VẦNG SÁNG BẠCH HÓA CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Vào thời viễn cổ, khi nhân loại còn đang chậm rãi tìm tòi phương pháp tu hành, đấu tranh với hoàn cảnh ác liệt và dị thú, thì dị thú từ các tộc đã làm chúa tể các đại lục.

Chúng nó nắm giữ sinh mệnh dài dằng dặc, từ lúc sinh ra đã mang theo sức mạnh của chủng tộc, da thịt xương cốt cứng rắn.

Thế nhưng ngược lại, tâm trí của chúng nó chưa được mở, cho dù là dị thú có năng lực đạt đến mức Đại Thừa cảnh, cũng chỉ có tâm trí tương đương với trẻ con nhân loại.

Trong khi nhân loại nhỏ yếu lại có trí tuệ gian xảo học cách tu hành, cũng học được cách chiến thắng dị thú, và cách lợi dụng chúng nó. Vị trí thống trị đại lục của dị thú từ từ bị người tu hành thay thế, số lượng cũng càng ngày càng ít, vào thời kì thiên kiếp, bởi vì không biết cách đuổi tai tránh họa, rất nhiều dị thú toàn tộc bị diệt.

Đến thời đại mạt pháp linh khí khó khăn, cộng thêm hoàn cảnh sinh tồn thay đổi, chỉ có cực ít dị thú sống sót dưới sự nuôi dưỡng của người tu hành.

Bốn con Thanh Dực Loan trong Bắc hoàng cung chính là một trong số đó.

Chúng nó lập khế ước với Hoàng Đế lập quốc Bắc vương triều, bảo vệ mỗi một quân chủ.

Đoàn Sùng Hiên còn chưa phải là quân chủ, Loan Nhị không có khế ước ràng buộc với hắn.

Nhưng Loan Nhị là bằng hữu của hắn.

Trong những ngày tháng xấu tốt ở cung môn sâu thẳm, Thanh Dực Loan to lớn lại dịu ngoan vẫn luôn bầu bạn với đứa trẻ nhỏ yếu.

Cho nên lúc này Đoàn Sùng Hiên không để ý tới việc trả lời câu hỏi của Vương Hi, mà là nhìn hơn mười sợi xích phóng lên trời trong màn đêm, lớn tiếng quát, “Mặc kệ ta, chạy mau! —— “

Trên xích tỏa ra ánh sáng màu bạc nhạt, tựa như những mảnh vụn của ngôi sao rơi trên mặt nước. Việc này là bởi vì trên xích có khắc phù văn cũng tẩm đầy kịch độc, chuyên môn dùng để đối phó dị thú có da thịt cứng rắn.

Dù cho có khế ước trói buộc, nhân loại vẫn sẽ không tin tưởng dị thú, nên luôn chuẩn bị đường lui phòng bị chúng nó.

Loan Nhị nghe thấy tiếng hắn, hình thể nhanh chóng bành trướng, đập cánh bay tới, mang theo tiếng gió rít gào, vỗ cho một đội binh lính ở phía chính diện dồn dập ngã xuống đất đến nôn ra máu, hoặc bị móng vuốt to lớn hất văng xuống nước.

Nhưng đã muộn, hơn trăm người ùn ùn không ngừng chịu chết, trả một cái giá lớn như vậy, chỉ là vì hấp dẫn sự chú ý của nó, trong nháy mắt trận pháp đã hình thành, hơn mười dây xích quấn chặt trên lông chim màu xanh, đốt ra mấy vết đen.

Thanh Dực Loan bị đau, ngẩng cổ phát ra tiếng kêu to thê thảm mà không cam lòng, từ giữa không trung lại bị kéo đến trên thuyền. Cả chiếc thuyền lay động kịch liệt như thể gặp phải gió bão, rồi lại ổn định rất nhanh.

Nó vận khí thở ra một hơi, ánh lửa thiêu đốt bầu trời đêm, dây xích quấn ở cổ lại như một bàn tay khổng lồ đang xiết cổ, mạnh mẽ chặt đứt ngọn lửa của nó. 

Phút chốc, Đoàn Sùng Hiên rối loạn trong lòng, hít một hơi, “Đừng nhúc nhích! —— “

Càng giãy dụa xích Lưu Quang càng trói chặt, bị thương cũng càng nặng.

Loan Nhị nghe xong thì không giãy dụa nữa, nằm ở trên boong thuyền tràn đầy máu tươi, trong con ngươi hoàn toàn đỏ đậm, như có biển lửa cuồn cuộn.

Hơn mười cường giả tinh nhuệ trong đội cấm vệ không dám khinh thường chút nào, nắm thật chặt xích Lưu Quang, cảnh giác vây quanh bốn phía của nó.

Vương Hi nhìn ánh lửa tiêu tán trong bầu trời đêm, đại cuộc đã định. Ông không hỏi lại Đoàn Sùng Hiên làm thế nào mà nhìn ra sơ hở nữa, mà nói rằng, “Điện hạ, ta biết trên người của điện hạ có không ít thứ tốt, thậm chí là có một không hai trong thiên hạ, ‘Vân Toa’ có thể phá tan không gian trong nháy mắt. Muốn đặt điện hạ vào cảnh khốn cùng không còn đường xoay sở, thật sự là một chuyện khó tựa lên trời.”

‘Vân Toa’ chỉ cho một người sử dụng, đồng thời chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng lại là thần khí nghịch thiên cứu mạng của người bị vây vào khốn cảnh.

Không chỉ như vậy, trên người Đoàn Sùng Hiên còn có tên Phá Không, ô Tế Nhật (dù che lấp mặt trời), Long Vân đan, vô số Nhiên phù, có lẽ còn có hậu chiêu càng bí ẩn, đáng sợ hơn nữa.

Nhưng bây giờ, tất cả những thứ này cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả.

Vương Hi chậm rãi cười rộ lên, “Cho nên điện hạ nên suy nghĩ cho kỹ đi, có lẽ điện hạ có thể đi, nhưng nó không đi được.”

Không ai biết vất vả mưu tính ra một cái bẫy như thế này, cần phải bỏ ra bao nhiêu. Ít nhất chính ông đã mang theo cấm vệ quân, bí mật giữ tung tích đến Nam Địa, thủ ở đó cả một tháng.

Mắt thấy cục diện đã sắp thành công, sao lại không khiến người hưng phấn?

Nghĩ tới đây, ngữ điệu của ông cũng khẽ run lên, “Nếu không đi được, sao không theo mạt tướng đến gặp Hiền vương?”

Đoàn Sùng Hiên không nói gì, hắn đang suy nghĩ rất nhiều chuyện vào đêm nay.

Lúc trước hắn đã cảm thấy kỳ quái, tại sao trên thế giới thật sự còn có kẻ dùng cách khiêu khích ngu xuẩn như Lý Lân. Nhưng nếu như sau lưng có người bày mưu đặt kế, tất cả những thứ này cũng không khó để giải thích.

Chính hắn không có tín vật có thể chứng minh thân phận, cách đơn giản nhất là gọi Loan Nhị đến. Đây cũng là bước đầu vào bẫy.

Một số người chức cao ở Bão Phác tông nhất định là cùng một phe với Hiền vương, đã trao đổi thành công một số lợi ích nào đó.

Nhưng mà chuyện đó cũng không phải chuyện đáng sợ nhất, cấm vệ quân, Long Hành Bảo Thuyền đều không phải việc có thể làm trong ngày một ngày hai, mấu chốt là xích Lưu Quang và trận pháp có thể khắc chế Thanh Dực Loan.

Khiến cho chỗ dựa lớn nhất của hắn trong chuyện này, biến thành uy hiếp lớn nhất.

Có lẽ cho dù hắn không gọi Loan Nhị đến, nhưng đối phương có thể sắp xếp chu đáo đến trình độ như thế này, cũng nhất định có cách tương ứng khác.

Thế lực Hiền vương đến cùng là có bao nhiêu? Hắn không có cách nào ước lượng được.

Hắn nhìn Vương Hi đã tính trước mọi việc, hiểu rõ, lúc này mà người này có thể xuất hiện ở đây, ít nhất chứng minh một chuyện là thật ——

Cha hắn thật sự bệnh nặng rồi.

Có cái tiền đề này, rất nhiều chuyện cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa.

Đối với hắn mà nói, bây giờ đi gặp vị hoàng thúc kia cũng không phải là lựa chọn duy nhất, nhưng là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng đúng là như vậy sao?

*************

Hưng Thiện tự.

Kim quang đầy trời, chiếu rọi núi biếc như biển, ánh tà dương đỏ quạch như máu.

Có hai người đứng ở rìa kim quang, nhấc kiếm, cả người bị dòng máu thấm ướt.

Tuy rằng Ân Bích Việt hiểu trận pháp, nhưng có thể gặp phải đại trận cấp bậc này, đừng nói là phá giải, chỉ đứng trước uy thế của nó thôi cũng khó khăn vô cùng.

Nhưng hắn biết Lạc Minh Xuyên có lẽ có cách, bởi vì người kia tu hành Già Lan đồng thuật, nói không chừng có thể nhìn thấy sơ hở gì đó.

Lạc Minh Xuyên nhắm hai mắt, khí tức trên người liên tục tăng lên, áo bào phất lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Ân Bích Việt nhìn thấy mà giật mình, tựa như máu thịt của hai gò má người nọ đều lõm xuống, sức sống đang nhanh chóng trôi đi.

Trong nháy mắt y mở mắt, uy thế bỗng nhiên bắn ra, Ân Bích Việt lùi về sau ba bước mới đứng vững, không khỏi hô một tiếng, “Sư huynh…”

Lạc Minh Xuyên dường như không nghe thấy, không biết mượn lực như thế nào, thân hình liền nhảy lên thật cao, như mũi tên rời cung, thẳng tới mây xanh.

Mắt thấy sắp chạm đến rìa bầu trời phủ đầy kim quang, thì chuyển hướng đột ngột. Không có tiếng kiếm rít và ánh sáng, mũi kiếm lại như có sấm gió tập trung. Khắp nơi bị kình khí mãnh liệt xé rách, lá rụng và cành khô nổ tung thành bụi, rơi ào ào xuống.

Sức mạnh đáng sợ đâm thẳng vào đất!

“Ầm —— “

Đất đá bắn tung toé, bụi mù đầy trời.

Mặt đất chịu không nổi mà nứt ra khe hở, nhanh chóng kéo dài về hai phía!

Ân Bích Việt nỗ lực ổn định thân hình dưới kiếm thế, hắn biết nếu như trận pháp này có chỗ yếu, vậy thì nó ở đây.

Bởi vậy hắn không chút do dự, dốc hết tất cả chân nguyên còn sót lại, Ỷ Hồ kiếm mạnh mẽ đâm vào khe hở!

Hai người đánh một đòn hết sức, đất đá sụp đổ!

Vết nứt mở rộng một cách khó tin, trong nháy mắt đã biến thành một vực sâu.

Lạc Minh Xuyên rút kiếm, chắn Ân Bích Việt ở phía sau.

Ân Bích Việt rõ ràng, chỉ riêng kiếm của mình thì không thể có uy thế như vậy, như thế thì là mạch đất này quả thật có vấn đề.

Cùng lúc đó, Tịnh Hải ở trong Phật điện nhíu mày, khóe miệng tràn ra một tia máu, đứng dậy bay nhanh, đảo mắt đã tới trước vực sâu.

Ông ta ngăn cơn kinh sợ, thiền trượng phủ đầu đánh xuống!

Lạc Minh Xuyên kéo tay Ân Bích Việt, lần này không phải cổ tay nữa, mà là mười ngón nắm chặt nhau.

Thả người nhảy xuống.

Sau lưng bọn họ, vang lên từng trận nổ vang như sấm sét, cả Đại Trận Kim Quang chấn động kịch liệt, gần như bị phá vụn.

Mất đi sức mạnh truyền vào từ bên ngoài, vực sâu nhanh chóng thu nhỏ thành vết nứt, nhưng từ phía sau núi kéo dài tới trước chùa, xuyên qua tầng tầng Phật điện. Cả một đường đất rung núi chuyển, đất đá bắn tung. Đến bốn chữ ‘Bể khổ vô biên’ trước cửa chùa mới miễn cưỡng dừng lại.

Cả Hưng Thiện tự đều hỗn loạn.

Các Phật điện lớn còn có trận pháp bảo vệ, nhưng mà thiền phòng, trai đường (phòng ăn) của các tăng nhân chẳng mấy kiên cố thì đã sập từ lâu.

Trong bụi mù, các tăng nhân áo xám áo bôn ba chạy nạn, người có tu vi hơi thấp còn có thể bị xà nhà ngói vụn gây thương tích.

Tịnh Hải nhìn tất cả những thứ này, vẻ mặt mù mịt.

Tịnh Vân niệm phật một tiếng, “A di đà phật, tội ở muôn nơi, đều do ma đầu.”

Cho dù đến một bước này, bọn họ cũng không cho là mình có lỗi, chỉ cảm thấy đây là tội nghiệt của Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt.

**********

Ân Bích Việt bị Lạc Minh Xuyên ôm vào trong ngực, trận đất rung núi chuyển và tiếng la hét ồn ào, tựa như là chuyện của một thế giới khác.

Trong bóng tối chỉ có tiếng gió rít gào, nhiệt độ quen thuộc khiến hắn thả lỏng, cho dù biết đây không phải là lúc nên thả lỏng.

Nhưng thể năng của hắn tiêu hao nghiêm trọng, ‘Biển’ trong đầu rung động không ngừng, từ lâu đã đến mức cực hạn, khó mà chống đỡ cơn choáng váng kịch liệt và mệt mỏi kéo tới như thủy triều.

Trước khi mất đi ý thức, hắn nghĩ, dựa theo luật lệ, nhảy xuống vực cùng nhân vật chính thì chín phần là sẽ không chết.

Trừ khi tác giả ngu ngốc này viết truyện trọng sinh báo thù.

Nếu vậy thì rút kiếm nói chuyện cuộc đời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi