VẬT THAY THẾ

Đêm nay, Hạ Ngôn không biết mình đã ngủ như thế nào, giấc mộng cứ lặp đi lặp lại, giấc ngủ không hề yên ổn, mấy lần cô muốn tỉnh lại, đều bị người đàn ông bên cạnh ôm lấy. 

Sắc trời hửng sáng, Hạ Ngôn thấy nặng chân bèn nhẹ nhàng ngồi dậy, quét mắt một cái thì thấy Văn Liễm đang đứng trước tủ quần áo thắt cà vạt. Anh nhìn qua, “Dậy rồi sao?” 

Hạ Ngôn mím môi, ừm một tiếng. 

Văn Liễm dựa vào cửa tủ, nhìn cô vài giây, đi lên phía trước, ấn bả vai cô, nói: “Hôm nay em xin nghỉ đi, nghỉ ngơi một ngày rồi tính tiếp.” 

“Đừng.” Hạ Ngôn đẩy tay anh ra. 

Văn Liễm dừng lại, thay vào đó nắm lấy cằm cô. 

Hốc mắt của người phụ nữ có một chút màu xanh đen, làn da quá trắng khiến quầng thâm mắt càng hiện lên rõ ràng. Hạ Ngôn dời tầm mắt, Văn Liễm nhắm mắt lại, vài giây sau, anh cúi đầu lấp kín môi cô, Hạ Ngôn giãy dụa theo phản xạ liền bị Văn Liễm ép lên chiếc gối ở đầu giường, áp sát cô, chặn cô ở giữa đầu giường và mình. 

Cẩn thận, bá đạo mà hôn cô. 

Đầu ngón tay Hạ Ngôn nắm lấy áo sơ mi của anh, nhéo mạnh vài cái, vặn chiếc áo sơ mi đắt tiền thành một nhúm. Dần dần, đầu ngón tay không còn sức lực, Văn Liễm trằn trọc cắn môi cô, sau đó ngẩng lên, nhìn vào mắt cô, “Thật sự không muốn nghỉ ngơi sao?” 

Trong mắt Hạ Ngôn tràn ngập ánh nước, cô cắn môi lắc đầu. 

Văn Liễm không khuyên nữa, anh xuống giường, cầm lấy chiếc đồng hồ đặt ở đầu giường đeo lên. Hạ Ngôn giẫm chân trần lên thảm, xoa xoa trán, đi về phía phòng tắm. Nhìn thấy mình trong gương, cô liền biết tối hôm qua bản thân ngủ không ngon đến mức nào, cô rửa mặt, trang điểm, cố che đi dấu vết xanh đen trước mắt. 

Sau đó, cô xoay người và đi ra ngoài. 

Văn Liễm lại không xuống lầu trước như ngày thường, anh ngậm một viên kẹo bạc hà, nghe thư ký Lý sắp xếp lịch trình làm việc hôm nay. Đôi mắt ngẫu nhiên nhìn qua, thấy Hạ Ngôn mặc trên mình một chiếc váy bó sát màu đen, tóc được buộc gọn lại, lộ ra cần cổ thon dài, thoạt nhìn thanh khiết gọn gàng. 

Nhìn cô đi ra. 

Văn Liễm cầm lấy chiếc áo khoác đang treo trên móc, khoác lên cánh tay, lấy túi xách nhỏ của cô, đi về phía cửa. Bước chân Hạ Ngôn dừng lại, nhìn tấm lưng của anh rộng rãi, lập tức đuổi theo, một trước một sau đi xuống lầu. Chị Trương mang bữa sáng đi ra, vừa ngước mắt thấy hai người bọn họ cùng nhau xuống lầu, liền cảm thấy có chút kỳ lạ. 

Mỗi sáng Văn Liễm đều sẽ đi chạy bộ, trời còn chưa sáng đã quay về, Hạ Ngôn thì ở đoàn kịch rèn luyện cả ngày rất vất vả, bình thường đều ngủ dậy khá muộn. 

Cho nên từ trước đến nay Văn Liễm đều rời khỏi biệt thự trước cô. 

Hôm nay hai người lại một trước một sau cùng đi xuống, chị Trương càng cười tươi hơn, nói: “Hôm nay phải kỷ niệm một chút.” 

Văn Liễm ngồi xuống, hỏi: “Kỷ niệm cái gì?” 

Chị Trương cười cười, ý vị thâm sâu. 

Văn Liễm nhướng mày, nhìn người phụ nữ ở phía đối diện. Hạ Ngôn lấy khăn nóng lau lòng bàn tay, sau đó bắt đầu ăn sáng. Văn Liễm dừng một chút, dời tầm mắt đi, rồi cũng cầm thìa lên. 

Mười phút sau. 

Bọn họ một trước một sau lên xe, Văn Liễm dựa vào phía sau, tay đặt trên tay vịn, từng chút từng chút. Hạ Ngôn nhìn phong cảnh chợt lóe qua bên ngoài cửa sổ. 

Chú Trần liếc nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, khởi động xe. 

Rất nhanh đã đến cửa của đoàn kịch, các sinh viên múa đã lục tục tiến vào. Hạ Ngôn nhìn bảng hiệu của đoàn múa Kinh thị, ấn nút mở cửa xe. 

Nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích, cô dừng một chút, quay đầu lại. 

Văn Liễm mở mắt, đôi mắt hẹp dài quét qua. Hạ Ngôn mím môi, dùng sức vặn tay cầm mở cửa vài cái, chú Trần nhìn động tác kia của cô, sợ hãi, chiếc xe này rất đắt giá. Văn Liễm vẫn không hề động đậy, anh khẽ nới lỏng cổ áo một chút, đồng thời thu hồi tay vịn ở giữa. Hạ Ngôn hơi bất động, rồi dùng sức lắc tay. 

Cô trầm mặc vài giây, đột nhiên nhào về phía Văn Liễm. 

Anh giơ đôi tay to lớn lên, ôm eo cô, đỡ lấy thân thể mềm mại của cô. 

Hạ Ngôn ngồi dậy, cắn chặt đôi môi mỏng của anh, ngay sau đó, người đàn ông khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, giây tiếp theo, đầu ngón tay anh bóp chặt cằm cô, liếm vết máu trên môi cô, “Cứ cắn như vậy, cẩn thận lại làm bản thân mình bị thương.” 

Trên môi Hạ Ngôn mang theo mùi máu tươi, ánh sáng trong xe có vài phần mờ ảo. Đôi mắt hẹp dài của anh lại có mấy phần dịu dàng, Hạ Ngôn nhìn nhìn, muốn quay đầu. Văn Liễm chỉ lấy tay lau máu khóe môi cô rồi nói, “Buổi tối anh sẽ đến đón em, dẫn em ra ngoài đi dạo một chút, muốn đi tới đâu, tranh thủ thời gian nghĩ đi.” 

Hạ Ngôn không trả lời, đẩy anh ra, xuống xe. 

Trước cửa đoàn kịch, đám người vũ đạo kết bè kết phái cũng mới tới, nhao nhao nhìn thấy cô bước từ trong xe đi xuống, cảnh này ít nhiều cũng khiến cho những người đó nảy sinh chút đố kỵ, cho dù mất đi vị trí thủ lĩnh, chiếc Mercedes này vẫn sẽ đều đặn đưa đón cô đi làm. Bên cửa sổ tầng hai, một bóng người đứng ở đó, khoanh tay, lẳng lặng nhìn chiếc Mercedes màu đen đang chạy băng băng kia, cũng nhìn Hạ Ngôn từ trong xe đi xuống. 

Hạ Tình duỗi tay, nắm chặt rèm cửa sổ, khép lại. 



Đi vào đại sảnh, Khương Vân đang ở bên cạnh thang máy vẫy tay với Hạ Ngôn, Hạ Ngôn đi tới, đứng bên cạnh Khương Vân, Khương Vân nhìn chiếc xe vừa mới dừng ở cửa, lập tức thu hồi tầm mắt nói, “Hôm nay cậu ăn mặc rất đẹp.” 

Hạ Ngôn liếc mắt nhìn Khương Vân một cái. 

“Cảm ơn cậu.”

Khương Vân cười, “Hiếm khi thấy cậu mặc thường phục búi tóc cao như vậy. ” 

Hạ Ngôn cong môi nở nụ cười, đi theo Khương Vân vào thang máy. Cửa thang máy cũng bị những người khác chặn lại, ngay sau đó những người khác cũng đi theo vào, thang máy lập tức chật kín. 

Khương Vân nhấn nút đóng cửa. 

Phía sau liền truyền đến tiếng nghị luận nhỏ. 

“Hôm qua bài múa là tiết mục “lá liễu” sao?” 

“Đúng vậy. ” 

“Với trình độ của cô ta, còn dám múa lá liễu?” 

“Cho nên không phải bị dìm xuống dưới sao? Hay là do chị Hạ Tình hạ.” 

Hạ Ngôn nhìn chằm chằm con số đang nhảy, không nói một tiếng, tùy ý để mặc những thanh âm kia truyền vào lỗ tai. Khương Vân nắm chặt cổ tay Hạ Ngôn, mắt thấy cửa thang máy vừa mở ra, lập tức lôi kéo Hạ Ngôn đi ra ngoài. 

“Cậu có biết ai làm nhóm trưởng không?” Cô hỏi Hạ Ngôn. 

Hạ Ngôn lắc đầu, vào phòng vũ đạo, cô cởi áo khoác ra. Khương Vân một bên đè chân một bên nói, “Hình như là Triệu Châu Châu, người mà cậu không muốn đối phó nhất.”  

Hạ Ngôn treo áo khoác lên, hơi dừng tay lại. 

Trước kia Triệu Châu Châu là bạn múa đôi với cô, Triệu Châu Châu vì muốn cướp ống kính mà giật chân, sau đó lại trách lên người cô, mối thù này cứ như vậy mà  kết thành. 

“Trên diễn đàn nói về cậu, cơ bản đều là cô ta nói, cùng một phe với Tần Lệ Tử, luôn nhắm vào cậu.” 

“Tôi thật sự không cảm thấy cô ta nhảy tốt như thế nào, nghe nói cô Từ từ chối bình luận về cô ta.” Khương Vân có chút tức giận nói, “Cả đội B, chỉ có cậu dám nhảy điệu múa khó cấp S, mấy người đó có ai dám nhảy, toàn chọn mấy điệu tầm trung, kết quả….” 

Hạ Ngôn ép cây gậy vào chân. 

Cô mím môi, “Cô Từ đâu?” 

Khương Vân dừng một chút, nói: “Hình như xin nghỉ, tối hôm qua cô ấy và cô Đường Dịch lại cãi nhau một trận, buổi sáng không tới.” 

Hạ Ngôn dừng lại. 

Mười phút sau, có người thông báo đội B mở họp, Hạ Ngôn và Khương Vân đứng dậy thu dọn xong, cùng nhau ra khỏi phòng luyện tập vũ đạo, đi về phía văn phòng của đội B. 

Vừa vào cửa, không ít người đã quay lại nhìn cô một cái. Hạ Ngôn và Khương Vân vừa tìm xong chỗ ngồi thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, mọi người cùng nhìn qua, Hạ Tình mang theo Triệu Châu Châu, cười đi vào, nói: “Các vị học muội chờ lâu rồi, hôm nay cô Đường Dịch có tiết học, không có thời gian tới đây, liền bảo tôi làm thay.” 

“Tôi đến đây để công bố danh sách đội trưởng và đội phụ của đội B các bạn.” 

Lập tức tất cả mọi người đều lấy lại tinh thần, nhao nhao chào chị Hạ Tình. Hạ Tình mỉm cười, duyên dáng yêu kiều, cô ta vỗ bả vai Triệu Châu Châu, nói: “Lần này trong chiến dịch tranh cử người đã bộc lộ hết tài năng, chính là học muội Châu Châu, cô ấy sẽ trở thành đội trưởng của đội B các bạn.” 

Rất nhanh sau đó. 

Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, mọi người hoặc là thật tâm hoặc giả ý chúc mừng Triệu Châu Châu, trên mặt Triệu Châu Châu mang theo nụ cười, vài phần thẹn thùng, ánh mắt lại nhìn Hạ Ngôn ở trong góc, ánh mắt kia mang theo vài phần đắc ý. Ngay sau đó Hạ Tình báo hai phó diễn khác, danh sách diễn phụ đưa xuống, Khương Vân theo bản năng liếc mắt nhìn Hạ Ngôn một cái. 

Danh sách diễn phụ cũng không có cô ấy. 

Hạ Ngôn dựa vào tường, ẩn sau lưng người phía trước. 

Hạ Tình tuyên bố xong, nói: “Buổi tối căng tin có thêm đồ ăn, chúc mừng đội B chính thức thành đoàn. ” 

Mọi người hoan hô một trận, khóe môi Hạ Tình mỉm cười, đôi mắt đảo qua Hạ Ngôn đang ngồi trong góc, cô ta gọi: “Em gái.” 

Một tiếng này giống như xuyên thấu vách tường, làm cho toàn trường nhất thời im lặng, đồng loạt nhìn về phía Hạ Ngôn, Hạ Ngôn giương mắt, nhìn Hạ Tình, khóe môi Hạ Tình cong lên, nói: “Lần sau cố lên, sẽ có cơ hội.” 

Hạ Ngôn không nói một tiếng. 

Hạ Tình cười cười, không ngại việc cô không trả lời, lại nói thêm hai câu, liền xoay người đi ra ngoài. Cô vừa đi, người của tổ B liền đi chúc mừng Triệu Châu Châu, Triệu Châu Châu nói: “Chị Hạ Tình thật sự rất tốt, chị ấy đã bảo căng tin thêm thức ăn.” 

“Thật ư?”  

“Tất nhiên rồi. ” 

“Chị Hạ Tình thật sự là một người rất tốt nha.” 

Khương Vân quay đầu nhìn Hạ Ngôn, mười phần đau lòng cho cô, cô kéo tay Hạ Ngôn. Hạ Ngôn quay đầu, liếc nhìn cô một cái, hai người từ phía sau đám người rời khỏi văn phòng. 



Thành viên đội B đã định, cả ngày nay có thể nhìn ra Triệu Châu Châu rất đắc ý, cô ta thậm chí còn mua bữa trà chiều, phòng luyện múa của Hạ Ngôn cũng có một phần. 

Khương Vân nhìn phần trà chiều kia, nói: “Ăn thì ghê tởm chính mình, không ăn thì đắc tội với cô ta.”  

Hạ Ngôn cầm lấy, trực tiếp ném vào thùng rác. 

Khương Vân hoảng sợ. 

Vài giây sau, cô suy nghĩ một chút, cũng đi theo Hạ Ngôn, cùng nhau ném bữa trà chiều vào thùng rác. Năm giờ chiều, các vũ công của đội B nắm tay nhau đi đến căng tin, rất náo nhiệt. Hạ Ngôn và Khương Vân cũng từ phòng khiêu vũ đi ra, nhưng hai người đi thang máy xuống lầu, là muốn ra về. 

Hạ Ngôn liếc Khương Vân một cái, nói: “Cậu có thể không cần đi cùng tôi.” 

Khương Vân: “Tôi về nấu cơm ăn, cơm tôi nấu ngon hơn căng tin. ” 

Hạ Ngôn dừng lại, không khuyên nữa, hai người đi ra khỏi thang máy, trước mặt lại gặp Hạ Tình cùng Tần Lệ Tử, Tần Lệ Tử ôm cánh tay, nhìn thấy Hạ Ngôn nhất thời cười khẽ, còn che miệng cười, “Sớm biết thì nên luyện thanh xà thật tốt, nói không chừng còn có chút cơ hội. 

Hạ Ngôn không trả lời, cô và Khương Vân đi về phía cửa, cửa chậm rãi dừng lại, một chiếc Mercedes màu đen khiến Tần Lệ Tử đang cười nhạo Hạ Ngôn quay đầu, khóe môi cô ta đang cười lập tức cứng đờ. Mà cửa xe ghế lái mở ra, người tới lại là thư ký Lý, thư ký Lý mặc trên mình âu phục giày da, tháo kính xuống, vòng qua đầu xe, mở cửa xe phía sau. 

Cửa xe tuy rằng không mở hết, nhưng người đàn ông ngồi sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi lại khó tránh khỏi lộ ra một phần của sườn mặt. Lần này đại sảnh liền yên tĩnh. 

Thư ký Lý nhìn về phía Hạ Ngôn: “Cô Hạ Ngôn.”  

Hạ Ngôn dừng một chút, cô nói với Khương Vân: “Tôi đi trước.” 

Khương Vân chào một tiếng, Hạ Ngôn đi về phía xe, khom lưng lên xe, Văn Liễm mở mắt, liếc nhìn cô một cái, đưa tay nắm lấy tay cô. Hạ Ngôn bình tĩnh nhìn anh, cửa xe chậm rãi đóng lại. Hạ Tình đứng tại chỗ, nhìn thấy hình ảnh bọn họ nhìn nhau, cằm Hạ Tình căng lên vài phần, tay cô ta đút vào trong túi quần, gót chân xoay tròn, đi về phía thang máy. 

Tần Lệ Tử vội vàng đuổi theo. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi