VẦNG SÁNG BẠCH HÓA CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Gió thu hiu quạnh, lá rụng bay tán loạn trong Vân Dương thành.

Vài vị tiên sinh trong học phủ muốn dẫn các học trò lên núi chơi thu, đang chậm rãi đi băng qua điện Cần Học, đi về phía cửa phủ. Tiểu đồng áo đỏ tóc trái đào ôm mấy quyển sách, đi qua hành lang gấp khúc và cửa thuỳ hoa, đi vào viện trồng đầy hòe.

Đồng tử dâng sách cho Tiên sinh đang ngồi trên ghế dựa bằng mây, lúc nó thấy Tiên sinh mở sách ra là mấy cuốn kiếm phổ thì không biết là nhớ tới cái gì đó, cảm thấy kinh ngạc. Bỗng nhiên nó mở miệng hỏi,

“Nghe nói Kiếm Thánh và Tiên sinh là tri kỉ?”

Sau khi hỏi thì không khỏi ảo não, cho dù Tiên sinh ôn hòa rộng lượng thế nào, nhưng nó cũng không nên hỏi loại chuyện này.

Nhưng Lý Thổ Căn không cảm thấy bị mạo phạm.

“Làm gì có chuyện là tri kỷ.”, hắn uống trà dưới tàng cây hòe, trong đáy mắt là một sự lạnh nhạt, “Bất quá chỉ là quen biết lâu mà thôi.”

Đồng tử không dám hỏi lại, hành lễ lui xuống.

Vì thế trong sân trống rỗng chỉ còn mỗi hắn, gió Tây lạnh lẽo làm lá rụng.

Lý Thổ Căn không cho là mình cần tri kỉ gì. Ngay cả khi có Vệ Kinh Phong thì cũng vậy thôi.

Hắn nhìn thấy nếp nhăn ở đuôi mắt và thái dương lấm tấm bạc trong nước trà chập chờn, nghĩ thầm rằng mình thật đúng là già rồi.

Nhưng vệ Kinh Phong thì sao?

Vệ Kinh Phong chắc là không biết già đâu.

Vĩnh viễn là thiếu niên, vĩnh viễn nhiệt huyết sôi trào, hăng hái. Tính tình không buồn lo, kiếm đạo vô song trên đời, trong mắt luôn luôn có chuyện bất bình. Trong thiên hạ sẽ tìm không ra được người thứ hai.

Có thể thấy được loại chuyện già đi này không có chút liên quan gì đến khuôn mặt và tuổi tác.

Già rồi sẽ hoài niệm những chuyện qua đi, nhắc đến mới thấy, thật là có chút nhớ Vệ Kinh Phong.

******

Khi đó bọn họ cũng còn trẻ, học phủ còn chưa có tàng thư lâu, chỉ là một trường tư thục không lớn. Kiếm Thánh cũng chẳng có mái cong nào để giẫm lên, đành phải đứng trên mái ngói xám trên tường viện, nhìn từ trên cao xuống,

“Lý Thổ Căn, có một nhóm người muốn giết ta.”

Y phong trần mệt mỏi, búi tóc lộn xộn, cổ tay áo dính vết máu màu đen. Dáng vẻ chật vật, mặt mày vẫn phấn chấn như cũ.

Có nguy hiểm đến tính mạng mà không đi cầu cứu sư môn, lại đổi đường đến Trung Địa, đến trường tư thục Lan Uyên, đúng là việc lạ.

Lý Thổ Căn thì đang đứng ở trước cửa sổ viết chữ, nghe vậy thì nhíu mày, “Không có người nào như ngươi hết. Ba năm không thấy, vừa thấy mặt thì đã hẹn ta đi giết người?” Tuy là đang nói, nhưng tay cũng không dừng lại, cất sách về kệ, rót nước rửa bút, bưng chậu rửa đi ra ngoài cửa.

Vệ Kinh Phong nhướng mày, “Vậy ta hẳn là nên chọn một ngày tốt rồi gửi thiệp tới, ngồi xuống uống chén trà, sau đó mới hẹn ngươi đi giết người?”

Hai người nói xong đã ra khỏi sân.

“Những người đó ở đâu?”

“Tối nay chúng sẽ đến trăm dặm ngoài ngoại ô Vân Dương thành.”

“Ngươi tới đã muộn, nếu như tới kịp vào hôm qua thì ta đã có thể bày trận trong đường núi.”

“…”

Trên đời này có rất nhiều loại bạn bè, có một loại gắn bó như keo sơn với người mỗi ngày, nhưng lúc nguy nan sẽ không ngần ngại vứt người.

Cũng có một loại bạn bè lúc không có việc gì sẽ không sẽ liên lạc, chờ đến khi người gặp phải chuyện đi tìm người nọ, bất kể là người nọ đang mải mê yêu đương, hay là đang miệt mài đọc sách, cũng sẽ buông xuống chén rượu, bỏ sách qua một bên, lên núi đao xuống biển lửa cùng người.

Qua khỏi kiếp ba, huynh đệ mất, người dưng gác kiếm hết oan cừu.

Đáng tiếc Kiếm Thánh và Chưởng viện tiên sinh không có hào hùng hiệp nghĩa như vậy. Khi bọn họ còn trẻ thì cùng nhau chống địch cùng nhau tiến lùi, bất quá chỉ là xuất phát từ thói quen, thói quen hình thành từ lúc còn nhỏ. Hai người đều cho rằng đó chỉ là họ chưa đủ mạnh.

*****

Khi thiên hạ còn chưa có Kiếm Thánh, Vân Dương thành cũng không có một vị Tiên sinh, Ở nơi xa nhất ở phía Đông của Động Địa, có một cái thôn gọi là thôn Tây Hà. Bởi vì ở phía Tây của thôn có một con sông. (Hà: sông)

Mấy người phụ nữ múc nước ở đầu sông, bọn trẻ nghịch ngợm như khỉ nghịch nước ở cuối sông. Toàn bộ thôn chẳng được dạy dỗ gì, mấy đứa trẻ toàn được nuôi thả như gia cầm.

Chỉ có hai đứa trẻ không tham gia trận chiến tát nước, cũng không chơi với những người khác. Đứa lớn tuổi một chút tên là Lý Thổ Căn, ngày nào cũng ở trong phòng đọc sách, mẹ nó sợ nó làm phí dầu thắp đèn nên đuổi nó ra khỏi phòng đi, nó bỏ chạy đến Vệ gia cách vách để đọc sách.

Đứa nhỏ hơn kia tên là Vệ Kinh Phong, sinh ra trong hộ duy nhất biết chữ trong thôn, có cái tên rất văn nhã.

Chữ ‘Kinh Phong’ trong ‘Bút lạc kinh phong vũ’, nghe rất có mùi sách mực. Đáng tiếc y cũng không đọc sách, năm sáu tuổi đi ngang qua hiệu thợ rèn thì lập chí muốn làm người học việc. (Bút lạc kinh phong vũ: Bút xuống kinh hoàng như mưa gió, lấy từ trong một bài thơ của Đỗ Phủ.)

Tuổi tác của hai người này chỉ hơn kém nhau có ba tháng, nhưng lại có sự kỳ quái khó hiểu. Mấy đứa trẻ khác ghét bỏ bọn họ, người thân trong nhà cũng lười quan tâm, theo lẽ thường thì hai người nên dốc bồ thương kẻ ăn đong, tinh tinh tương tích, nhưng họ vẫn không hợp ý nhau. (Tinh tinh tương tích: Là chỉ những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ giống nhau nên bảo vệ, cảm thông, giúp đỡ lẫn nhau.)

Hàng xóm ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhất là Lý Thổ Căn lại thường đến Vệ gia mượn sách.

Vệ Kinh Phong ngồi yên ở trong viện vót kiếm gỗ, liếc mắt nhìn hắn, “Trong trăm người thì vô dụng nhất là thư sinh.”

Lý Thổ Căn nghĩ thầm, “Quân tử không cãi nhau với chó sủa… Nhưng rất là muốn đánh tên này, làm sao bây giờ!”

Điểm giống nhau duy nhất giữa hai người là lòng hiếu kỳ đối với thế giới bên ngoài.

Ở mặt sau của thôn là núi lớn liên miên, có nhiều vật quý cũng có rất nhiều mãnh thú, vào ngày thường không ai dám lên núi. Vệ Kinh Phong từng lén lên núi, lại bắt gặp Lý Thổ Căn đang ngớ người đối chiếu hoa cỏ với tập tranh tư liệu.

Y nghĩ thầm hoa cỏ có cái gì mà xem đâu, người này chắc là có bệnh rồi.

Lúc ban đầu đều không ai ưa nhau, sau này lại gặp nhau trong núi, cả hai cùng bị lợn rừng đuổi theo chạy trối chết thì mới có một chút giao tình nông cạn.

Nông cạn đến mức khi chạy trối chết thì kéo người kia, kéo không được thì xoay người bỏ chạy luôn.

Mấy cây hòe mọc đầy thôn còn lớn tuổi hơn cả thôn, mùa hè thì che lấp mặt trời, thu tới thì lá rụng bay tán loạn.

Ngày trôi qua không biết năm tháng, năm năm và mười năm không hề khác nhau.

Chờ bọn họ vừa được mười sáu tuổi, trừ bỏ việc làm thuê kiếm sống, ước vọng của đời người Lý Thổ Căn chính là làm một tiên sinh tư thục, còn vệ Kinh Phong thì đã đứng cả ngày ở hiệu rèn.

Họ đều nghĩ rằng tương lai chính là giọt mồ hôi rơi giữa đất vườn, đêm thì thấp đèn dầu, rèn sắt bên lò bếp nóng.

Không ai biết ngày xảy ra chuyện lớn thay đổi cuộc đời bọn họ có gì khác với ngàn vạn những ngày tầm thường khác.

Lý Thổ Căn thực sự hối hận vì đã lên núi vào hôm nay, dựa theo sao trăng đêm qua thì bây giờ đáng lẽ không có mưa to. Ngoài kia đất rung núi chuyển, tựa như là hang động này sẽ sụp ngay tức khắc.

Sau đó, có một bóng đen chạy tới từ cửa hang, ánh chớp lóe lên, chiếu sáng mặt người nọ, đúng là Vệ Kinh Phong.

Vệ Kinh Phong cũng nhìn thấy hắn. Chớp giật sấm vang, hai người đều không nói chuyện.

Mặt đất chấn động kịch liệt, đá vụn trong hang núi tuôn rơi, sau một tiếng vang thật lớn, ánh sáng đột nhiên tối đi. Vệ Kinh Phong kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã ngồi xuống đất.

Lý Thổ Căn nhìn thoáng qua, thì ra là đá rơi đã đóng kín cửa hang. Rồi lại ngửi được mùi máu nhàn nhạt, hắn nghĩ thầm bây giờ mà tên tiểu tử này có thể ngồi thành thật như thế, hơn phân nửa là do trên người có thương tích. Hoặc là do đá vụn, hoặc là do chim thú.

Tiếng sấm vang, tiếng mưa to xuyên qua đá to truyền tới. Rõ ràng nhất là tiếng thở của hai người.

Vào lúc này, trừ bỏ chờ đợi thì không có cách nào khác.

Không biết qua bao lâu, gió mưa động đất dần dần bình ổn. Đầu óc của Lý Thổ Căn đã mê man, sự kiên trì đã bị thời gian bào mòn, Vệ Kinh Phong chống vách đá đứng lên.

Bọn họ không hẹn mà cùng đi đẩy tảng đá to, tiếc là cửa hang đã bị lấp kín, sức của hai người như trâu đất xuống biển, kiến càng rung cây.

Thẳng đến khi sức cùng lực kiệt, đói khổ lạnh lẽo.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta có thể sẽ chết.”

“Nếu ngươi còn đi qua đi lại nữa thì sẽ chết nhanh hơn.”

Vệ Kinh Phong đột nhiên hỏi, “Nếu như ta chết trước, ngươi sẽ làm thế nào?”

Từ úc còn trong bụng mẹ tới khi quen biết, thì đây coi như là lần đầu tiên bọn họ chính thức nói chuyện với nhau.

Lý Thổ Căn đảo mắt, “Chôn ngươi.”

Vệ Kinh Phong nghĩ một chút, “Hay là ngươi ăn ta đi, đừng lãng phí.”

Lý Thổ Căn ngớ ra một chút, “Có lý, nếu ta chết trước, ngươi cũng ăn ta đi. Sống lâu thêm vài ngày, nói không chừng có thể chờ được cha me ngươi dẫn người tới cứu.”

Không biết là do tuổi nhỏ không hiểu chuyện, hay là do từ nhỏ thì đã khác hẳn với người thường, bọn họ khó có thể hiểu vấn đề sống còn.

Nói xong những chuyện đó thì cũng không nói nữa.

Thẳng đến ngày thứ ba động đất mưa to dừng, một luồng nắng sớm chiếu vào qua khe hở của tảng đá, một chút cơ hội xoay chuyển tình huống cũng không có.

Lý Thổ Căn đoán rằng trong thôn có thể đã xảy ra chuyện. Mặc dù bọn họ không khiến người ta thích, nhưng cũng không đến mức không ai tới tìm.

Vào ngày thứ tư, ngay cả hoa cỏ trong hang cũng đã bị ăn sạch. Nước thì đúng là không thiếu, nhưng mà lại đói đến choáng đầu hoa mắt.

Tới ngày thứ sáu, Lý Thổ Căn mò được cây cỏ cuối cùng trên hang đá, trong màu xanh biếc có nét tím, rễ cây lớn vô cùng. Hắn cầm đi chia với Vệ Kinh Phong.

“Vì sao lại đưa lá cho ta?”

“Bình thường rễ không có độc.”

Vệ Kinh Phong cả giận nói, “Ngươi có phải muốn hạ độc chết ta rồi ăn thịt đúng không?”

Lý Thổ Căn dùng biểu tình ‘ngươi thật là ngu’ nhìn y, “Nếu như ngươi bị độc chết, thịt cũng sẽ có độc.”

Sau đó bọn họ chia ra ăn ‘Bích Lưu Quang’ như là trâu gặm mẫu đơn.

Đúng là ‘Bích Lưu Quang ’.

Không có bộ dáng tươi tốt phát quang kinh thiên động địa như trong tưởng tượng của vô số người tu hành. Nó chỉ im lặng sinh trưởng ở trong một hang núi bình thường, cho dù bên trong chứa năng lượng của cả vũ trụ ngân hà, nhưng cũng không có một tia linh khí lộ ra bên ngoài.

Vừa nuốt vào bụng, Lý Thổ Căn chỉ cảm thấy một dòng nước lạnh tuôn ra, từ miệng lan đến tứ chi, đau nhức đến mức hắn muốn nổ tung.

Khóe mắt nhìn Vệ Kinh Phong cũng đau đến muốn nứt ra, ngay cả sức để hét cũng không có, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở.

Hắn tuyệt vọng thầm nghĩ, “Tính sai rồi, thì ra lá và rễ đều có độc.”

Rất nhiều năm sau, Lý Thổ Căn tra điển tịch khắp nơi, thì thấy may là hắn chia ra ăn với người khác.

Bằng không dẫn khí nhập thể cũng sẽ không đi qua kinh mạch, rồi thân thể sẽ nổ tung do bị cưỡng ép rót vào linh khí tích góp từng chút một qua trăm vạn năm.

Nhưng giờ này khắc này, bọn họ không rõ, cho nên sau khi cơn đau nhức kéo dài kết thúc, mọi chuyện trở nên đơn giản vô cùng. Thương tích trên người Vệ Kinh Phong khép lại như cũ, dùng một tay đẩy ra đá to, đi ra ngoài.

Ánh nắng lâu ngày không gặp rơi đầy người y. Cả núi hỗn độn, cây cối gãy, đã vỡ lung tung.

Mưa to phá hủy hơn phân nửa cây hòe, phòng xá đất vườn trong thôn không có gì đáng lo, gà vẫn gáy chó vẫn sủa.

Nhưng lại không có ai.

Bỗng nhiên Vệ Kinh Phong ngẩng đầu, quát hỏi, “Ông là ai?”

Ở trên cây, có một vị lão giả mang đạo bào xanh đậm đang đứng, mắt sáng như đuốc đánh giá bọn họ, người bị nhìn cực kỳ không thoải mái.

“Có một đội Ma tu tới nơi đây tìm dị bảo, bần đạo nghe tin nên tới báo trước, bây giờ Ma tu phí công nên trở về, sợ là sau này còn sẽ đến nữa.”

Lý Thổ Căn hỏi, “Cho nên tất cả mọi người đều đã rời đi?”

Lão đạo nhân không trả lời, nhưng biểu tình đã nói lên tất cả. 

Vệ Kinh Phong hỏi, “Dám hỏi bọn chúng tìm cái gì vậy?”

“Bích Lưu Quang, tên tục là ‘Cỏ thành tiên’. Trong Quỳnh cung có người tinh thông thuật bói toán, tính được ở chỗ này.”

Lão đạo nhíu lại lông mày, dường như cảm thấy mình đã nói quá nhiều.

Hai người nghe xong, có chút giật mình, lại không có vẻ mừng như điên khi ăn nhầm dị bảo hay đau buồn khi bị người thân bạn bè vứt bỏ.

Điều này làm cho vị tán tu dạo chơi khắp nơi kia liếc nhìn bọn họ một cái, không thể tưởng được người ở nơi thôn làng vùng núi mà cũng có tâm tính như thế, lòng chợt lay động, “Hai người đã ăn cỏ tiên, từ nay về sau vào tu hành giới, không có chỗ nương tựa thì chỉ sợ sống không lâu, có nguyện bái ta làm sư không?”

Nếu là người khác, gặp nhiều biến cố tày trời liên tiếp ập tới, lần đầu tiên chạm đến một thế giới khác, sợ là đã mừng rỡ như điên.

Nhưng Vệ Kinh Phong nói, “Không muốn.”

Sau đó Lý Thổ Căn làm lễ, “Đa tạ tiền bối, ta cũng không muốn.”

May mắn là vị đạo nhân này tu luyện đạo pháp tự nhiên, thọ nguyên sắp hết, lạnh nhạt với mọi việc. Chỉ muốn tu chút phúc báo cho kiếp sau, lúc này cũng không ép buộc, nói một câu ‘Được rồi, mỗi người một duyên pháp’ rồi để lại hai quyển sách, phất tay áo đi mất.

Một quyển ‘Kiếm quyết sơ tham’, một quyển ‘Quẻ hào’. Đều là sách trụ cột nhất trong việc tu hành nhập môn. Cứ thế mà nằm trong tay hai người.

Sau khi Lý Thổ Căn thấy người kia biến mất thì quay đầu hỏi, “Vì sao ngươi không muốn bái sư?”

Hắn cảm thấy loại người lỗ mãng thích chơi thương nghịch kiếm như Vệ Kinh Phong hẳn là phải vui vẻ chấp nhận.

“Còn ngươi thì sao?”

Lý Thổ Căn nói, “Chuyện tự dưng mà tới, ta không tin được người bên ngoài, chỉ có trá. Ngươi cũng vậy?”

Không nghĩ tới ngươi còn có chút đầu óc.

Vệ Kinh Phong nói, “Không, ông ta nói muốn thu đồ đệ, nói như là đang bố thí vậy, ta khó chịu.”

“…”

Từ đáy lòng Lý Thổ Căn cảm thấy rằng, gì mà vào giới tu hành chứ, e là tiểu tử này sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may thôi.

Hai người lấy ra tất cả những thứ tích cóp từ trong nhà từng người, trên lưng Vệ Kinh Phong giắt một thanh kiếm sắt, Lý Thổ Căn gánh một đòn sách.

Nhanh chóng đi xem thế giới bên ngoài.

Lúc đi ra khỏi thôn, Lý Thổ Căn buông đòn gánh, lạy ba lạy với cửa thôn.

Vệ Kinh Phong cười nhạo một tiếng. Xoay người bước đi.

Thế giới bên ngoài quả thật rất lớn, sông chảy qua núi, hiệu buôn người ở. Cảnh đẹp mỗi người mỗi vẻ, thành trấn cũng có phong cảnh riêng.

Dù là cùng có sức mạnh chợt có, nhưng Vệ Kinh Phong tích cực tìm kiếm cách để nâng cao nó còn Lý Thổ Căn vẫn đang cố gắng khống chế nó. Trăm sông đổ về một biển, nhưng thật ra chẳng hiểu vì sao lại vượt qua tẩy kinh phạt tủy.

Vốn cứ tiếp như thế thì mọi chuyện đều ổn, chỉ là thêm việc thấy được cảnh đời, thật ra vẫn làm nghề rèn, chép sách kiếm ăn như trước, luyện kiếm đọc sách qua ngày, chỉ nhiều thêm việc dò dẫm tu hành mà thôi.

Nhưng chuyện bọn họ ăn ‘Bích Lưu Quang’ đúng là vẫn được truyền ra bên ngoài.

Sớm nhất là có một y tu nhìn ra manh mối, không biết như thế nào lại rơi vào tai đệ tử 12 cung, vì thế không chờ bọn họ đi ra khỏi Đông Địa, phiền toái đã nối gót tới.

Thậm chí không biết lúc nào đã sinh ra rất nhiều lời đồn đãi, nói là linh khí của ‘Bích Lưu Quang’ đã sát nhập vào máu thịt của họ, nếu có thể nung hai người rồi ăn thì có thể đặt được phân nửa dược hiệu. Nhiều nhóm Ma tu của 12 cung cho dù không tin cách nói ly kỳ như vậy nhưng cũng muốn xem người đã ăn Cỏ thành tiên trong truyền thuyết rốt cuộc có gì khác biệt.

Vì thế Vệ Kinh Phong cùng Lý Thổ Căn bắt đầu một đường đào tẩu, từ lần đầu tiên chung tay giết người, đến khi không ngừng bị phục kích, nhưng lại giết ngược lại kẻ khác. Nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết. Lại càng không dám đi tìm y tu để chữa thương, toàn bộ đều dựa vào dược tính tự lành của ‘Bích Lưu Quang’. Cuối cùng trà trộn được vào một thuyền buôn vượt biển, bỏ chạy đến Trung Địa.

Quãng thời gian này đẫm máu vô cùng, rất nhiều năm sau khi Kiếm Thánh nói với Ân Bích thì chỉ là một câu nhẹ nhàng,

“Có thể tính được thì tránh đi, tính không được thì cùng nhau giết kẻ đó.”

Phần lớn Ma tu đúng là không dám, hoặc không muốn đi khỏi Đông Địa, hai người cố ý che dấu tung tích, sau khi vượt biển thì không có ai phát hiện ra bọn họ.

Chữ của Lý Thổ Căn rất đẹp, phóng khoáng duyên dáng, có khí khái. Thuê một căn nhà tranh ở thành Vân Dương rồi chép sách thuê cho người ta, vài đứa nhỏ hàng xóm không đủ khả năng đi học sẽ tới chỗ hắn học vài chữ.

Ngày nào Vệ Kinh Phong cũng nghe bọn họ đọc ‘Chi hồ giả dã’ đến đau đầu, vác kiếm sắt bỏ đi. (Chi hồ giả dã: Bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này.)

Người ta thấy Lý Thổ Căn thành thật có lễ, thu tiền học phí cực nhỏ. Thanh danh truyền ra ngoài, mấy đứa nhỏ đến học cũng nhiều hơn, một năm sau, mua được tiểu viện mở trường tư thục.

Ngày trường tư thục mở cửa, Trung Địa đã vào những ngày cuối năm, tuyết rơi xuống, thời tiết lạnh đến trong xương cốt.

Thư của Vệ Kinh Phong đến vào lúc tuyết đầu mùa, trong thư nói là đã bái sư môn, phải đi tu hành. Về sau nếu ở thành Vân Dương dạy học mà không có cơm ăn thì tới Thương Nhai sơn tìm y.

Thương Nhai sơn, hình như là ở Tây Địa, rất là xa, Lý Thổ Căn nghĩ, đặt tên trường tư thục là Lan Uyên.

Dạy học đúng là chức nghiệp ổn định nhất, làm kiếm tu đánh đánh giết giết, mới dễ có chuyện không có cơm để ăn.

Lý Thổ Căn thích đọc sách và tính toán.

Đọc sách không cần mẹo, chỉ cần cố gắng chăm chỉ, năm tháng trôi qua, hắn đã đọc hết toàn bộ sách có thể tìm được trên Đông Địa. Tính toán trong quãng thời gian dài cần có thần thức mạnh mẽ để chống đỡ.

Vì thế hắn bắt đầu dồn hết tâm trí để tu hành.

Nhưng hắn cũng không mê muội với việc nâng cao sức mạnh bản thân, ở trong mắt hắn, tu hành chính là công cụ phụ trợ cho tính toán.

Có thư sinh tu vi cao thâm, thanh danh của trường tư thục Lan Uyên càng ngày càng vang, có không ít học sinh vượt biển để tới đây học tập, tất cả mọi người bắt đầu gọi hắn là ‘Tiên sinh’.

Chỉ có trong thư của Vệ Kinh Phong là hay gọi hắn là ‘Lý Thổ Căn’.

Trường tư thục xây dựng thêm trở thành học phủ, rộng lớn, coi như một tòa thành trong thành. Hắn ở hậu viện đủ loại cây hòe của mình.

Được pháp thuật thôi thúc, chỉ trong mấy tháng hòe đã cành lá rậm rạp.

Sau đó học trò lại càng nhiều, dần dần trở thành thế lực một phương, ở Trung Địa có đại thế gia đe dọa lôi kéo hắn, muốn khiến hắn ngoan ngoãn lệ thuộc.

Sau khi từ chối rõ ràng, những cường giả phục vụ cho đại thế gia đó xuất hiện, đi vào học phủ trong đêm tối. Đêm hôm đó, Vệ Kinh Phong rút kiếm đứng ở trên mái cong của tàng thư lâu, một đêm chẳng hề di chuyển. Lúc tảng sáng, cường địch lén lút trong tối lặng yên rút lui.

So với việc này, phiền toái của Vệ Kinh Phong còn nhiều hơn, nếu thật sự ứng phó không được thì sẽ đi tìm Lý Thổ Căn đi cùng.

Cảnh giới của bọn họ càng cao, địa vị cũng càng ngày càng cao, chuyện và người không ứng phó nổi càng ngày càng ít, nên bắt đầu xảy ra việc nhiều năm không liên lạc..

Vệ Kinh Phong vẫn một người một kiếm như trước, độc lai độc vãng, Chưởng viện tiên sinh thì coi như là có rất nhiều bằng hữu. Người tu hành coi trọng mệnh số huyền cơ, thường thường sẽ có nhân vật lớn hâm mộ tiếng tăm mà đến, xin hắn ra tay tính một quẻ.

Sau đó, bọn họ cũng biến thành nhân vật lớn.

Người đời không dám bàn chuyện của nhân vật lớn.

Thẳng đến một ngày nào đó Lý Thổ Căn nổi hứng lên, đi đến Minh hồ dạ ẩm, đưa mắt nhìn sao, rồi chìm vào cảnh giới huyền diệu nào đó.

Vào đêm hôm đó, hắn thấy được khung trời ngoài bầu trời này.

Hắn hẹn Vệ Kinh Phong tới thành Vân Dương uống rượu. Gió tuyết mãnh liệt, lò lửa cháy rực, rượu mạnh thiêu đốt ruột, hắn chỉ hai ngôi sao cho y xem.

“Sinh tử đồng môn chỉ có một người sống, ngươi thấy rồi đó.”

Vệ Kinh Phong đưa mắt nhìn, không nói chuyện.

Đã đến lúc quán rượu đóng cửa, rượu cũng uống xong rồi, Kiếm Thánh vỗ bàn đứng lên, “Chuyện này ngươi đừng quan tâm! Trong trăm người thì vô dụng nhất là thư sinh!”

Mắng xong thì đi xuống lầu, tiền rượu cũng không đưa.

Lý Thổ Căn biết người nọ đúng là không muốn để cho hắn nhúng tay vào, bởi vì nhìn lén đạo trời thế này thì cái giá phải trả rất lớn. Huống chi Vệ Kinh Phong vốn không tin mệnh số.

Hắn đứng ở trên lầu, dựa vào lan can để tỉnh rượu, không khí của ngày tuyết rơi khiến cho đầu óc người ta thanh tỉnh, từng hạt tuyết nhẹ như lông ngỗng rơi trên vai hắn, hồi lâu không tan.

Từ trên cao nhìn xuống, hắn trông thấy Vệ Kinh Phong nhặt một đứa trẻ ở ngoài cửa học phủ. Ước chừng sáu bảy tuổi, gầy trơ xương.

Hắn nhìn kỹ một chút, là một đứa nhỏ không tồi.

Bởi vì sự lựa chọn cuối cùng, kiếp nạn lớn nhất trong cuộc đời bọn họ đã đến đúng hạn. Vệ Kinh Phong một mình đi mộ kiếm, hắn khó khăn thủ trong thành Vân DƯơng chống lại Ma quân.

Hắn đại khái có thể đoán được tình hình thực tế trong mộ kiếm, Vệ Kinh Phong muốn dẫn ra kiếm khí của nơi đó thì cần phải chịu đựng cái giá vạn kiếm cùng đâm tới.

Trọng thương của Lý Thổ Căn chưa lành, lại cưỡng ép lấy ra máu tươi để khởi động đại trận, cũng đã chuẩn bị cho việc không thể sống tiếp.

Không sao, đời này thấy rất nhiều việc, học rất nhiều việc. Mặc dù chưa từng có ân báo ân có oán báo oán, nhưng cuộc đời này cũng không còn chuyện ăn năn.

Nhưng hắn vẫn còn sống. Dược tính của Bích Lưu Quang mạnh hơn so với trong tưởng tượng của hắn, lần này cứu hắn một mạng rồi hoàn toàn biến mất.

Về phần mấy câu nói mò là hắn không thể tu hành nữa, chỉ còn lại thọ nguyên dài dằng dặc mà thôi. Hắn cũng không thèm để ý, vẫn đọc sách viết chữ, tựa như trăm năm trước vậy.

*******

Gió thu hiu quạnh, lại là một năm nữa.

Trà đã lạnh tanh, quyển sách trên tay chưa đọc một tờ, Tiên sinh đã già nhớ lại tất cả những chuyện đó, lại cảm thấy Vệ Kinh Phong đúng là rất khác hắn.

Tuy rằng không có bằng hữu, nhưng ít ra Vệ Kinh Phong có đồ đệ.

Trong khi có rất nhiều người nghĩ rằng người kia không thể trở về thì nghe nói đứa bé Quân Dục kia vẫn còn đang chờ.

Hắn nhìn tường trắng ngói xám, nhưng lại tự dưng cảm thấy hoảng hốt.

Giống như là người nọ sẽ đột nhiên xuất hiện trên đầu tường, nhìn từ trên cao xuống, gọi tên của hắn.

“Lý Thổ Căn.”

Thật sự có người gọi to tên hắn,giọng nói xa lạ.

Trên tường không có ai, trên mái cong của Tàng thư lâu cũng không có ai.

Chỉ có một người đi tới từ cửa sau của học phủ, bước chân phù phiếm, hơi thở lộ ra ngoài.

Hắn kinh ngạc đứng lên, liếc mắt nhìn một cái thì đã nhận ra người tới, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận thì lại cảm thấy buồn cười trong lòng, lại hơi hơi nhướng mày, ra vẻ khó hiểu nói,

“Sao ngươi lại biến thành cái bộ dáng này?”

Không đợi đối phương trả lời, hắn đã nhại theo giọng điệu bình thường của người nọ,

“Đúng rồi, hồng nhan xương khô, bề ngoài mà thôi, ngươi chắc chắn sẽ không để ý chuyện này…”

Trên đường đi thì Kiếm Thánh đã sớm chấp nhận sự thật, lúc này chỉ dùng giọng lạnh lùng nói, “Ít nhất lão phu còn lại một nửa tu vi, ngươi thì còn cái gì?”

Chưởng viện tiên sinh cũng không tức giận, “Ta còn lại một cái mạng…” Rồi hắn lại lập tức nhíu mi phỏng đoán, “Bích Lưu Quang nặn lại thân thể xương cốt của ngươi nhưng lại không đủ để cho ngươi khôi phục lại bộ dáng vốn có?”

“…”

“Chỉ có thể nặn thành hình dáng đứa trẻ, có thể lớn lên nữa được không? Hay là bộ dáng này sẽ cố định như thế luôn?”

Vệ Kinh Phong thật sự rất muốn rút kiếm, nhưng y cũng không ra tay với người không có tu vi.

Lúc này chỉ có thể chịu đựng, thế cho nên hai người bắt đầu đấu võ mồm như mấy người thường ở phố chợ,

“Vô nghĩa làm gì! Mười tám năm sau, lão phu sẽ lại là hảo hán!”

Nếu y vẫn là thiếu niên Kiếm Thánh, thì khi tức giận đủ để khiến cho Chưởng viện tiên sinh không dám nhiều lời. Nhưng mà bây giờ y lại mang bộ dáng đứa trẻ đáng yêu trắng như ngọc sạch như tuyết, khi nói chuyện còn có chút giọng ngây ngô của trẻ con.

Cho nên Chưởng viện tiên sinh trực tiếp cười rộ lên, “Ầy, đừng nóng giận nữa, lại đây, cho thúc thúc ôm.”

Vệ Kinh Phong xoay người bước đi, “Ta đi ngủ một giấc, ngươi viết thư kêu người tới đón ta.”

Lại không thể thật sự rút kiếm chém Lý Thổ Căn, nói nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì.

Y không nói thư viết cho ai, rốt cuộc là kêu ai tới đón. Đã xoay người đi vào sương phòng, ‘cạch’ một tiếng, cửa đóng lại.

Chưởng viện tiên sinh cũng hiểu được ý của y, cười càng thêm sung sướng, dùng vài nét bút ít ỏi viết xong thư. Gọi phó Chưởng viện, gửi đến Hề Hoa phong, chỉ tên nói họ đúng là gửi cho Quân Dục.

Còn chuyện kế tiếp thì để lại cho mấy người Thương Nhai sơn bận tâm đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi