VẬT SỞ HỮU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phóng túng dục vọng quá độ, hiện tại Tần Ngọc đang đau thắt lưng, cậu nằm sấp trên giường để bàn tay ấm áp của Tần Bồi Phong nhẹ nhàng xoa bóp giúp mình.
"  Tại sao anh không bị gì "
Bây giờ thận cậu hơi đau, tiểu kê ba ( là cái ấy ấy đó mọi người ) cũng đau.
Tần Bồi Phong đổ ra một ít dầu, nắn bóp xung quanh vòng eo mềm mại của Tần Ngọc, " Đại khái là vì thân thể anh tương đối khá "
Mỗi lần ngón tay nắn bóp tới dưới eo, cơ thể Tần Ngọc đều sẽ run lên, cuối cùng cậu nhịn không được, chịu không nổi cảm giác nhột, liền xoay người né tránh cánh tay đang tác quái, lúc tránh ra chân cậu đá trúng cằm Bồi Phong, nét cười đùa trên mặt Tần Ngọc cứng đờ. Không biết làm sao rút chân về, cẩn thận nhìn Tần Bồi Phong đang ôm cằm.
" Thật xin lỗi, anh có sao không? "
Tần Bồi Phong nắm cổ chân Tần Ngọc, kề sát cơ thể mình.
" Đá đi đá đi, đều là anh sai. "
" Cái gì, cằm của anh bị em đá đến đỏ rồi kìa. "
" Anh hoài nghi em có siêu năng lực. "
" Hả? "
" Biết anh đang muốn em, nên một cước đá anh tỉnh. "
" . . . .Ban ngày ban mặt, anh nói cái gì đấy. "
" Này, em xem "
Tần Bồi Phong mặt không đổi sắc kéo khóa quần, thứ bên trong quần lót phồng lên, " Nó đang chào hỏi em đó. "
Mặt Tần Ngọc bất ngờ bùng nổ, lý ngư đã đĩnh bật dậy khỏi tay Bồi Phong, chạy ra ngoài, " Cái lão lưu manh này, từ sáng đến tối toàn nghĩ chuyện đồi bại. "
" Cái này gọi là thực tủy biết vị. "
" Không được, tiểu kê ba của em đau, lúc nãy xém chút bị anh mài đến trầy da rồi. "
Tần Bồi Phong kéo khóa quần, vẻ mặt lộ ra tiếc nuối, anh vỗ vỗ bắp đùi mình.
" Anh làm gì? ", Tần Ngọc co rúc ở đầu giường, khóa mình trong chăn.
" Em lại đây, để anh xem vết thương có nghiêm trọng không, nếu có thì bôi thuốc, để trầy da thì phiền. "
Tần Ngọc rất bực, người này một giây trước còn đang phát tình thăm dò cậu, một giây sau lại ra dáng quan tâm săn sóc cậu. Cái khí thế trước đó gần như biến đâu mất tiêu.
Đúng là một tên lưu manh.
Nhưng tiểu kê ba thật sự đau quá.
Tần Ngọc do dự một lát, vẫn bò từ đầu giường tới, ngồi ở mép giường.
" Em ngồi xích tới một chút, như vậy anh không thể nhìn được. "
" Ừm. ", cậu di chuyển tới cạnh Tần Bồi Phong.
Tần Bồi Phong cầm cổ chân cậu, vừa nhấc lên, Tần Ngọc theo quán tính ngã " phịch " lên giường, cậu muốn đứng dậy, Tần Bồi Phong liền gác một chân của Tần Ngọc lên vai mình.
Cảnh tượng dưới hạ thân hiện ra trọn vẹn.
" Là màu hồng, thật đáng yêu. ", Tần Bồi Phong đẩy mắt kính, tán dương.
Tần Ngọc che mặt, ngượng ngùng " oa oa " kêu, " Tên lừa gạt này, lưu manh, anh có bản lĩnh thì để chân em xuống. "
" Đừng động, để anh nhìn kỹ một chút. ", Tần Bồi Phong nhéo cánh mông tròn tròn của Tần Ngọc, anh nghiêm túc lật xem tính khí của cậu.
Còn tuốt bao quy đầu ra tỉ mỉ kiểm tra.
" Không có vết thương, em có cảm thấy đau chỗ nào không? "
Tần Ngọc như xác chết nằm ngang, " Em đau lòng. ", cậu bĩu môi, " Vì em không còn trong sạch. "
" Cực cưng, trong sạch của em đã bị anh thu vào tay vào lúc nãy ".
" . . . .Cũng đúng, nhưng em là người bị thương. "
Hồi lâu không nghe được trả lời, Tần Ngọc dời tay, thấy Tần Bồi Phong như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm mông cậu.
" Anh làm gì? Muốn phản công sao? Em nói cho anh biết, nếu anh dám có loại ý nghĩ đó, em khóc cho anh xem. "
" Dĩ nhiên không phải, chỉ là anh cảm thấy. . . .", vừa nói vừa để chân Tần Ngọc xuống, đè đầu Tần Ngọc sang bên cạnh, " Bảo bối, rốt cuộc anh cũng biết cái gì gọi là thân thể yêu kiều mềm mại. "
" . . . Em tức giận! ".
——————————————
Tần Ngọc giận dỗi ôm gối ngồi trên ghế salon, quyết định không phản ứng lão lưu manh kia, cậu cúi đầu, tự nhéo bắp đùi mình, đối với một màn vừa rồi cũng rất khiếp sợ, thì ra thân thể con người lại có thể mềm đến vậy sao.
" A Ngọc, đi siêu thị với anh nhé? "
" . . . "
" A Ngọc, cơm tối muốn ăn gì? "
" . . . "
" Muốn ăn bánh gato dâu không? "
" . . .Ăn. . .Em đi siêu thị với anh. "
Vì vậy mới đảo mắt cậu liền quên vừa rồi còn quyết tâm không được phản ứng Bồi Phong, hứng thú bừng bừng thay quần áo cùng anh đi siêu thị.
" Xe này của anh? ", Tần Ngọc tò mò sờ thân xe, xe này hình như theo lời kể là loại có thể mở mui xe ra.
Là xe sang?
Cậu không quá hiểu biết về các loại xe, nhưng bằng trực giác cho thấy chiếc xe này khẳng định rất đắt.
" Em muốn một chiếc không? ", Tần Bồi Phong hỏi.
Tần Ngọc ngồi trong xe bận rộn nhìn những thứ chưa thấy bao giờ.
" Hả? Thứ này không có ích với em, em không biết lái xe. "
" Anh có thể dạy em "
Tần Ngọc vẫn lắc đầu, cậu không có hứng thú với cái này.
Một lát sau, tựa hồ như nhớ ra gì đó, " Em nói với anh nè, mặc dù em không biết lái xe, nhưng em biết chạy xe ba bánh điện, lúc còn nhỏ em gọi nó là Bính Bính (1), bởi vì mỗi khi lái nó chạy trên đường bùn, nó sẽ giật giật. "
(1): có nghĩa là nhảy nhảy
Cậu ra dấu nói cho Tần Bồi Phong nghe, nghiêng đầu liền đối mặt với ánh mắt của Bồi Phong.
A, cái ánh mắt này, nên nói như thế nào nhỉ.
Thời điểm anh nhìn cậu, cậu liền biết, anh thật sự yêu cậu sâu đậm.
Ý thức được việc này khiến hốc mắt Tần Ngọc đỏ lên, cậu che mũi cúi đầu.
" Sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc. "
" . . .Không khóc. . . ", Tần Ngọc nháy mắt một cái, chớp mắt kéo nước mắt về, hốc mắt cùng chóp mũi đều đỏ, " Anh đừng nhìn chằm chằm em như vậy, em xấu hổ. "
Tần Bồi Phong đưa tay nhéo chóp mũi cậu, ôm cậu vào lòng, " Được, hiện tại không thấy nữa. "
Thật vất vả mới đem nước mắt lấy về, lỗ mũi Tần Ngọc có chút đau xót, khóc thành tiếng.
" Đây là làm sao? ", Tần Bồi Phong sờ đầu cậu.
" Em xấu hổ. "
Cậu dựa vào vai Bồi Phong, trên áo khoác có mùi hương hoa lài nhàn nhạt, loại nước hoa này là vào lúc sáng cậu ngửi thử một lượt tủ nước hoa của Bồi Phong rồi chọn ra được, nó có hương thơm ngọt lịm, không phù hợp tí nào với vẻ ngoài của Bồi Phong.
Tần Ngọc lại bắt đầu cười.
Đây là bạn trai cậu nha.
Cậu ôm Bồi Phong, sượt gò má anh, " Tần tiên sinh, anh hôn em. "
Nước mắt cậu bị anh dùng tay áo lau đi, ánh mắt sáng lên, cong môi chờ Tần Bồi Phong hôn.
" A Ngọc, chúng ta đã nói rồi, sau này em đừng không cần anh, nếu không, anh sẽ rất khó chịu. "
Tần Ngọc ra sức gật đầu, hít mũi một cái, " Vậy sau này, anh dạy em lái xe, em dạy anh lái Bính Bính "
Tần Bồi Phong cười, gật đầu đồng ý.
A Ngọc, em không được làm đứa nhỏ xấu một lần nữa.
Hết chương 6.
Đây là Bính Bính nè mọi người

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi