất cả đều là ý chết chóc và lệ khí.

Gió tuyết không thể tiến vào, thần thức thăm dò không thể tiến vào, chuyện đáng sợ nhất là không biết gì cả.

Vực sâu như một con cự thú từ thời viễn cổ đang mở cái miệng lớn như chậu máu, không thể chờ đợi được nữa muốn nuốt sống người ta, nhưng lại rất có kiên nhẫn mà chờ đợi hắn.

Một luồng kiếm khí của Ân Bích Việt chém xuống, tiếp đó hắn cũng thả người nhảy xuống.

Sư huynh ở phía dưới không rõ sống chết, chuyện như vậy căn bản không có quyền lựa chọn.

Tiếng gió rít gào bên tai, khí tức lạnh lẽo kéo đến như sóng biển dâng trào nhấn chìm đỉnh đầu. Dưới vực sâu lại có sức hút mạnh mẽ, căn bản là không có cách nào chống lại.

Không thể khống chế tốc độ rơi xuống, cảm giác không trọng lực khiến người ta sinh ra ảo giác hít thở không thông, dễ dàng làm người ta rơi vào khủng hoảng.

Chẳng hiểu sao hắn lại nhớ tới cái đêm thu gió táp nọ, sư phụ mang hắn nhảy xuống mây, cười lớn nói, “Kích thích không? Lão tứ, ngươi xem đi, khắp nơi trong cuộc sống đều là niềm vui.”

Sức hút yếu dần, dưới chân chạm được mặt đất kiên cố, rõ ràng là tốc độ rơi xuống cực nhanh, nhưng khi chạm đáy vực lại chẳng có chút âm thanh. Tử khí ngưng tụ thành thực thể đi kèm với gió tà kéo tới, tựa như là ma quỷ thấp thoáng.

Ma vật vô biên vô tận.

Ân Bích Việt cười rộ lên. Thật kích thích.

Lâm Uyên kiếm giết tà giết ma, đệ nhất quang minh chính đại trong thiên hạ, chưa từng lui tránh sao?

********

Từ khi nhìn thấy những đoạn ngắn về vận mệnh tương lai hư hư ảo ảo trong Phật đường của Quan, Lạc Minh Xuyên đã cảm thấy giữa y và Vực Vẫn Tinh mối liên quan vi diệu. Sau đó y lại tu hành Thiên La Cửu Chuyển, giải phong ấn tu vi của Quan, càng không chỉ nhìn và cảm nhận vực sâu một lần.

Dường như là đã định trước từ chốn xa xăm nào đó, vực sâu đang một mực chờ đợi y.

Có sống thì có chết, có ánh sáng thì có bóng đêm, không có thánh nhân hoặc quân tử tuyệt đối. Mà vực sâu cực kỳ tối tăm, ngưng tụ tử khí của thế gian rất giống như là mặt tối của hắn. (Chỗ này không rõ là từ ‘hắn’ trong bản QT chỉ Lạc Minh Xuyên hay là để thay thế cho cụm ‘thánh nhân hoặc quân tử’)

Lạc Minh Xuyên từng bài xích việc đã định từ trước này, chống cự mối liên hệ này, nhưng cuối cùng vẫn đến nơi này. Lúc này y đang đi dưới vực sâu, nhưng có chút cảm giác xa lạ nào.

Thiên La Cửu Chuyển tự vận công, màu mắt của y đen như mực, ở nơi sâu xa hơi nổi lên màu đỏ như máu.

Ma vật không có linh trí, chỉ còn sót lại bản năng gần lợi né hại. Loại uy thế đặc thù này chính là nỗi sợ ở nơi sâu nhất của chúng, cho dù nhận thấy được khí tức của máu thịt tươi sống nhưng chúng cũng không dám lại gần.

Mà Lạc Minh Xuyên vẫn cảm thấy được một chút gì đó.

Tác giả có lời muốn nói:

Đoàn Lải Nhải: Cung chủ, ta đã biết cung chủ là người có thể nói chuyện cùng mà!

Ngọc Triển Mi: Không, ta không phải.

Liễu Khi Sương: Sư đệ, nếu đệ còn như vậy thì đạo diễn sẽ cắt vai đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi