VAN'S FORCE: PHẾ TÍCH THẾ GIỚI CÁC THẦN

Thế rồi Shelah giữ lấy tâm trạng bực bội và đầy khó chịu đẩy xe hàng ra chỗ mở hộp. Cô ta đặt lần lượt mấy chiếc hộp lên bàn quầy, vẻ mặt chán nản chẳng có chút trông chờ gì để cho người nhân viên xử lý. Bản thân chỉ sở hửu có một chiếc hộp duy nhất mà thôi, dù cho may mắn mở ra đồ tốt, giá trị cũng chẳng được là bao.

Thật sự, Shelah không thể nào ngờ tới được rằng, cảnh tượng tiếp theo sẽ khiến cô ta khó thở, trừng mắt ôm ngực mà cố giữ bình tĩnh.

Tổng cộng hai mươi sáu chiếc hộp, lại có thể mở ra đến mười bốn chiếc hộp là kiếm lời. Tỉ lệ này không thể nói đơn giản là may mắn, mà chính là gian lận. Shelah có bị đánh chết cũng không tin đây là đơn thuần dựa vào may mắn.

Hơn nữa, kiếm lời mỗi hộp còn là không ít. Mặc dù không có hộp nào đạt tới giá trị cao nhất mà chủ cửa hàng thông báo, nhưng tổng hết lại chẳng kém hơn ba trăm nghìn xen.

– Ừm… quý khách muốn… nhận hàng hay đổi tiền?

Cậu nhân viên giọng run run cất tiếng hỏi. Sự tình thế này quả thật cũng là làm khó cho cậu ta. Khách hàng kiếm lời tức là cửa hàng thua lỗ, mà hai bên rõ ràng cậu đều không dám đắc tội.

– Đổi tiền. – Shelah thốt lên theo phản xạ – Không có vấn đề chứ?

Cậu nhân viên như bị dọa, đứng im một hồi tựa người mất hồn. Cũng may, người chủ cửa hàng từ khi chiếc hộp thứ mười được mở ra đã bắt đầu chú ý, bèn tới gần, niềm nở bảo:

– Tất nhiên không có vấn đề. Cậu nhóc này là nhân viên mới, tay chân còn luống cuống. Việc lớn thế này cứ để tôi xử lý mới tốt.

Lời nói chứa ẩn ý, nhưng Shelah chẳng mấy để tâm. Đây đều là Turan chọn, còn lâu mới liên quan đến cô ta. Mọi việc, đều có nó gánh cả.

– Tổng cộng ba trăm hai mươi bốn nghìn xen. – người chủ cửa hàng cất tiếng – Số tiền sau khi trừ đi giá mua hộp sẽ được chuyển thẳng vào trong tài khoản kim ngân của quý khách. Chẳng hay, chiếc hộp cuối cùng này thì sao?

Shelah hồi hộp, vô cùng. Cô nàng vẫn còn đang ôm trong lòng chiếc hộp mà Turan đã chọn riêng cho mình làm phần thưởng nhiệm vụ. Sau một hồi mở liên tục hai mươi sáu chiếc hộp trước đó, cô tất nhiên sẽ cho rằng thứ bên trong chiếc hộp này không tầm thường.

– Gi- giữ. Ý tôi là, lấy hàng.

Shelah nói rồi chìa chiếc hộp về phía trước, nửa lại như không muốn cho đi, sợ sau đó sẽ không lấy về được.

Người chủ cửa hàng nhăn mày, cẩn thận nhận lấy chiếc hộp kín. Ông ta trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu tiến hành mở hộp. Mặc dù là chủ cửa hàng, bản thân lại không có nghĩa là sẽ biết mỗi chiếc hộp chứa cái gì bên trong.

Chẳng mấy chốc, dưới thao tác chuyên nghiệp của ông chủ, chiếc hộp cũng được mở ra.

Shelah rướn người, cố nhìn xem bên trong có gì càng sớm càng tốt. Nhưng cô ta còn chưa kịp nhận ra thứ đó có hình dạng như thế nào thì âm thanh từ người chủ cửa hàng đã vang lên thật to.

– Chúc mừng quý khách đã nhận được món hàng giá trị lớn nhất của cửa hàng chúng tôi tháng này!

Turan mỉm cười, quay lưng rời đi. Nó đã sớm xong việc, chỉ nán lại thêm chút để chắc chắn rằng Shelah không có làm rối tung hết mọi thứ. Giờ thì chiếc hộp cuối cùng đã mở ra, người chủ cửa hàng lại còn cố tình làm lớn chuyện thì nó cũng nên tránh mặt.

Lẽ dĩ nhiên, cả Turan và Shelah lúc tiến vào cửa hàng đồng giá này đều đã mang lên mặt nạ và đồng thời thực hiện một vài biện pháp che giấu thân phận. Sự chú ý dồn về Shelah vốn cũng là một phần kế hoạch của Turan. Cô nàng vũ công là thành viên ưu tú của quân đoàn Ungreilt, tổ chức đang nắm thực quyền to lớn ở thành Kyrult đây, sẽ chẳng cần phải e sợ chi cả. Mặt khác, cô ta trông có vẻ cũng ưa thích cảm giác thắng lớn như thế này. Đôi bên cùng có lợi.

Ở bên ngoài cửa hàng đồng giá, cụ thể là trong một con hẻm nhỏ cách đó gần trăm mét, Turan đứng tựa người chờ đợi. Chỗ này đã được nó thống nhất với Shelah sẽ hội họp nếu có gì bất ngờ xảy ra.

Trái với dự đoán của Turan, cô nàng vũ công chỉ mất vài phút để xử lý xong hết mọi chuyện rồi đến gặp nó. Cô ta vậy mà không có bị cuốn vào cảm giác chiến thắng mà vênh váo đến mức quên mất mình đang phải làm gì. Tiếc cho tình huống Turan đã cố tình sắp xếp hòng để đối phương được trải nghiệm.

– Nói với tôi, cậu làm như thế nào?

Shelah vẻ hấp tấp thốt, trông như chỉ chút nữa thôi liền sẽ nhào tới tấn công Turan mà đòi làm cho ra lẽ.

– May mắn. – Turan thản nhiên đáp – Tôi đã bảo rồi, vận may của tôi, cực đỉnh.

– Tôi không tin.

Shelah quả quyết bảo. Nói đối phương may mắn, chẳng khác gì thừa nhận bản thân cô ta xui xẻo. Cô ta giờ chỉ chịu chấp nhận sự việc vừa rồi là gian lận thôi.

Trên thực tế, dù cho Turan có để lộ cách mình đã làm thì cũng không thể tính là gian lận, mà chính là bản lĩnh, năng lực của nó. Chưa từng có một quy định nào về cách chọn hộp cả, thậm chí một số nơi còn khuyến khích khách hàng dùng hết khả năng của bản thân. Tất cả đều vì họ tin tưởng vào tác dụng che giấu của hộp ngăn cách.

Thật sự, kể cả bùa giám định cũng không thể nào đoán ra được món đồ ở bên trong là gì. Kỹ năng của Turan lại hoạt động theo một cách khác, truy xuất đến ngọn ngành. Thậm chí, nó có căn cứ để tin tưởng rằng nếu kỹ năng đạt cấp độ đủ cao, thông tin về xuất xứ hay cả phương thức sản xuất chiếc hộp đều có thể biết được.

– Tôi không cần cô tin. – Turan nói – Tới cửa hàng tiếp theo thôi.

Cửa hàng đầu tiên, Turan kiếm được hơn ba trăm nghìn xen. Theo đà này, nó vẫn cần phải càn quét thêm chín cửa hàng nữa, không cho phép chần chừ do dự làm trễ nãi.

Shelah phát bực, nhưng cũng vui vẻ, cảm xúc lẫn lộn. Dù sao thì cô ta vẫn là bên thắng, nhận được lợi ích, có bị đối xử tệ một chút cũng là chấp nhận được.

Cô nàng vũ công không vội di chuyển, nâng cánh tay trái lên, lúc này đang mang theo một chiếc lắc có đính mấy viên ngọc tỏa ra các loại ánh sáng nhàn nhạt không quá nổi bật nhưng thể hiện đầy đủ sự cao quý của chủ nhân. Đây là một món trang sức tốt, ngoài tác dụng làm đẹp còn có thể tăng cường các loại thuộc tính, nhất là giúp cho người mang gia tăng may mắn.

May mắn là một loại thuộc tính mơ hồ chưa từng được công nhận, nhưng đối với các con bạc thì vô cùng đáng quý, có thể nói là vô giá. Shelah không biết xem trọng cụ thể điểm nào, nhưng trông cô tả vui vẻ thì Turan an tâm rồi. Hai trăm nghìn xen là trên thị trường, còn với cô nàng vũ công, nửa triệu hay thậm chí nhiều hơn đều xứng đáng.

– Đi được chưa?

Turan giục, đã đi trước một đoạn.

– Đi. Đi thôi. Hốt hết cả tòa thành này nào!

Shelah hưng phấn chạy đến, vẻ vui tươi không cách nào giấu được sau lớp mặt nạ vừa mang lên.

Bảy cửa hàng, một trăm sáu mươi hai hộp, chín mươi trong số đó là kiếm lời. Kết quả của cả một ngày chơi đập hộp không khỏi khiến Turan thất vọng.

Nó không buồn, chỉ thất vọng. Mục tiêu là kiếm lời ba triệu xen, nhưng cho đến giờ con số chỉ mới đạt tới gần hai triệu mà thôi.

Kì thực, Turan đã có thể kiếm được nhiều hơn nếu nhắm vào những chiếc hộp có giá trị cao thay vì trải đều ra khắp các quầy. Làm như vậy cũng sẽ không gây thêm bao nhiêu sự chú ý cả, chỉ là sẽ khiến cho nhiều người mua hộp sau đó thua lỗ nặng nề.

Hai triệu xen không thể nói là ít, và Turan đã sớm có kế hoạch cho số tiền ấy. Nhưng nếu là ba triệu xen thì nó đương nhiên sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Dù sao có vài việc nếu là bỏ thêm tiền, diễn ra sẽ trôi chảy so với bình thường rất nhiều.

Chiều, trời còn chưa kịp tối thì cơn giá lạnh của buổi đêm đã sớm ập tới. Khả năng chống chịu với sự thay đổi thời tiết của du hành giả mạnh hơn người thường rất nhiều, đặc biệt là những ai có Thần cấp cao như Turan và Shelah. Dẫu vậy, cô nàng vũ công vẫn nép người lại gần, cất giọng đầy ẩn ý:

– Trời lạnh thật.

Turan nhếch mép, xô đối phương sang bên, bảo:

– Quan tâm chính cô đi.

– Ngu ngốc.

Shelah mắng, chẳng chút kiêng dè.

– Là may mắn.

Turan đáp ngay, cố tình nhướn mày khiêu khích đối phương. Chuyến hành trình ngày hôm nay, hai chữ may mắn thật sự gây đả kích cho Shelah rất lớn, giờ lại nghe được từ Turan với vẻ trêu ngươi ấy khiến cô ta tức không chịu nổi.

– Rốt cuộc, cậu đã làm như thế nào?

Shelah vội đổi chủ đề. Cô ta sợ mình nhất thời nóng nảy sẽ đập chết đối phương.

Hai người đã đang trên đường về, khoảng cách tới làng Naveur cũng chẳng còn bao xa nữa. Turan suy tư một lúc thì bảo:

– Coi như một loại năng lực. Dùng để kiếm tiền chỉ là phụ.

Nó không định dùng lại vận may cho câu hỏi này. Đối phương đã cố tránh né rồi.

– Năng lực nào lại thuận tiện như thế cơ chứ. Tôi cũng muốn có.

Shelah vẻ ao ước nói.

– Tham lam quá đấy. Cô có tôi đây còn chưa vừa ý ư?

Turan thốt, lại rất nhanh nhận ra lời mình có phần không phù hợp. Thế nhưng nó chẳng định chữa, đối phương muốn hiểu sao cũng được.

Shelah ngẩn người một lúc, sau thì lặng im chẳng nói gì. Cứ vậy, hai bóng người dạo bước trên đoạn đường về nơi nghỉ ngơi càng lúc càng ngắn đi.


Truyện hay không thể bỏ lỡ !!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi