VẬT CƯNG CỦA CỬU GIA



"Dạ Trạch"
Âu Dương Dạ Trạch nghe thấy tiếng gọi ngẩng đầu.

Lâm Nhã Tịnh đi đến bên cạnh anh.

Cách một cái màn hình, nhìn thấy Âu Dương Dạ Trạch nhìn chăm chú ba chiếc hộp kia đến xuất quỷ nhập thần.

Bộ dáng này...rất giống với bộ dáng của Âu Dương Dạ Trạch tại hộp đêm của buổi tối hôm đó, khi cô muốn lựa chọn bỏ trốn khỏi hẳn.

Đọc truyện tại đây.
Sự nổi giận kia giống như cơn thịnh nộ của thần Zeus, rung trời lở đất, sấm sét trùng trùng, người người sợ hãi.

Đây là bộ dáng cô không muốn thấy nhất.

Bởi vì đến bây giờ cô mới biết được Âu Dương Dạ Trạch không bao giờ để lộ cảm xúc trên mặt, mà loại ánh mắt ấy, thật sự không dễ dàng xuất hiện, tâm tình của hắn cũng sẽ không dễ dàng biến động như vậy.

Trừ khi...việc làm đó vượt qua giới hạn mà hắn cho phép.

Cô không muốn thấy thấy Âu Dương Dạ Trạch như vậy, loại khí tức này càng chứng tỏ sự việc xảy ra nghiêm trọng hơn, cuộc chiến ngầm nào đó đang chuẩn bị bắt đầu...!
Mà một khi chiến tranh bắt đầu, bắt buộc sẽ phải có thương vong.

Nhưng cô...cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

Đôi mắt Âu Dương Dạ Trạch vẫn sắc bén như mọi khi, dường như ẩn sâu trong đó là một bí thuật đọc tâm, thấu hiểu tất cả những suy nghĩ của đối phương.

Hắn vươn tay kéo cô ngồi trong lòng của mình.

"Nhớ sáng nay tôi đã nói gì với em không?" - Giọng nói trầm ấm mê hoặc lòng người khẽ vang bên tai.


Lâm Nhã Tịnh ngồi bất động một hồi lâu, mới châm chậm gật đầu.

Anh đã nói cô chính là ngọn lửa từ que diêm...!
Mà mộng cảnh chỉ xuất hiện khi có ánh lửa đó...!
Tiếng cười trâm thấp lập tức truyền đến, cô còn có thế cảm nhận được lồng ngực của hắn khẽ chuyển động.

Anh biết cô hiểu được.

Lúc này, Âu Dương Tư Phàm và Tô Từ cũng đã trở lại.

Hình ảnh đầu tiên đập vô mắt chính là một người đàn ông ôm lấy một cô gái ngồi trên ghế sofa, cô gái thì mặt đỏ ửng mất tự nhiên, còn người đàn ông kia thì lại cười đến lưu manh.

Sắc mặt Âu Dương Tư Phàm khẽ đanh lại: "Trạch, hai người muốn ân ái có thể về phòng"
Tưởng hẳn không có người để ôm sao?!
Âu Dương Dạ Trạch làm như không nghe thấy lời nói châm chọc này, ôm
Lâm Nhã Tịnh càng chặt hơn.

Mà Lâm Nhã Tịnh làm sao lại có cái loại mặt dày như vậy, không ngừng vùng vẫy để thoát khỏi.

"Cử động một cái, tôi cởi của em một món đồ"
Giọng nói mang theo uy hiếp vô cùng rõ ràng thì thầm bên tai.

Loại người đàn ông này, chính là bá đạo thành tính! Cô xém chút nữa thì quên mất bộ dạng uy quyền vô pháp vô thiên, không nói đạo lý này của hãn!
Lâm Nhã Tịnh tức giận đến run người, nhưng lại không dám làm gì cả.

Trong lòng không ngừng thở dài, nhỏ giọng bất mãn: " Tên xấu xa!"
Âu Dương Dạ Trạch mỉm cười khẽ nghiêng đầu, hạ tâm mắt nhìn đến đôi lông mi đang khép xuống dịu dàng, không hê có tính công kích, cũng không có cơ chế tự vệ nào.

Một Lâm Nhã Tịnh như vậy, làm anh liên tưởng đến sự thanh khiết như đóa Liên hoa, bình lặng như nước.

Một tờ giấy trắng đơn thuần như thế này, tại sao ông trời lại để cho cô gặp được anh.

Đáng lẽ tốt nhất đừng để cho anh cả đời này có cơ hội tiếp xúc với cô, nhìn thấy cô.

Bởi vì một khi xác định chính là trói buộc cả một kiếp.

"Bảo bối, em biết thế nào chính là một tên xấu xa chân chính hay không?”
Lâm Nhã Tịnh lắc lắc đầu, lông mi khẽ run run giống như cánh bướm đang
lượt là vẫy trên không trung.

"Chính là nhìn thấy những thứ tốt đẹp trước mặt chỉ khiến tôi muốn ra tay
hủy hoại"
Nói rồi, Âu Dương Dạ Trạch cúi đầu, nhằm chuẩn xác ngay chiếc cần cổ trắng nõn mà hỏn xuống.

"Đặc biệt là em"
Tên xấu xa chân chính cuối cùng cũng không phải là anh sao!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô nào dám nói ra.

Lâm Nhã Tịnh xấu hổ nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy biếu cảm của bọn họ.


Mà Âu Dương Dạ Trạch ngược lại ngước mắt liếc nhìn qua Tô Từ một cái, đôi con ngươi kia tỏa ra sát khí giống như muốn lôi cô ta xuống địa ngục.

Tô Từ vì loại ánh mắt đáng sợ này mà hoảng hốt lùi lại phía sau vài bước.

Giật mình tỉnh lại, nhìn kỹ thì Âu Dương Dạ Trạch đã nhắm mắt lại.

Loại ánh nhìn kia giống như chỉ là một loại ảo giác thoáng qua, chưa từng tồn tại.

Chỉ một khoảnh khắc, mà phía sau lưng Tô Từ đã toát ra mồ hôi lạnh đến ướt áo.

Âu Dương Dạ Trạch đây là muốn cảnh cáo cô? Hay chỉ là cô nhìn lầm mà thôi?
Âu Dương Tư Phàm không thèm đếm xỉa đến Âu Dương Dạ Trạch nữa, tự mình đi lên lầu, trước khi đi không quên để lại lời nhắc nhở: "Chí còn có 30 phút, hai người muốn làm gì thì nhanh lên"
Lâm Nhã Tịnh có chút hiếu kỳ: "30 phút?"
"Chút nữa, Thiên Y sẽ đưa em về nhà, đừng đi lung tung ra bên ngoài" - Âu Dương Dạ Trạch không giải thích gì thêm, vỗ vỗ lưng Lâm Nhã Tịnh, ý bảo cô bây giờ có thể về phòng.

Lâm Nhã Tịnh chần chừ một chút, cất giọng nói bé bé giống như tiếng muỗi vo ve: "Tối nay...anh có về không?”
Nếu như là cô của lúc trước, sẽ không bao giờ mong muốn anh có mặt ở nhà, khi anh xuất hiện sẽ luôn thấp thỏm phập phồng mà chờ đợi.

Nhưng là bây giờ thì lại khác, cô hy vọng anh có thể bình anh trở về.

"Chờ tôi sao?" - Âu Dương Dạ Trạch vẫn là không trả lời ngay, ghé sát bên tai cô mà nói.

Lâm Nhã Tịnh bị nhột, hơi né sang một bên, nhưng vẫn kiên định gật đầu:
"Chờ anh”
"Sẽ trở về"
Vành tai nhỏ khẽ run.

Cô biết, khi anh nói ra lời này, đây chính là một lời hứa.

Khoảng tầm mấy phút sau, Đường Thiên Y đã ngoan ngoãn theo lời chỉ định mà ngồi lên xe ở ghế lái chính tràn đầy tự tin vẫy tay với Lâm Nhã Tịnh,chờ cô.

Bởi vì lúc đi đến đây, bọn họ cũng không có mang theo nhiều đồ đạc nên khi đi về, cũng không có gì rườm rà, đều dọn đẹp rất nhanh.

Lâm Nhã Tịnh nhanh chóng bước đến, khi tay cô chạm đến cửa xe, có chút luyến tiếc mà quay đầu.


Âu Dương Dạ Trạch đút hai tay vô túi quần, đang nghe Âu Dương Tư Phàm nói cái gì đó, như là tâm linh tương thông mà vô tình đưa ánh mắt sang nhìn cô ngay lúc cô nhìn anh.

Vẫn là một cái đấu hiệu an tâm.

Hình như lúc nào cô cũng lo lắng như thế...!
Lâm Nhã Tịnh lên xe, cài dây an toàn xong, Đường Thiên Y lập tức đạp ga.

"Chị Nhã Tịnh, bọn họ không có mệnh hệ gì được đâu, chị đừng quá lo lắng.

Thế giới của bọn họ chính là như vậy, nếu như chị lo được lo mất thế này, chỉ sợ có một ngày chị sẽ đứng không nổi” - Đường Thiên Y không có nhìn cô, mà chăm chú nhìn con đường mòn trước mặt.

.

truyện xuyên nhanh
"Chị biết" - Những điều này, làm sao cô có thế không biết, chỉ là cô không kìm được lòng mình.

Đường Thiên Y nhìn qua vẻ mặt rầu rĩ kia, lập tức chuyển đổi đề tài: Không sao! Chị Nhã Tịnh, vậy thì chị càng phải cố gắng khiến cho người đàn ông của chị vui vẻ nha! Bây giờ em sẽ giấu Cửu gia đưa chị đến một nơi”
Lâm Nhã Tịnh chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ đến vấn đề của ngày hôm qua, lập tức läp bắp: “Là...nơi nào?"
Đường Thiên Y gian trá mà cười: " Đưa chị đi học tập một chút thực tế nha, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ trả chị nguyên vẹn về cho Cửu gia, còn sẽ khiến cho ngài ấy bất ngờ ha ha”
Lâm Nhã Tịnh âm thầm nuốt nước bọt.

Đường Thiên Y, em đừng có cười đáng sợ như vậy có được không!
Chiếc xe chạy như bay trên đường, một thời gian sau, trời đã dần về chiều, khi cô mơ màng chuẩn bị ngủ thiếp đi, lại bị Đường Thiên Y kêu đậy.

Trước mặt liền xuất hiện một cái bảng hiệu vô cùng lớn.

Hộp đêm Mộng Mị..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi