VẬT CƯNG CỦA CỬU GIA



Âu Dương Dạ Trạch không nói gì.

Âu Dương Tư Phàm cũng có thể đoán ra được câu trả lời, lần này vẫn là hạ giọng nói lời nhắc nhở làm xóa tan bầu không khí ngưng trọng kia: "Lâm tiểu thư em phải có lời khen cho cô ấy, có chút tư sắc, cũng có chút thông minh.

Quả thật là không tệ, nhưng cô ấy quá lương thiện, quá đơn thuần.

Gia tộc Âu Dương hiện tại rối loạn như thế này, thời điểm hiện tại thích hợp sao? Hơn nữa cô ấy có thể thích nghi với thế giới của anh hay không?"
Qua một khoảng thời gian trầm mặc, Âu Dương Dạ Trạch híp mắt, trong đầu xoay chuyển tính toán, cuối cùng khóe môi khế cong, ánh mắt mang theo tà khí mà lên tiếng: "Cho nên phải dọn dẹp một chút.

Thế giới mà anh tạo ra cho cô ấy, không thể bẩn thỉu như vậy"
Âu Dương Tư Phàm dựa người ra tựa lên thành ghế: "Âu Dương Dạ Trạch, anh đây là muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"
Gia tộc Âu Dương là một gia tộc lớn, những lão già ở đấy đều là những con cáo sống lâu năm, muốn đối phó với bọn họ là một việc vô cùng khó khăn.

Còn chưa kế đến hiện tại mẹ của Âu Dương Tư Phàm là người giật dây đằng sau, thâu tóm tất cả.

Nếu như muốn giải quyết gọn gàng sạch sẽ, vậy thì những người liên quan nhất định không ít.

"Muốn hay không muốn còn dựa vào quyết định của em"
Đọc truyện tại đây.

Đường Thiên Y thân phận phức tạp, Âu Dương gia đương nhiên sẽ không chấp nhận cô ấy bước vào làm mất mặt cả dòng họ.

Nếu như muốn cô có thân phận chính thức, muốn đảm bảo cho cô một cuộc sống bình yên, Âu Dương Tư Phàm không thể có lựa chọn khác ngoài việc cùng Âu Dương Dạ Trạch hợp sức rửa sạch từng góc tường thối nát kia, lập nên một "đế quốc" mới.

Nhưng một bên là mẹ - người nuôi dưỡng hắn bấy nhiêu năm, một bên lại là người con gái mà hắn yêu.

Đối với Âu Dương Tư Phàm, lựa chọn nào cũng sẽ khiến hắn rơi vào tình thế bất nhân bất nghĩa.

Âu Dương Tư Phàm đưa tay xoa xoa trán.

Là chọn cùng hắn lên một chiếc thuyền, hay là lựa chọn ở phe đối địch đây?
"Thời gian không còn nhiều, suy nghĩ cho tốt" - Nói rồi, Âu Dương Dạ Trạch đứng dậy, cầm theo khăn lông đi vào phòng tảm.

Âu Dương Tư Phàm nhìn Âu Dương Dạ Trạch một cái, cười cười, giọng nói trêu đùa: "Trạch, vết thương không được chạm nước"
Âu Dương Dạ Trạch nheo nheo mắt, ném cho Âu Dương Tư Phàm một cái ánh mắt sắc bén như dao.

Âu Dương Tư Phàm lắc lắc đầu cong môi cười.

Lửa dục là khó nhịn nhất.

Thật lâu rồi mới thấy được Cửu gia trong truyền thuyết chém mây chém gió hiện tại phải ủy khuất dựa vào bàn tay phải rồi...!
Lâm Nhã Tịnh chạy về phòng mình, ngồi thần thờ trên giường hồi lâu, trong đầu vẫn là hình ảnh nóng bỏng kia lặp đi lặp lại.

Khó khăn lắm mới có thể chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Quên mất luôn chuyện phải gọi cho bác Sĩ...!
Sáng sớm lại bị tiếng ồn đánh thức, Lâm Nhã Tịnh cảm thấy rất bực mình ngồi dậy.

Lắng nghe kỹ lại phát hiện ra đó là tiếng cãi nhau.

Cô giật mình, khoác vội một cái áo mỏng bên ngoài liền chạy ra.

Trong phòng khách, Tô Từ đang ngồi ở trên ghế chỉ vào mặt của Đường Thiên Y mà la hét: "Cô là một tên xảo trá, dơ bẩn, cô còn có tư cách nấm lì ở đây không chịu đi sao? Ngày hôm qua là sự việc quá bất ngờ, nên không ai đuổi cô đi, nhưng hôm nay cô cũng nên biết điều mà tự cụt đuôi cút đi chứ!"
Đường Thiên Y đang ngồi ở đầu ghế bên kia, cũng tức giận không kém, nóng nảy không chịu thua, quát lại: "Cô chẳng qua cũng chỉ là khách trong nhà, cô nghĩ cô là ai mà có quyền gì mà lên tiếng? Cô cũng ảo tưởng địa vị của mình quá đấy!"

Tô Từ máu dồn lên não, càng mảng lớn tiếng hơn: "Dựa vào nhân cách thối nát của cô! Còn tôi là đương kim tiểu thư của Tô gia, tầng lớp khác biệt, khi tôi còn tử tế nên ngoan ngoãn mà nghe lời đi Đừng giống như con chuột cống tham lam, đuổi mãi cũng không đi!"
Đường Thiên Y khinh thường cười lạnh: "Phải a, chúng ta không cùng đẳng cấp, nhưng Tư Phẩm bị tôi hạ gục, còn cô? Hừ! Thấy Tự Phàm không được liên quay qua Dạ Trạch, nhân cách của cô cũng tốt đẹp quá nhí? Cô không tử tế thì sao nào? Ai muốn cô tử tế?"
"Nhân cách của tôi đến lượt một gián điệp như cô bàn tới sao? Ít nhất thì tôi cũng chưa từng làm cho bọn họ bị thương như thế! Cũng chưa từng hai mặt như côi! "
"Ha Buồn cười! Nói tôi hai mặt? So về độ diễn xuất, tôi vẫn phải bái cô làm sư đấy!"
Lâm Nhã Tịnh nghe một hồi, đại khái có thể nghe ra một ít chuyện.

Chần chừ lo lắng không biết có nên ra mặt hay không.

Nhìn đến tư thế của hai người bọn họ, trông như sắp nhào vô đánh lộn vậy.

Một lúc sau, nhận thấy tình hình sắp mất kiểm soát, ngay khi cô quyết định chạy đến ngăn cản, đột nhiên đằng sau lại có người ôm lấy cô.

Lâm Nhã Tịnh hốt hoảng muốn la lên thành tiếng lại nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Em không phải đối thủ của bọn họ"
Thoáng chốc trong đầu lại nhảy lên hình ảnh hai người lăn lộn đêm qua, cô đỏ mặt cúi đầu có chút muốn né tránh, nhỏ giọng nói: "Nhưng cứ để hai người cãi nhau như vậy sao?”
Nhưng Âu Dương Dạ Trạch lại như không quan tâm đến lời nói của cô, nói một câu không liên quan: "Dậy sớm như vậy?"
Lâm Nhã Tịnh lại không biết làm thế nào, không trả lời cũng không được, mà trả lời rồi quay lại vấn đề, hản sẽ tức giận sao? Nghĩ nghĩ một chút, Lâm Nhã Tịnh mới cẩn trọng lên tiếng: "Cửu gia..."
"Hửm?" - Âm thanh phát ra từ trong cổ họng của người đàn ông, mang theo vẻ không vui.

Lâm Nhã Tịnh chớp mắt mấy cái, không biết bản thân nói sai cái gì, đầu nhỏ lại bắt đầu một chuỗi hoang mang.

"Gọi tôi là gì?" - Âu Dương Dạ Trạch tựa cằm lên đầu cô, dường như biết rõ cứ để cô tự nghĩ thì có lẽ hết buổi sáng vẫn không ra.

"Ừm...Dạ Trạch" - Lâm Nhã Tịnh ngượng ngùng cúi đầu, khe khẽ nói nhỏ.


"Ngoan"
Thật đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Hai người đứng ôm nhau trên hành lang nói chuyện một hồi, mà Đường Thiên Y lại ngồi chỗ đối diện với hành lang, bỗng nhiên nhìn qua liền phát hiện.

Cô cũng không thèm cãi nhau với loại người đầu heo, lập tức đứng dậy đi đến chỗ hai người vẫy tay: "Chào buổi sáng Cửu gia, chị dâu"
Một tiếng "chị dâu" này gián tiếp nói rằng thừa nhận Lâm Nhã Tịnh là một phần của Âu Dương gia, hơn nữa còn tuyên bố chính bản thân Đường Thiên Y cô cũng là người một nhà.

Âu Dương Dạ Trạch khẽ híp mắt.

Cô gái này thật thông minh, biết cách lấy lòng hẳn, biết cách làm thế nào để hắn nguôi giận.

Lâm Nhã Tịnh thấy có người đến mà người đàn ông này vẫn đang ôm cô, lập tức thẹn thùng giấy giụa: "Cửu gia..."
Đằng sau gáy lại cảm nhận một loại ánh mắt cảnh cáo đến đau rát, tim cô nhảy lên một cái liền sửa cách gọi: "Dạ Trạch"
Người đàn ông này, đôi lúc thật sự rất trẻ con...!Sau cùng Âu Dương Dạ Trạch vẫn là buông cô ra, chậm rãi đi xuống lầu.

Lâm Nhã Tịnh muốn lon ton đi theo, nhưng là đi được mấy bước lại nghe thấy Âu Dương Dạ Trạch nói: "Về phòng thay đồ trước đi"
Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, cảm thấy bản thân chắc hẳn là đầu bù tóc rối, rất khó coi, vừa nãy cô rời giường cũng chưa có đi nhìn qua gương thử, không biết hiện tại có phải là một bộ dáng rất nhếch nhác hay không! Lâm Nhã Tịnh nghĩ vậy, không nói nhiều mà nghe lời chạy lại vào phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi