VẬT THAY THẾ

Lang thang không mục đích trên đường, Hạ Ngôn nhìn thành phố nơi cô sinh ra và lớn lên, nhất thời cũng không biết đi về đâu, cô không có bất kỳ cảm giác thân thuộc nào.

Hạ gia không có, căn biệt thự đó cũng không.

Cô cũng không mua cho mình bất kỳ bất động sản nào, khi còn nhỏ cô không hiểu chuyện, trưởng thành lại hãm sâu vào tình yêu, cô cảm thấy Văn Liễm là ngôi nhà duy nhất của mình, cảm thấy ngôi nhà kia là nhà của cô và anh, nhưng thực ra ngôi nhà kia chỉ là một cái lồng sắt anh tạo ra cho cô mà thôi. Hạ Tình bảo cô đi tìm sợi dây đỏ trong biệt thự, nhưng làm sao anh có thể bỏ thứ quan trọng như vậy ở trong chiếc lồng sắt dành cho người phụ nữ khác được.

Anh tất nhiên đã đặt nó ở một nơi khác, một nơi quan trọng hơn.

Cô giáo Từ gửi một tin nhắn WeChat tới: Hạ Ngôn, cô có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào, em đã nghiêm túc cân nhắc tốt chưa?

Hạ Ngôn nắm chặt điện thoại, đứng ở ven đường, nhìn những tòa nhà cao tầng cách đó không xa, nhắn: “Cô giáo, có lẽ em cần cô giúp em một chút, em rời đi nhưng em không muốn bị anh ta tìm thấy, có cách nào không ạ?

Cô giáo Từ: Thực ra cô cũng đoán được, có lẽ Văn lão gia có thể giúp một tay.

Cô giáo Từ: Theo những gì ông ta nói hôm nay, phỏng chừng cũng muốn em rời đi.

Hạ Ngôn: Vậy phiền cô giáo nhờ ông ấy hỗ trợ.

Cô giáo Từ: …Được rồi, để cô nói trước với ông ta một tiếng.

Chiếc xe Mercedes màu đen rẽ về phía trước, đạp ga dừng trước mặt Hạ Ngôn, chú Trần chầm chậm chạy xuống xe, mở cửa, Văn Liễm dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng kéo cà vạt ra, nghiêng đầu nhìn cô.

Hạ Ngôn đứng tại chỗ, kéo dây túi nhỏ, cùng anh đối diện, tầm mắt giao nhau gần một phút, Văn Liễm mới đưa tay ra, khớp xương bàn tay rõ ràng đưa về phía cô.

Trái tim Hạ Ngôn thắt lại, cô mím môi, khom người đưa tay cho anh, anh nắm tay cô, nhẹ nhàng kéo, Hạ Ngôn ngồi vào trong xe, cửa xe đóng lại.

Phanh một tiếng.

Anh nắm tay cô đặt lên tay vịn, thấp giọng hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì? Để chị Trương làm.”

Hạ Ngôn nhìn tay cô đặt trong lòng bàn tay anh, cô nhướng mắt, “Tối nay ăn cơm ở nhà à?”

Văn Liễm gật đầu, “Ăn cùng em.”

Hạ Ngôn: “Được, để em xuống bếp.”

Văn Liễm khóe miệng cong lên, “Được.”

Xe khởi động chạy về phía biệt thự, đến nơi thì mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng vàng chiếu vào cửa sổ kính sát đất thật sự rất đẹp. Hạ Ngôn nhìn tia sáng kia, bị Văn Liễm dẫn lên bậc thang.

Chị Trương từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai người cùng nhau vào cửa, trên mặt lộ ra ý cười: “Về rồi à, tôi mua rất nhiều đồ ăn, hai người nghỉ ngơi, lát nữa là có thể ăn được rồi.”

Hạ Ngôn đặt chiếc túi nhỏ xuống, xoay người cởi cà vạt của Văn Liễm. Văn Liễm cúi đầu nhìn cô, đặt tay lên eo cô, thấp giọng hỏi: “Tối nay em định làm gì?”

Hạ Ngôn ngước mắt nói: “Làm món anh thích ăn.”

Văn Liễm cười khẽ: “Được.”

Cởi cà vạt xong, Văn Liễm duỗi tay cởi cúc áo, lộ ra một chút da thịt. Hạ Ngôn treo cà vạt lên giá áo, buộc tóc lên, để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn, sau đó xắn tay áo đi về phía nhà bếp, Chị Trương nhìn thấy cô đi vào liền cười nói: “Tôi sẽ làm trợ thủ cho cô.”

Hạ Ngôn khẽ mỉm cười, trông rất dịu dàng.

Chị Trương nhìn liền rất thích, nhưng chị ấy biết Hạ Ngôn cũng không dịu dàng như vẻ ngoài, vết xước trên cổ của cậu Văn vẫn chưa biến mất đâu.

Món ăn yêu thích của Văn Liễm, Hạ Ngôn đều biết, kể từ cái năm cô theo đuổi anh, cô vẫn luôn hỏi anh thích ăn gì, cô học nấu món đó. Bởi vì phòng bếp ở nhà rất lớn nên cuối tuần cô thường về nhà luyện tập, mẹ ngay từ đầu đối với sở thích nấu ăn của cô không có ý kiến ​​gì, cho đến khi biết được cô học nấu ăn là vì Văn Liễm.

Triệu Lệ Vận nói con người cô không xương không cốt, trong đầu chỉ có yêu yêu đương đương, không có chí tiến thủ, không xứng đáng là con gái Hạ gia.

Mới đầu cô còn cho rằng mẹ nói như vậy là vì thực sự coi thường hành vi của cô, muốn đánh cô để cô không thua dưới tay một tên đàn ông. Sau này cô mới biết, mẹ hoàn toàn vì Hạ Tình, mẹ biết cô và Văn Liễm ở bên nhau, vậy con gái lớn của bà thì sao? Phải làm sao bây giờ? Cho nên Triệu Lệ Vận luôn đứng ở trên cao chỉ huy giáo dục cô.

Hạ Ngôn âm thầm cười lạnh một tiếng, rửa sạch xương sườn.

Chị Trương thấy cô làm rất thuần thục, cười chạy nhanh đến hỗ trợ. Chỉ chốc lát sau, bốn món ăn và một món canh đã được chuẩn bị xong, hai món ăn chính là món Văn Liễm thích nhất, món còn lại là rau xanh, bưng lên bàn xong, Chị Trương rời khỏi tòa nhà chính. Hạ Ngôn cởi bỏ tạp dề, gọi người đàn ông đang nghe điện thoại ở đằng kia.

“Văn Liễm, ăn cơm.”

Văn Liễm xoay người lại, nhìn người phụ nữ trong phòng ăn. Cô cởi tạp dề, tóc hơi bù xù nhưng rất đẹp. Văn Liễm híp mắt trả lời: “Tới đây.”

Đầu điện thoại bên kia, Phó Lâm Viễn nghe thấy giọng nói, cười trêu chọc: “Thật hạnh phúc nha, mỹ nhân ở trong ngực thì không nói làm gì, mỹ nhân còn xuống bếp nấu cơm cho cậu nữa.”

“Cái này gọi là gì nhỉ? Muốn xắn tay áo cắt cành hoa, chẳng thà rửa tay nấu canh?”

Văn Liễm: “Cắt cành hoa thì tốt, tôi không cần cô ấy nấu canh, nhưng đây là sở thích của cô ấy.”

Phó Lâm Viễn tặc lưỡi, nói: “Được rồi, cậu đi ăn tối, ngưng chuyện ở đây đi.”

Văn Liễm cúp điện thoại, đặt điện thoại xuống, xoay người đi về phía phòng ăn. Anh từ phía sau vòng tay qua eo cô, mắt nhìn đồ ăn, “Tối nay em phải ăn nhiều một chút.”

Hạ Ngôn: “Được.”

Một số món làm ra chỉ để anh ăn, nhiều lúc cô chỉ ăn một số bữa ăn dinh dưỡng để giữ dáng. Hai người ngồi xuống, ánh đèn sáng trưng, ​​trên cổ Văn Liễm có vết xước khá rõ ràng, Hạ Ngôn nhìn thoáng qua, lại quay đầu đi, mới nhớ tới mình vừa rồi cởi khuy cổ áo của anh, cà vạt đã thắt lại nhưng vẫn không hoàn toàn che giấu được những vết xước đó.

Cô cúi đầu ăn.

Văn Liễm gắp đồ ăn cho cô, đều là những thứ mà ngày thường cô không thể ăn.

Hạ Ngôn không từ chối, anh cùng cô ăn cơm, trên bàn ăn khá yên tĩnh, đèn trên đầu vẫn sáng, mang theo một loại ấm áp ngụy trang.

Cơm nước vừa xong, thư ký Lý liền gọi điện thoại tới, không biết trong điện thoại nói cái gì, Văn Liễm nhích lại gần, đầu ngón tay chống cằm, cười lạnh nói: “Kiểm tra, để ông ấy kiểm tra.”

Thư ký Lý thở dài: “Lão gia cũng đã sơ tán người của chúng ta, hiện tại bộ phận tài chính đang bỏ trống.”

“Để người của anh trai tôi đứng đầu thật sự không được, ném Văn Trạch Lệ vào đi.”

Thư ký Lý: “Vâng ạ.”

Hạ Ngôn nhìn anh nói chuyện điện thoại, đặt bát đũa vào máy rửa bát, Văn Liễm đứng dậy, ôm lấy eo cô nói: “Anh sắp có một cuộc họp video, khi nào em làm xong thì lên lầu nhé.”

“Được ạ.” 

Nhìn anh đi lên lầu, Hạ Ngôn rửa tay, đi ra ngoài, đứng trên lối đi, nhìn ngôi nhà, cũng nhìn hoa cỏ trong sân, còn có bức tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ trên ghế sô pha, sau đó, cô không hề quyến luyến mà thu hồi ánh mắt xoay người lên lầu.

Cửa thư phòng mở ra, anh đang nói chuyện điện thoại, Hạ Ngôn trực tiếp đi vào phòng ngủ chính. Hai giờ sau, Hạ Ngôn tắm rửa xong đi ra, xoa tóc, chiếc điện thoại bị ném trên giường sáng lên, cô cầm lên click mở.

Cô giáo Từ: Đã sắp xếp ổn thỏa.

Cô giáo gửi lại một tin nhắn báo thời gian.

Hạ Ngôn mím môi, tim đập thình thịch, nhắn trả lời rồi tắt màn hình. Cô nhìn về phía sô pha, Văn Liễm đang mặc quần áo ở nhà, đôi chân dài bắt chéo vào nhau, đang nhìn máy tính bảng. Hạ Ngôn ngây người nhìn anh, nhớ đến cảnh tượng mà Hạ Tình miêu tả ngày hôm nay, cô có thể mơ hồ phác họa ra trong đầu hình dáng của anh ở trường trung học.

Cà lơ phất phơ, không chút để ý, một thiếu niên sắc bén cùng với người mình thích, ẩn giữa hai hàng lông mày.

Cô hít một hơi, đặt điện thoại xuống, đi về phía anh.

Văn Liễm phát hiện cô bước tới, liếc nhìn cô một cái, “Tắm rửa xong rồi à?”

Hạ Ngôn gật đầu, cô quỳ trên ghế sô pha, đột nhiên ôm lấy cổ anh, người đàn ông đang định bấm vào máy tính bảng thì đầu ngón tay khựng lại, ánh mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm vào cô.

Hạ Ngôn nghiêng người về phía trước, đôi chân dài vừa nhấc lên.

Văn Liễm để máy tính bảng sang chỗ khác, anh xòe hai tay ra, nhướng mày, “Hửm?”

Hạ Ngôn chăm chú nhìn anh, sau đó cúi đầu lấp kín đôi môi mỏng của anh. Văn Liễm sửng sốt một chút, sau đó hai tay ôm eo cô, ngồi thẳng dậy hôn đáp trả lại.

Chỉ chốc lát sau, bầu không khí trên ghế sô pha liền thay đổi.

Nhiệt độ dần dần tăng lên, Hạ Ngôn trước sau vẫn không muốn đi xuống, Văn Liễm cũng buông cô ra, nhưng nụ hôn càng lúc càng sâu. Anh nheo mắt, cắn môi cô, “Tối nay chủ động như vậy ư?”

Tóc của Hạ Ngôn rối tung xõa trên vai, vẫn còn hơi ươn ướt.

Cô ôm lấy cổ anh, cúi đầu nhìn anh, đôi mắt ngân ngấn nước, nở nụ cười xinh đẹp.

Khoảnh khắc đó.

Có cái gì đó đánh vào tim.

Văn Liễm bóp chặt lấy eo cô, chặn đôi môi đỏ mọng của cô lại. Âm thanh nhỏ vụn cũng bị lấp kín đi.

Đêm nay, hai người lăn lộn cho đến tối muộn. Văn Liễm tắm rửa cho cô một lần lại thêm một lần, sau đó sấy tóc cho cô, ôm cô vào trong ngực, thời gian tích tắc trôi.

Hạ Ngôn tự nhéo mình một cái, mở mắt ra, cô thoát khỏi vòng tay anh, bước xuống giường, chịu đựng đôi chân như đang nhũn ra, đi vào phòng thay đồ, cô lấy một bộ quần áo từ bên trong mặc vào, rồi lấy ra một chiếc vali nhỏ, sau đó đi chân trần đến trước cửa, xuống lầu, ở cửa vậy mà đã có một chiếc ô tô màu đen đậu ở đó.

Hạ Ngôn rất nhanh bước lên xe.

Chiếc ô tô màu đen khởi động, lái đi, chạy thẳng đến phố Kim Nguyên, một đường tiến thẳng vào sân của cô giáo Từ.

Nửa đêm, Văn Liễm bỏ cánh tay đang gác trên trán ra, vươn tay sờ lấy người bên cạnh nhưng trống không, anh quay đầu lại, bên cạnh giường đã không còn ai. Anh đột ngột ngồi bật dậy.

“Hạ Ngôn?”

Trong phòng chỉ có đàn hương sương khói lượn lờ, cùng với một chút âm thanh lọc không khí. Phòng tắm tối om, Văn Liễm xuống giường, đốt một điếu thuốc, cắn ở trong miệng, đi tới, đẩy cửa phòng tắm ra.

Không có ai.

Văn Liễm quay người, đi đến bên tủ đầu giường, cầm điện thoại lên, bấm dãy số tòa nhà phụ.

Sau vài giây.

Chị Trương bắt máy.

“Chị qua đây.” 

Chị Trương nghe xong lập tức đồng ý theo phản xạ. Văn Liễm trở lại phòng để đồ, anh mở tủ quần áo, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua, quần áo của cô cô đều không mang theo.

Anh cầm lấy bộ quần áo mặc ở nhà mà Hạ Ngôn vừa thay, nắm thật chặt.

Chẳng trách tối nay cô lại chủ động như vậy.

Anh thô bạo đặt quần của cô xuống, ánh mắt bình tĩnh bước ra khỏi phòng, một lúc sau chị Trương đi đến tòa nhà chính, liền nhìn thấy Văn Liễm đang đứng trước TV, tay cầm điều khiển từ xa, mở phần mềm giám sát lên.

Hai giờ trước.

Hạ Ngôn từ phòng ngủ chính đi ra, mang theo một cái va li nhỏ đi xuống lầu, quả nhiên có một chiếc xe hơi màu đen đậu ở cửa, biển số xe cũng bị che khuất.

Đầu gối chị Trương mềm nhũn.

Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn bỏ trốn ư?

Vào lúc nào vậy? Trời ơi.

Văn Liễm nhìn người phụ nữ trong màn hình, nụ cười đêm nay của cô hiện lên trong đầu anh, cạch một tiếng, điều khiển từ xa bị nứt ra. Văn Liễm lạnh giọng nói: “Gọi Lý Tòng đi tìm người!”

Chị Trương hoàn hồn, nói, “Tôi hiểu rồi.”

Nói xong, chị vội lấy điện thoại gọi cho thư ký Lý. Một lúc sau, toàn bộ biệt thự đều sáng đèn, chú Trần vội vàng lái xe tới, thư ký Lý chưa kịp chải đầu, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào biệt thự báo cáo: “Địa điểm cuối cùng mà chiếc xe kia dừng lại là ở phố Kim Nguyên, gần sân nhà Từ Mạn.”

Văn Liễm dùng đầu ngón tay bóp một điếu thuốc.

“Tìm trong sân chưa?”

“Tôi đã tìm, nhưng không có ai. Ở sân sau có một cái cửa, có lẽ là từ nơi đó đi ra.”

Văn Liễm cười lạnh một tiếng, đứng dậy sải bước đi về phía cửa, nói: “Tôi tự mình đi tìm, lái xe đi.”

Thư ký Lý sực tỉnh, chạy nhanh ra cửa. Văn Liễm sải bước đi xuống bậc thang, khom lưng ngồi vào trong xe, Văn Liễm dùng đầu ngón tay dụi tắt điếu thuốc, nói: “Kiểm tra xem Từ Mạn gần đây đã liên lạc với ai, còn Hạ Ngôn… có mua vé bằng ID của cô ấy hay rút tiền ngân hàng hay không.”

Thư ký Lý nhìn khuôn mặt điển trai của anh ẩn trong bóng tối.

Cậu ta đột nhiên cảm thấy ông chủ vẫn đang rất kiềm chế.

Cậu ta một giây cũng không dám chậm trễ, nói: “Đã điều tra xong.”

Văn Liễm: “Được.”

Chẳng mấy chốc, xe đã đến phố Kim Nguyên, thư ký Lý đẩy cửa sân của Từ Mạn ra, Văn Liễm sải bước nhanh chóng đi vào, trong sân đã sáng đèn, hoa cỏ vẫn rực rỡ sắc màu đung đưa trong gió, nhưng toàn bộ khu vực trong sân đều không có người. Trên mu bàn tay Văn Liễm nổi gân xanh, anh đi đến cửa sau, đẩy cửa ra.

Ngoài cửa là một con ngõ dài vắng vẻ, chỉ có những ngọn đèn đường rải rác trên mặt đất.

Nhưng không hề có bất cứ một người nào.

Điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.

Văn Liễm bấm mở xem.

Là tin nhắn của cô.

Hạ Ngôn: [Chúng ta chia tay đi, dừng ở đây thôi.]

Văn Liễm sửng sốt một giây, sau đó lập tức gọi video qua số Wechat này, nhưng bên kia rất lâu không có người trả lời, anh trực tiếp cúp máy, lại gọi thêm một cuộc nữa.

“Xin chào, số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai anh.

Anh siết chặt các đầu ngón tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi