VẬT THAY THẾ

Phó Lâm Viễn đặt điện thoại xuống, xoay người lại.

Hạ Ngôn vừa đọc xong tài liệu, cô đóng tài liệu lại, đứng lên nói: “Phó tổng, chúng ta cùng đi ăn tối đi.”

Phó Lâm Viễn nghịch điện thoại, cười hỏi: “Cô thực sự không nhớ tối nay có hẹn sao?”

Hạ Ngôn dừng một chút, cô đặt tài liệu xuống, khoanh tay bước ra, nói: “Phó tổng đang thử tôi đúng không?”

Phó Lâm Viễn nhướng mày.

Anh ta vừa định nói thì nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang truyền đến, anh ngẩng đầu lên.

Vệ sĩ của Văn Liễm cầm hai túi đồ ăn đi vào văn phòng, trực tiếp đặt lên bàn làm việc.

Vệ sĩ gật đầu với Hạ Ngôn: “Cô Hạ Ngôn, đã muộn rồi, cô dùng cơm trước đi ạ.”

Nói xong, anh ta bắt đầu mở những chiếc túi đó, lấy đồ ăn thơm ngào ngạt bên trong ra, còn có một trái dừa hầm canh.

Phó Lâm Viễn nhìn về phía Hạ Ngôn, cười nói: “Có người đưa cơm tới cho cô rồi, vậy tôi đây không làm phiền cô nữa.”

Hạ Ngôn nhìn ra Phó Lâm Viễn không muốn cùng ăn cơm tối với cô, đương nhiên cô cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói: “Phó Tổng đi thong thả, cảm ơn anh đã đầu tư.”

Phó Lâm Viễn mỉm cười, mang theo trợ lý của mình rời đi.

Sau khi hai người họ rời đi, vệ sĩ của Văn Liễm vẫn còn đang đứng, Hạ Ngôn nhìn đồ ăn trên bàn, đặc biệt là món dừa hầm canh kia, cô nói với vệ sĩ: “Anh cứ đi trước đi.”

Vệ sĩ gật đầu rồi đi xuống lầu.

Hạ Ngôn đứng tại chỗ một hồi lâu rồi mới đi tới, cầm thìa canh lên nhìn.

Là một nhà hàng kiểu Trung Quốc nằm cạnh Học viện Múa Kinh Thị, tên là Cảng Duyên, cũng là nhà hàng mà Hạ Ngôn yêu thích khi còn học đại học.

Lý do chính khiến cô thích Cảng Duyên chính là vì món canh hầm này.

Mỗi lần Văn Liễm được nghỉ phép, cô đều dẫn anh đi ăn, nhưng có một lần vào ngày sinh nhật của cô, món canh này đã hết.

Cô vô cùng chán nản.

Văn Liễm đút hai tay vào túi quần, ngậm một điếu thuốc, lên xe nói một câu đợi anh, sau đó anh lái xe đến chợ đêm gần trường quốc tế mua hai quả dừa tươi.

Sau khi trở về, anh giao cho đầu bếp của Cảng Duyên chế biến.

Đêm đó.

Sinh nhật của cô ở Cảng Duyên có bánh kem, còn có hai món canh yêu thích.

Đêm đó.

Cô cũng rất hạnh phúc.

Hạ Ngôn hoàn hồn, giật giật khóe môi, vòng qua bàn ngồi xuống, nhấp một ngụm canh dừa.

Đáng tiếc, món ăn không còn thơm ngọt như trước, cảm giác hương vị cũng đã thay đổi.

Cô đặt thìa xuống, thu dọn tài liệu trên bàn, chuẩn bị mang về đưa cho cô Từ xem.

Về phần thức ăn trên bàn, cô trầm ngâm vài giây rồi mới thu dọn mang về nhà.

Đã gần chín giờ.

Cô tắt đèn tầng ba, đi xuống lầu, dùng điện thoại di động soi đường dưới chân rồi cẩn thận bước ra cửa.

Vừa ngẩng đầu lên, ngoài cửa đã có một chiếc Mercedes-Benz màu đen đậu sẵn, Văn Liễm tựa người vào xe, giữa đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt nhìn sang.

Bước chân Hạ Ngôn dừng lại, Văn Liễm nhìn túi cơm trong tay cô, hỏi: “Em không ăn à?”

Hạ Ngôn không đáp lại, chỉ hỏi: “Sao anh còn ở đây?”

Văn Liễm hơi cúi đầu, hút một hơi điếu thuốc, nói: “Chở em về.”

Nói xong, anh một tay mở cửa xe, một tay duỗi ra nắm lấy cổ tay cô kéo xuống.

Hạ Ngôn liếc anh một cái, bước xuống bậc thang, khom người lên xe.

Văn Liễm sửa sang lại cổ áo, lên xe đóng cửa lại.

Hạ Ngôn đặt tài liệu lên đùi.

Văn Liễm nới cổ áo ra một chút, chống cằm xem văn kiện, “Có chỗ nào không hiểu không? Em có thể hỏi anh.”

Hạ Ngôn nhìn anh: “Tôi không cần.”

Văn Liễm chống khuỷu tay lên đầu gối, nói: “Được.”

Anh tiện tay dập tắt điếu thuốc.

Xe khởi động.

Trong xe có mùi thức ăn, Hạ Ngôn còn chưa ăn, cô có chút đói bụng, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

Văn Liễm nghiêng đầu nhìn cô, “Em chưa ăn đúng không?”

Hạ Ngôn không có trả lời.

Văn Liễm nheo mắt lại, vài giây sau, anh đưa tay lấy đi chiếc túi trong tay Hạ Ngôn, sau đó mở món canh hầm ra, bỏ thìa vào trong đó rồi đưa cho cô: “Uống miếng canh lót bụng trước đi.”

Hạ Ngôn quay đầu, liếc nhìn món canh hầm kia.

Cô đang định về nhà dùng cơm với Kỳ Kỳ và cô giáo Từ, cô đưa tay định nhận lấy, thì cánh tay cầm món canh hầm kia hơi dịch ra một chút, Hạ Ngôn ngước mắt lên.

Văn Liễm: “Anh đút em ăn nhé?”

Hạ Ngôn trầm mặc một giây, sau đó vươn tay cầm lấy món canh hầm, Văn Liễm sợ làm cô bị bỏng nên lập tức buông tay. Sau khi Hạ Ngôn nhận lấy, cô cúi đầu chậm rãi uống.

Văn Liễm giơ tay cởi cúc cổ áo ra một chút, nhìn góc nghiêng của cô.

Trong xe yên tĩnh, không ai đề cập đến căn phòng khách sạn Hạ Ngôn đặt, cũng không có ai nhắc tới chuyện Văn Liễm bị cho leo cây.

Vệ sĩ cầm vô lăng, ngửi được mùi thơm kia rồi nuốt nước bọt.

Anh ta đã ăn rồi mà còn thấy thơm, nhưng ông chủ vẫn chưa ăn, anh ta vô thức liếc nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau.

Văn Liễm vẻ mặt bình tĩnh, chỉ nhìn Hạ Ngôn.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh mỗi lần cô kéo anh vào nhà hàng kia, mi mắt cô cong lên, ôm lấy cánh tay anh.

Hầu như buổi hẹn hò nào cũng phải có một bữa ăn ở nhà hàng này, uống món canh này cũng là sở thích duy nhất của cô.

Khi xe tới phố Kim Nguyên, Hạ Ngôn sớm đã uống xong canh, cô cúi đầu thu dọn đồ đạc rồi xuống xe.

Văn Liễm vòng qua xe, đồng thời ôm lấy eo cô, cầm lấy chiếc túi từ tay cô, thuận tay ném vào thùng rác.

Hạ Ngôn nhìn hành động của anh, ngẩn người một lúc, trước kia cô cũng thường dúi rác vào tay anh, để anh vứt nó đi.

Rõ ràng cô có thể tự mình ném, nhưng cô cứ nhất quyết phải đưa qua cho anh.

Cô thất thần vài giây rồi mới hoàn hồn lại.

Khi vào ngõ phố Kim Nguyên, Văn Liễm nói: “Sau khi Phó Hằng và Kim Thịnh dẫn đầu đầu tư, em có thể chọn những gì tốt nhất từ các công ty khác.”

“Không cần xem sắc mặt bọn họ, em muốn nhận ai thì cứ nhận.”

Hạ Ngôn: “Biết rồi.”

Cô biết, tiếp theo đây cô muốn càng nỗ lực hơn để tất cả các nhà đầu tư không phải thất vọng, huống chi đây cũng là giấc mơ của cô Từ.

Hai người đi vào trong ngõ, tới gần cửa, Văn Liễm dừng bước quay đầu nhìn Hạ Ngôn, Hạ Ngôn ngước mắt lên, khoảng cách mắt hai người nhìn nhau càng gần hơn.

Văn Liễm dùng đầu ngón tay vuốt tóc cô, nói: “Thân là người tình, anh cũng không biết mình có thể làm gì, nhưng dù thế nào đi nữa, anh chỉ muốn em được hạnh phúc.”

Hạ Ngôn giơ tay lên, đẩy vai anh ra, nói: “Tôi vào đây.”

Nói xong cô bước lên bậc thang, mở cửa ra.

Văn Liễm đứng tại chỗ, nhìn cửa sân đã khóa chặt.

Lúc anh quay người vừa rời đi, màn đêm đã phủ xuống trên người, kéo dài chiếc bóng của anh.

Reng reng.

Điện thoại vang lên.

Văn Liễm cầm lên xem.

Phó Lâm Viễn: [Hẹn hò à?]

Văn Liễm: [Cậu tò mò lắm sao?]

Phó Lâm Viễn: [À, tôi đến Lan Đình để gặp một khách hàng, biết được cậu vừa đến đây? Cô ấy cho cậu leo cây à?]

Văn Liễm: [Sao cậu biết?]

Phó Lâm Viễn bên kia cười ha hả: [Đừng nói với tôi, người tình như cậu đến bây giờ còn chưa cả được leo lên giường đó nha?]

Văn Liễm: [Chỉ cần cô ấy vui là được.]

Phó Lâm Viễn: [Không giống cậu tí nào, Văn Liễm. Hai năm chung sống kia, lúc chúng ta tụ tập, trên người cậu thường xuyên mang theo vết trầy xước, ôi chao.]

Văn Liễm tắt điện thoại, không trả lời chỗ Phó Lâm Viễn, anh làm sao không nghĩ đến được, đương nhiên là anh muốn rồi, nhưng cô nói không thì sẽ không.

Anh cúi người lên xe, vệ sĩ hỏi: “Sếp, anh chưa ăn gì, anh có muốn đi ăn không?”

Văn Liễm: “Không cần, quay lại bờ sông đi.”

Người vệ sĩ khởi động xe.



Sau khi vào nhà, Hạ Tri Kỳ đã ngủ, Hạ Ngôn rón ra rón rén đi vào nhìn cậu nhóc một cái sau đó rời đi, cô Từ hâm nóng đồ ăn đi ra nói: “Buổi chiều sau khi cậu nhóc tỉnh dậy thì chơi vui lắm. Tập mấy bài tập sức khỏe trên máy tính bảng, vừa đáng yêu vừa buồn cười, ăn tối xong thì liền buồn ngủ, vốn định gửi video cho em, nhưng sợ ảnh hưởng đến em, cô dỗ nhóc chơi xếp gỗ, trong lúc đang chơi thì nhóc trực tiếp nằm lên đống gỗ mà ngủ thiếp đi.”

Cô Từ đặt bát đĩa xuống.

Hạ Ngôn cầm đũa bắt đầu ăn, nói: “Chiều nay em vẫn luôn ở khu trung tâm, sau đó có người của công ty đầu tư tới.”

Từ Mạn liếc nhìn thức ăn trên bàn, đồ ăn này rõ ràng là có người chuẩn bị cho cô, nhưng bà cũng không hỏi nhiều, bởi vì bà có thể đoán được đó là ai. “Công ty đầu tư nào?” 

Hạ Ngôn đưa tài liệu cho bà.

Từ Mạn nhìn xem, sửng sốt nói: “Phó Hằng cùng Kim Thịnh? Phó Hằng là tổ chức đầu tư rất lớn, Kim Thịnh…Kim Thịnh… là công ty của Văn Liễm?”

Hạ Ngôn dạ một tiếng, cô quả thực đói bụng, ăn không ngừng.

Từ Mạn nhìn Hạ Ngôn: “Để họ đầu tư có ổn không?”

Hạ Ngôn nói: “Họ chỉ là những công ty đầu tiên đầu tư vào, sau này sẽ có những công ty khác. Đây chỉ là giao dịch thôi, không có gì là ổn hay không ổn cả.”

Từ Mạn gật đầu: “Ừ.”

Nhưng cô hiểu, có Phó Hằng và Kim Thịnh, cô thực sự rất an tâm. Ít nhất cô không phải lo lắng đến việc bị thu mua và sáp nhập, cô vẫn là sợ Đường Dịch.

Nói là muốn điều tra, nhưng Đường Dịch bên kia đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra được gì, cuộc thi cổ điển quốc tế lại sắp bắt đầu, nếu đoàn vũ đạo của Đường Dịch đoạt giải, danh tiếng của bà ta trong giới sẽ lại càng thêm vang dội, nên cô vẫn phải có chút cẩn thận.

Hạ Ngôn biết Từ Mạn đang lo lắng điều gì nên vỗ vai bà trấn an.

Từ Mạn đột nhiên nghĩ tới gì đó, bà đứng dậy, đi đến tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một lọ tổ yến hầm, đặt vào tay Hạ Ngôn rồi nói: “Chị Trương kia hôm nay lại đến nữa, mang cho Kỳ Kỳ rất nhiều nước trái cây, còn tặng hơn 20 hộp tổ yến, cô nói không cần nhưng chị ấy trực tiếp đặt trước cổng sân rồi rời đi.”

Hạ Ngôn nhìn lọ tổ yến nhỏ kia.

Trước đây chị Trương cũng thường xuyên hầm nó cho cô.

Chị hầm tổ yến rồi cho vào một chiếc lọ nhỏ, thỉnh thoảng lại đưa cho cô mang đến đoàn múa.

Im lặng vài giây.

Hạ Ngôn tiếp tục cúi đầu ăn.



Mấy ngày tiếp theo, các công ty đầu tư khác lần lượt liên lạc với Hạ Ngôn, Hạ Ngôn biết Từ Mạn lo lắng nên cố gắng tránh các công ty có liên quan đến đoàn múa của Đường Dịch.

Việc trang trí bên đường trung tâm cũng đang được tiến hành một cách đâu vào đấy, rất nhanh sẽ hoàn thành. Có lẽ không lâu nữa nữa là có thể được đưa vào sử dụng.

Hôm nay, Hạ Ngôn có hẹn với Khương Vân, Khương Vân thay đổi rất nhiều, cô ấy béo lên một chút, thần thái cũng không được tốt.

Hạ Ngôn nắm tay cô ấy nói: “Đợi vũ đoàn được thành lập, tớ sẽ giúp cậu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, để cậu trực tiếp tới đây.”

Khương Vân sau khi nghe xong thì bật khóc, liên tục gật đầu.

Hạ Ngôn lập tức đưa khăn giấy cho cô ấy.

Trong lúc hai người trò chuyện, Hạ Ngôn nhận được điện thoại của cô giáo Giang, họ lại đến Kinh Thị, lần này đến cũng là để quảng bá cho Cúp Vân Thường.

Bà ấy mời Hạ Ngôn ăn tối, Hạ Ngôn nhìn đồng hồ, thuận tiện dẫn Khương Vân đi cùng.

Khương Vân thụ sủng nhược kinh, trên đường đi vội vàng lau nước mắt.

Cô ấy rất khẩn trương, không ngừng nắm tay Hạ Ngôn dò hỏi cần phải chú ý điều gì.

Hạ Ngôn bảo cô ấy hãy cứ thoải mái.

Sau khi đi vào, cô giới thiệu Khương Vân với cô giáo Giang, Khương Vân phấn khích đến mức không thể kiềm chế được, không ngừng nâng ly kính rượu vài vị giáo sư.

Cô giáo Giang và những người khác khá thích uống rượu trắng.

Khương Vân trong chốc lát đã say.

Hạ Ngôn: “…”

Cô giáo Giang nắm tay Hạ Ngôn, nói: “Trước khi Cúp Vân Thường ra mắt, em phải làm tốt công tác truyền thông, chẳng hạn như mở một ít hoạt động trên mạng xã hội, vũ đoàn cũng cần mở weibo để tăng độ nổi tiếng, về sau thuận tiện cho việc tuyển sinh.”

Hạ Ngôn gật đầu: “Vâng ạ.”

Sau đó, cô uống rượu với các thầy cô một lúc.

Cô giáo Giang nhìn về phía cửa: “Tối nay người tình của em không có ở đây sao?”

Hạ Ngôn ý thức được bà ấy đang nói tới Văn Liễm, khóe môi giật giật, “Chúng em thỉnh thoảng mới gặp nhau một lần.”

Cô giáo Giang khẽ mỉm cười, đương nhiên bà ấy vẫn không tin Văn Liễm sẽ làm người tình bí mật của cô, người đàn ông như vậy mà lại chịu không danh không phận sao?

Sau khi tiễn cô giáo Giang và những người khác ra về, Hạ Ngôn đưa Khương Vân trở về nhà, bố mẹ cô ấy thấy con gái mình say rượu thì kinh ngạc hồi lâu, nhanh chóng chạy tới đỡ cô ấy đi vào.

Hạ Ngôn tạm biệt bố mẹ Khương Vân.

Cô bước ra khỏi tiểu khu, lúc này mới phát hiện ra tiểu khu này đối diện Trường múa Kinh Thị.

Cô đi thẳng qua đường lớn đến cổng trường múa, cô nhìn bảng hiệu của trường, rồi lại nhìn đài phun nước bên trong, đài phun nước trước đây là sân thể dục, vào lúc học năm nhất kia cô đã ở sân thể dục này hỏi xin Wechat của Văn Liễm.

Lúc đó tóc anh cắt ngắn, vừa mới xuống xe, thân dưới là quần rằn ri, thân trên là áo đen. Anh không đến gần mà ném nước cho huấn luyện viên cách đó không xa.

Khuôn mặt anh dưới ánh mặt trời càng thêm lạnh lùng.

Huấn luyện viên nhận lấy nước, khoác vai của anh, khóe môi cong lên, không biết đang nói gì.

Hạ Ngôn nhìn qua.

Điện thoại vang lên, có một tin nhắn gửi đến.

Cô lấy nó ra xem.

Văn Liễm: [Em ở đâu vậy?]

Hạ Ngôn nheo mắt lại, mấy giây sau, cuối cùng cô cũng trả lời anh.

Hạ Ngôn: [Cổng trường học.]

Văn Liễm bên kia trầm mặc vài giây: [Anh tới đón em.]

Anh muốn tới đón, Hạ Ngôn cũng không rời đi, mười phút sau, chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng lại bên cạnh chân Hạ Ngôn, Hạ Ngôn khoanh tay lại, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.

Văn Liễm nới lỏng cà vạt, liếc nhìn trường học phía sau.

Sau đó, anh mở cửa, xuống xe hỏi: “Em có muốn đi dạo trong trường không?”

Hạ Ngôn không nhúc nhích, chỉ nhìn anh.

Cổ áo của anh hơi hở, yết hầu, xương quai xanh, nhìn bộ dạng có vẻ như là từ công ty tới.

Hạ Ngôn đi đến gần anh, thì thầm vào tai anh: “Tối nay tôi muốn ngủ với anh.”

Văn Liễm sửng sốt một chút, mấy giây sau, đôi mắt hẹp dài nhìn lên gương mặt cô.

Sau đó, anh nói nhỏ: “Được, tuân lệnh.”

Nói xong anh vòng tay qua eo cô rồi bế cô lên xe.

Văn Liễm cho vệ sĩ lái xe, lúc này vệ sĩ đã đổi thành người khác.

Xe khởi động, đi đến khách sạn Nhã Các, Văn Liễm dẫn cô lên thẳng tầng cao nhất, sau khi vào cửa liền đẩy Hạ Ngôn vào tường, chống tay, rũ mắt nhìn rồi lấp kín đôi môi đỏ mọng của cô lại.

Hạ Ngôn vòng tay ôm lấy cổ anh.

Trong đầu hiện lên hình dáng trước đây của anh.

Anh là mối tình đầu của cô.

Mối tình đầu cần được chôn vùi thật sâu.

Chỉ chốc lát sau, Hạ Ngôn ngồi lên đùi anh, Văn Liễm ôm eo cô, ngắm mái tóc buông xõa của cô, Hạ Ngôn trực tiếp lại gần, lấp kín đôi môi mỏng của anh lần nữa.

Văn Liên nghiêng đầu hôn cô.

Hạ Ngôn dùng tay nắm chặt lấy ghế sofa.

Văn Liễm vuốt tóc cô.

Lúc này, điện thoại di động của Hạ Ngôn vang lên, có một cuộc gọi đến.

Chân Hạ Ngôn không cẩn thận đá phải, điện thoại được kết nối, giọng nói từ bên này truyền sang bên kia.

Ngắn ngủi bốn năm giây, đầu bên kia nghe được Văn Liễm khàn khàn gọi Hạ Ngôn, liền khóc nức nở cúp điện thoại.

Rất lâu sau đó.

Gần ba giờ.

Hạ Ngôn lau tóc từ trong phòng tắm đi ra, cô bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, tùy ý chạm vào điện thoại, nhìn một cái, không thấy cái gì khác, cũng không để ý có cuộc gọi vừa rồi.

Cô đặt điện thoại xuống, lại nhìn thấy tài liệu trên mặt bàn.

“Của em, em nhìn xem.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến.

Hạ Ngôn dừng một chút, liếc nhìn người đàn ông cũng đang lau tóc đi ra, Văn Liễm đi đến ngồi ở sofa phía đối diện, gõ gõ hồ sơ bên dưới.

Hạ Ngôn im lặng, đưa tay cầm lên rồi mở ra.

Là hợp đồng mua bán và sổ nhà.

Có hai căn.

Một căn hộ ven sông rộng rãi.

Một biệt thự Tinh Khoa.

Văn Liễm cúi người, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau, nhìn cô nói: “Đây là khoản bồi thường trong hợp đồng chúng ta đã ký.”

Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn kết hôn sao?”

Văn Liễm nhướng mày: “Không phải, anh chỉ muốn tặng cho em và con.”

Hạ Ngôn cất sổ nhà và hợp đồng lại.

Giây tiếp theo, cô nhìn thấy trong hợp đồng có ghi [Dành cho người vợ yêu quý của tôi, Hạ Ngôn].

Ánh mắt Hạ Ngôn có chút lạnh lùng, sau đó cô xé hợp đồng đi.

Cô đứng dậy, cầm túi nhỏ lên nói: “Văn Liễm, nếu anh không muốn làm người tình, vậy thì không cần làm gì cả.”

Văn Liễm sửng sốt một lát, ánh mắt liếc nhìn dòng chữ bị xé nát “dành cho người vợ yêu quý” trên đó, anh đột nhiên đứng dậy đuổi theo, nắm lấy cổ tay Hạ Ngôn.

“Hạ Ngôn.”

Hạ Ngôn bị kéo lại, cô giơ tay chọc vào ngực anh: “Nhớ kỹ, ngoài làm người tình ra, anh đừng mong đợi điều gì khác, tôi sẽ không gả cho anh.”

Đôi mắt của cô bức người.

Lòng ngực Văn Liễm thắt lại.

Anh nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao không? Em định lấy ai hả?”

“Văn Vũ Phàm ư?!”

Hạ Ngôn nghe được cái tên này, sắc mặt có chút thay đổi.

Nhìn sắc mặt cô thay đổi, Văn Liễm cắn chặt răng: “Em thực sự có ý định này?”

Hạ Ngôn cười lạnh: “Đúng vậy.”

Cô chỉ vào ngực anh: “Trước kia tôi muốn gả, anh lại không cưới, vậy thì sau này tôi sẽ không gả cho anh.”

Văn Liễm đột nhiên siết chặt cổ tay của cô.

Sắc mặt anh âm trầm như nước.

Hạ Ngôn: “Nếu anh không làm…”

“Làm, anh làm.” Anh cúi đầu, giọng nói khàn khàn đáp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi