VAN'S FORCE: PHẾ TÍCH THẾ GIỚI CÁC THẦN

Thành Kyrult đêm nay yên tĩnh đến lạ. Ở trong bầu không khí mơ hồ như ẩn chứa hiểm họa nào đấy, chực chờ hiện nguyên hình há mõm nuốt chửng con mồi đáng thương.

Thật khiến người ta bất an.

Turan rảo bước trên con phố vắng đìu hiu, còn có phần lạnh lẽo. Bản thân là một du hành giả Thần cấp 14 như nó, vốn không nên bị cái lạnh tầm thường của thời tiết nơi đây làm ảnh hưởng mới phải. Vậy nhưng sự thật vẫn là rành rành ở đó.

– Đội trưởng. Thật sự không cần đi theo nữa sao?

Giọng nói của Kull vang lên nho nhỏ bên tai của Turan. Đây là hiệu quả của một loại bùa chú mang tên ‘Thanh âm trong gió’, giúp chuyển lời đến cho mục tiêu chỉ định. Ưu điểm của bùa chú này là gần như không sợ bị nghe lén, chỉ cần đảm bảo đường truyền không bị người khác nắm được. Điểm yếu lại là khó kiểm soát, và nếu khoảng cách quá lớn, chất lượng truyền tin sẽ bị suy giảm đáng kể.

Turan gật nhẹ đầu, hít sâu một hơi rồi thở ra. Cử chỉ đơn giản đó của là quá đủ để thay cho lời đáp.

Kì thực, Turan vốn không định làm chuyện này một mình, nhưng nó bỗng có cảm giác rằng bản thân sẽ không tránh khỏi việc dẫn đến một số sự tình ngoài ý muốn, vượt xa đẳng cấp của một du hành giả vừa mới đạt Thần cấp 11 không lâu như Kull. Để cậu ta bị kéo vào vòng xoáy, sẽ rất khó giải quyết. Đến cùng, hai người cũng chỉ là đồng đội mà thôi.

Về phần Darmil, cậu ta đã sớm bị lôi đi đến nơi cần sự hiện diện của mình. Turan không ngăn cản. Điều đó không cần thiết. Bất kể quân đoàn Ungreilt có định làm gì đi chăng nữa, tin chắc vẫn không thể nào tác động tới cậu ta.

Sự tự tin đó, lại không phải do chính người đồng đội của Turan. Trên thực tế, cậu ta vốn chẳng cần phải làm gì cả. Mọi chuyện nghĩ đến giờ, đúng thật là trớ trêu.

Turan tạm gác những suy nghĩ mông lung sang bên, bước chân dần tiến nhanh hơn về trước. Nó không vội, nhưng đối phương có lẽ khó mà đợi thêm được nữa. Dù sao thì, sự có mặt của người đó ở đây là điều mà chẳng có ai mong muốn, bao gồm chính bản thân hắn ta.

– Đến rồi?

Giọng nói hơi trầm, thanh âm không lớn nhưng cảm giác rất có lực vang lên.

Turan ngừng bước. Đứng trước mặt nó bây giờ là một dáng hình cao lớn và đầy oai vệ, mang trên người bộ giáp trông qua có phần đơn giản nhưng phẩm chất cùng cấp độ lại không hề thấp. Mặt khác, đối phương còn khoác lên vai một tấm áo choàng mà theo như Turan thấy không thể nào chỉ để trang trí hay thể hiện địa vị bản thân.

Trời tối. Turan nhìn không rõ mặt, nhưng nó biết chắc đối phương ai, thậm chí chẳng cần phải dùng tới kỹ năng chủ đạo của mình. Nó sẽ xem đây như là một sự tôn trọng cần có dành cho đối phương, vì mục đích mà người này gọi mình tới.

– Ông không nên xuất hiện.

Turan cất lời thật lòng. Đây đồng thời cũng là để nhắc nhở đối phương. Hiện tại còn chưa phải lúc. Nó khó mà hiểu nổi vì sao người đàn ông này lại nhất định phải chọn lựa thời điểm chẳng mấy tốt đẹp này.


“Ông ta giờ nên lo lắng về nhân vật không mời mà tới đang hiện diện trong thành Kyrult mới phải.”

Turan nói thầm. Cũng có thể là nó đã nhầm lẫn điều gì đấy.

– Chuyện của quân đoàn Ungreilt, không cần cậu phải lo.

Người đàn ông nghiêm giọng. Tâm trạng ông ta rõ ràng là không được vui vẻ lắm.

Turan mở miệng, vừa định thắc mắc một hồi, lại thôi. Nó khá chắc rằng trước đây, đối phương chính là một trong những người muốn nó đến giúp đỡ quân đoàn của mình một thời gian, giờ lại thốt ra lời như vậy. Có lẽ tình thế đã xoay chuyển.

Jingur là tên của người đàn ông. Thân phận, nổi bật nhất chính là quân đoàn trưởng, hay còn gọi là thống lĩnh của quân đoàn Ungreilt.

Cuộc gặp giữa Darmil với quân đoàn Ungreilt mà Turan dự định tham gia, chắc chắn không bao gồm một người ở địa vị đến tận quân đoàn trưởng trong đó. Thật sự là ngoài ý muốn.

Có điều, thực tế mà nói, Jingur không có chân chính góp mặt ở cuộc gặp. Ông ta chỉ đơn giản xuất hiện ở tòa thành nơi cuộc gặp diễn ra, trong giây lát thôi, đã đủ khiến mọi thứ phải được tính toán lại từ đầu rồi.

– Tôi chỉ lo cho đồng đội của mình.

Turan điềm tĩnh đáp. Dù nó chẳng biết chắc do đâu mà dẫn đến những điều ngoài dự đoán này, đối phương vẫn không tránh được phải gánh một phần trách nhiệm. Thậm chí, nếu ông ta có ý xấu, nó sẽ không ngại giúp thúc đẩy mưu tính của Wyndur đi trước một vài năm.

– Việc đó, còn chưa tới phiên tôi hay cậu gây tác động đến.

Nghe lời này, Turan chỉ đành cười nhạt. Đối phương không hẳn là e ngại kẻ không mời kia hay cả thế lực đứng sau, nhưng chính diện đối đầu, lại không dám.

“Nếu vậy thì ông nên giữ thân mình ở nơi biên giới đi.”

– Là tôi suy nghĩ nhiều rồi.

Turan chủ động nhận lỗi. Ở phương diện nhất định mà nói, đúng thật là nó không nên lôi những vấn đề vừa kể trên vào cuộc gặp gỡ này. Mà cái lỗi sai lớn nhất, chính là bản thân đã xem trọng đối phương.

Jingur không nói gì nữa, thay vào đó bắt đầu nhìn lấy xung quanh một cách chậm rãi. Ông ta không giống như đang tìm kiếm thứ gì, có lẽ chỉ đang cố thư giãn tâm tình mà thôi.



Turan im lặng chờ đợi. Nó vốn chẳng cần phải vội. Thời gian càng kéo dài lâu, người chịu thua thiệt nhiều hơn chỉ có mỗi mình đối phương.

– Cậu… vẫn còn dùng kiếm chứ?

Câu hỏi bất chợt làm Turan ngẩn người hồi lâu. Thắc mắc này của đối phương kì thực không nằm ngoài dự đoán của nó, nhưng lại chưa nghĩ đến rằng sẽ thốt thành lời.

– Không thường xuyên lắm.

Turan đáp. Đó là nhận định của chính bản thân nó. Vài tháng gần đây, nó luôn bị hấp dẫn bởi những thứ như tinh thần, linh, hồn, lời cầu khấn, vân vân. Thật sự là đã bỏ bê việc tập kiếm.

Nhưng thế lại không hoàn toàn đúng. Cho dù có thời gian đi chăng nữa, Turan vẫn sẽ dành rất ít cho việc tập kiếm. Nó là loại người sẽ đặt ra định hướng rõ ràng cho bản thân rồi thực hiện hiện theo thay vì dồn sức chuyên tâm vào một thứ gì đó mà chẳng biết sẽ đi được đến đâu.

Tình trạng kiếm thuật của Turan chính là như vậy. Nó đã từng cố gắng rất nhiều, nhưng đạt được lại quá ít, nếu không muốn nói là vô nghĩa. Từ khi Đại Thánh Thế xảy ra, kỹ năng đã trở thành quy chuẩn của mọi thứ. Thế nên cho tới khi nào chiêu kiếm mà nó tạo ra còn chưa hình thành kỹ năng, thì chỉ đáng vứt đi.

Tuy nhiên, vậy không có nghĩa là Turan thấy thất vọng hay chán ghét kiếm thuật của bản thân. Chỉ là bây giờ tình thế không cho phép nó cải thiện điều gì. Nó cần nhanh chóng mạnh lên, về nhiều mặt, đồng thời còn phải xây dựng cho mình một nguồn lực vững mạnh để đáp ứng vô số nhu cầu ở cả tương lai gần và xa.

– Đấu với tôi.

Lời ấy cuối cùng cũng được thốt ra. Jingur chẳng có vẻ gì là quan tâm tới tình trạng hiện kiếm thuật hiện tại của Turan hết. Ông ta chỉ muốn đấu, hòng chứng minh bản thân, hoặc đơn thuần muốn trút giận.

– Tôi sẽ dùng thứ này.

Jingur nói tiếp, đồng thời lấy ra một chiếc vòng tay bằng kim loại có hiển thị mấy con số ở bên trên một mặt kính.

Là vòng giới hạn năng lực. Thứ này có công dụng làm suy giảm sức mạnh của người sử dụng ở một số phương diện, bao gồm cả thuộc tính và Thần cấp.

Nhìn vào hình dáng và vẻ ngoài, Turan xác định đây là vật phẩm được cung cấp bởi ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn, có thể đạt được hiệu quả tối ưu và độ chính xác gần như là tuyệt đối, lại hoàn toàn không phân biệt đối tượng sử dụng là ai. Có điều, không giống với những vòng giới hạn năng lực do các du hành giả chế tác, thứ này chỉ có tác dụng với chính bản thân người kích hoạt nó. Đây có nghĩa là không thể sử dụng cho mục đích bắt giữ, mà chỉ hòng khiến chính mình yếu đi.

Thực tế, vòng tay giới hạn năng lực loại này chỉ có thế lấy được bằng cách đăng ký với ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn với chi phí không hề thấp. Thời gian sử dụng cũng là có hạn chế, và một khi quá hạn hay được kích hoạt trên người đối tượng chưa qua đăng ký, món vật phẩm sẽ tự động tan biến.


Jingur ắt hẳn đã chuẩn bị sẵn chiếc vòng tay từ trước, như đoán biết được rằng Turan sẽ tới vậy. Hoặc là, ông ta vốn không muốn dùng để đấu với nó, mà còn có mục đích khác.

– Thần cấp hiện tại của cậu là bao nhiêu? – Jingur hỏi.

Turan do dự trong giây lát. Đây nghĩ theo cách hơi tiêu cực thì có khả năng là một phương thức để đối phương thăm dò nó.

“Lại lo lắng linh tinh rồi…”

Turan nói thầm, thở hắt một hơi. Nó thật tệ. Chỉ là Thần cấp mà thôi, cũng chẳng phải hỏi về kỹ năng hay thông tin bảng thuộc tính. Nghĩ rồi, nó bảo:

– Đặt ở 15 là được.

Jingur nghe xong liền đưa tay toan điều chỉnh vòng tay giới hạn năng lực, nhưng chỉ chốc thì đã dừng lại.

– 15? – Jingur thắc mắc.

– Phải. – Turan xác nhận.

Jingur chừng có cảm giác bản thân bị xem thường.

– Tôi sẽ không nương tay đâu. Chiếc vòng tay giới hạn năng lực này là thứ duy nhất giúp cân bằng trận đấu.

– Tôi hiểu.

Turan mỉm cười đáp lại. Nó tất nhiên không hề xem nhẹ đối thủ của mình. Có điều, nếu đặt giới hạn ấy xuống thấp hơn, bản thân nó sẽ khó mà tìm được cảm giác thử thách.

Turan, trông chờ rất nhiều vào trận đấu này.

Truyện sủng thú cực hay, phá đảo mọi bảng xếp hạng tại Trung. Mn không nên bỏ lỡ siêu phẩm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi