VẬT HI SINH CHƯA CHẮC ĐÃ THẢM


Hôm nay là chủ nhật nên tất cả ai cũng ở nhà.

Chỉ có mình Lâm Triết mới sáng sớm đã mất dạng.

Bữa sáng đã dùng xong từ lâu, Lâm Thiển thừa dịp dì Phùng đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa thì theo vào bếp.

" Dì Phùng, hôm qua! " Cô đang suy nghĩ uyển chuyển nói như thế nào về việc hôm qua mà không làm dì ấy nghĩ nhiều, dù gì dì Phùng cũng chỉ có ý tốt.

" Hôm qua thằng út nhà tôi đột nhiên phát sốt, ngay lúc trong nhà không có ai, nên xin phép nghỉ một ngày.

" Dì Phùng tưởng cô hỏi đến việc hôm qua không đến nên mở miệng giải thích.

" A.

Vậy hôm nay em ấy đã khỏe chưa, dì đi rồi trong nhà còn ai chăm sóc em ấy không?" Lâm Thiển quan tâm hỏi.

" Cảm ơn tiểu thư quan tâm, cái thằng đó bệnh nhanh mà hết cũng nhanh lắm, ngủ một giấc là khỏe liền, với lại hồi tối anh nó mới về.

"
Lâm Thiển ở trong bếp cùng dì Phùng vui vẻ tán gẫu một tăng rồi mới tung tăng ra sân đi dạo.

Cô bê theo một gỗ quýt mới hái từ vườn xuống, đi vào đình nghĩ mát, thỏa mãn ngồi lột quýt.

Ăn ăn ăn, ăn đến vui vẻ.


Hình như mình quên cái gì đó phải không ta?
Cô suy nghĩ một chút!.

Phải rồi.

Cô đứng bật dậy, tay vỗ mạnh xuống chiếc bàn đá.

" Ây da"
Đau quá má ơi.

Xoa xoa bàn tay của mình trong câm phẩn.

Đều tại cái tên kia, tất cả đều tại anh ta.

Hiện tại máu toàn thân cô như đều dồn hết lên mặt, vừa đỏ vừa nóng.

Hôm qua dì Phùng không có đến, vậy người thay đồ cho cô!
Chắc chắn không phải hai ông anh kia.

Cô bất giác nhìn vào mình.

Áaaaaa! !
LỤC!.

AN!.

THÀNH! !
Tôi liều mạng với anh!.

Lâm Thiển tức điên chạy thẳng lên phòng của cái tên lưu manh vô sỉ biến thái kia, trong lòng lôi hết mười tám đời tổ tổng của anh ta ra chửi, cửa phòng không khóa nên cô xông thẳng vào.

Bùm
Cô dường như nghe thấy tiếng nổ tung trong đầu của mình, hai chân như đeo chì đứng yên tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn về phía trước.

Lục An Thành đúng kiểu người mặc áo vào thì có da có thịt cởi áo ra thì toàn là cơ bắp, anh vừa mới tắm xong, bên hong chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn để che đi vị trí đáng xấu hổ kia, mái tóc ướt nhẹp từng giọt từng giọt nước nhỏ xuống, tầm mắt của cô theo giọt nước ấy một đường di chuyển, từ từ lướt qua cổ xuống vòng ngực rắn chắc tiếp đó là cơ bụng sáu múi rồi biến mất khỏi nếp khăn.

Lâm Thiển cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào chỗ giọt nước kia biến mất, hình ảnh trước mắt cũng dần lớn hơn, rõ hơn.

Lục An Thành không biết từ lúc nào đã tiến lại, đứng cách cô không tới năm centimet, lên tiếng dẫn dắt:" Hiếu kỳ không? Tò mò không?"
Cô theo bản năng ngẩn đầu lên nhìn anh.

Anh nở một nụ cười đúng chất yêu nghiệt, mở miệng ra dụ dỗ gái nhà lành:" Có muốn thử không? Hửm?"

" Aaa! "
Lâm Thiển bị câu nói của anh đánh cho ba hồn bảy vía đều được kéo về, cô đẩy mạnh anh ta ra một cái, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, khi xong ra ngoài còn đâm trúng ai đó làm bản thân té ngã một cái, cô cũng không quan tâm dùng cả chân lẫn tay đứng dậy rồi lao thẳng về phòng.

" Thiển Thiển.

" Lâm Đằng bị cô tông trúng xuýt ngã ngửa đứng trước cửa nhìn theo bộ dạng như chó rượt của cô, rồi quay sang nhìn Lục An Thành, rồi lại nhìn theo hướng cô chạy liên tục vài lần như vậy.

" Sao con bé ở trong phòng cậu?" Lâm Đằng nghi hoặc hỏi.

" Tôi không biết, Thiển Thiển chưa nói.

" Lục An Thành thu lại tầm mắt đang nhìn cô, thản nhiên nói.

" Bình thường thì mạnh miệng lắm, không ngờ da mặt lại mỏng đến vậy.

" Lâm Đằng đảo mắt quanh Lục An Thành, hiểu ra mọi chuyện thì bật cười nói.

Lâm Thiển đang rất tức giận, rất xấu hổ, rất mất mặt, rất thật vọng về mình.

" Lâm Thiển, coi mày vô dụng chưa kìa, rõ ràng là đến xử hắn ta vậy mà ngược lại bị anh ta dọa đến cắm đầu bỏ chạy, còn là bộ dạng hết sức khó coi, ở trần thì sao chứ? Anh ta cũng có hoàn toàn thỏa thân đâu? Đáng lí ra mày phải ném dép thẳng vào mặt anh ta rồi lên dần anh ta một trận thành bả, đánh đến mức cha mẹ ruột nhìn không ra.

Tất cả đều là tại cái tên kia, trưa chờ trưa chực rồi mới đi tắm, sáng giờ làm gì không tắm đi!.

"
Cốc cốc cốc
Đang mắng hăng say mà gõ cái gì mà gõ.

Có để người ta mắng người hay không vậy hả?
"Ai vậy?" Lâm Thiển hậm hực lên tiếng, cô không muốn mở cửa ra lại thấy cái tên kia, xấu hổ lắm.


" Ông nội mày nè!" Lâm Đằng nói:" Xuống ăn cơm.

"
Lúc này cô mới đi đến mở cửa ra.

Cười, cười, cười đi, cười lớn lên, cười cho tét miệng luôn.

Lâm Thiển quay người đi xuống lầu, không thèm nhìn lại hai khuôn mặt đang xấu xa nhìn cô cười.

" Thiển Thiển.

"
Dưới phòng khách, Lâm Triết đang ngồi trên sofa nhìn về phía cô, nhưng vừa rồi không phải anh nói, mà là của cô gái ngồi bên cạnh.

" Hai người không giải thích gì à?" Cô nhìn bọn họ, nghiêm giọng nói.

Lâm Triết nghiêm túc nói:" Anh và Tiểu Vũ đang quen nhau, anh mong em có thể chúc phúc cho tụi anh.

"
Lâm Thiển:" Hai người giấu em ở bên nhau bao lâu rồi?"
Lâm Triết:" Tám tháng.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi